Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Không biết có phải vì không khí trên núi trong lành hay không, Thư Bạch không bị trằn trọc vì lạ giường, ngược lại còn ngủ rất say.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trời sáng, ngoài việc nhìn thấy ánh nắng ấm áp, còn có một người đàn ông đeo tạp dề đang đợi cô ở bàn.
 
Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây tôn lên dáng người cao ráo của Úc Cảnh Quy, chiếc tạp dề quấn quanh eo khiến anh giống như người đàn ông lý tưởng của gia đình. 
 
Thư Bạch đi tới, nhìn một bàn đầy ụ thức ăn, không khỏi ngạc nhiên: "Mấy món này đều do anh làm sao?"
 
“Ừm, mất khoảng 5 phút.”
 
“Trâu bò quá vậy, 5 phút mà có thể làm được nhiều món như vậy, dạy tôi với.”
 
“Dạy làm sao? Điện thoại của em không có app đặt đồ ăn sao?”
 
“…”
 
“Nếu là đặt ở ngoài đem về thì anh còn đeo tạp dề làm gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cho có hình thức.”
 
“…”
 
Đến cả động tác chậm rãi thắt tạp dề của người đàn ông trước mặt cũng vô cùng thanh lịch màu mè, mà đối lập với anh, Thư Bạch đang đói cồn cào lại trông cực kỳ quê mùa. Cô hờ hững nhún vai, ngồi xuống đối diện anh ta, không khách sáo mà động đũa.
 
Cho dù biết suốt cả bữa ăn đều bị người đàn ông đối diện nhìn chòng chọc, Thư Bạch cũng không vì thế mà thay đổi tướng ăn của mình, tuy rằng không phải ăn thồn ăn dọng nhưng cũng hoàn toàn không có tí gì gọi là dè dặt.
 
Cô chưa từng dè dặt trước mặt đàn ông bao giờ.
 
Chính xác mà nói, cô chưa gặp người đàn ông khiến cô cảm thấy bản thân phải dè dặt.
 
“Em không hỏi tối qua tôi ngủ có ngon hay không sao?” Úc Cảnh Quy nhìn cô cười nói.
 
“Ồ… vậy tối qua anh ngủ có ngon không?”
 
“Không ngon cho lắm.”
 
“Bởi vì nhớ tôi sao, lý do này cũng đủ sến lắm đó.”
 
“Đương nhiên là không phải.” Úc Cảnh Quy nghiêm chỉnh nói, “Nếu như là vì nhớ em mà mất ngủ, vậy thì chẳng phải tôi sẽ không có giấc ngủ ngon nào hết sao.”
 
“...” Thư Bạch suýt chút phun thức ăn trong miệng, “Vậy thì là lý do gì.”
 
“Cứ coi như là bị em từ chối lời cầu hôn nên đau lòng đi.”
 
“Vậy thì có gì đâu mà đau lòng, anh cầu hôn tôi lúc nào.” Thư Bạch nghịch nghịch sợi tóc bên tai, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Không phải anh muốn nói là câu nói kỳ quặc tối qua chứ, đó không phải là giỡn hả.”
 
Chúng ta kết hôn đi?
 
Chẳng lẽ nói như vậy là tính là cầu hôn rồi sao.
 
“Nếu như không phải là giỡn thì sao.” Úc Cảnh Quy hỏi.
 
“Không cần biết có phải là đùa giỡn hay không, kết quả cũng chỉ có một.” Cô cười nhẹ, “Nhưng nếu là nói đùa thì xem ra đàn ông các anh quá là hèn, tỏ tình thì tỏ tình, còn dùng giọng điệu đùa giỡn, cảm thấy như vậy thì có bị từ chối cũng không bị quê sao.”
 
Cầu hôn thì ít ra cũng nên trang trọng một chút chứ.
 
Tới ăn sáng cũng còn cần cảm giác hình thức mà.
 
Úc Cảnh Quy bị cô dạy dỗ như vậy dường như cũng hiểu ra, gật đầu nói: “ Tôi biết rồi.”
 
Đàn ông đích thực thích thì nói thẳng, còn sợ bị từ chối mà ấp a ấp úng, giả vờ không quan tâm thật khiến Thư Bạch không thích nổi.
 
Sau khi ăn xong Úc Cảnh Quy đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
 
Thư Bạch ngẩng đầu: “ Đây là gì, không phải là nhẫn đó chứ?”
 
“Em mở ra xem đi.”
 
Nhìn thì giống hộp đựng nhẫn, nhưng sau khi mở ra, thứ mà Thư Bạch nhìn thấy là một chiếc chìa khóa xe thể thao.
 
Nếu như cô không nhớ nhầm thì đây là chìa khóa của chiếc xe mà lúc trước cô đã thấy ở hãng xe.
 
Cô gần như đã quên luôn rồi.
 
“Cái này là…”
 
“Quà sinh nhật.”
 
“Sinh nhật của tôi vẫn chưa đến mà.”
 
“Tặng trước.”
 
“Được rồi, cảm ơn nha.”
 
Gửi trước quà sinh nhật như vậy, có nghĩa là hôm sinh nhật sẽ không đến sao.
 
Có thêm một chiếc xe cũng không phải là chuyện gì xấu, Thư Bạch không từ chối món quà này, chỉ là cô có cảm giác kì lạ, giống như đoán được lại như đoán không ra hôm sinh nhật đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
  
-
 
Xe mới đối với Thư Bạch luôn có lực hấp dẫn, sau khi nhận chìa khóa từ chỗ Úc Cảnh Quy, cô liền đi đến cửa hàng lấy xe rồi phóng lên đường ngay, không phải đưa Lâm Hiểu Hiểu đi dạo trung tâm thương mại thì chính là là đến công ty.
 
Nhân viên trong công ty 3 tháng chưa chắc đã thấy giám đốc xuất hiện, mấy ngày gần đây lại thường xuyên nhìn thấy Thư Bạch bước ra từ con xe thể thao mới toanh, bộ đồ mặc buổi sáng với buổi chiều còn hoàn toàn không trùng nhau. 
 
"Mang cho tôi bảng kê thu chi và tài liệu kế hoạch trong nửa năm nay."
 
"Danh sách các nghệ sĩ mới ký hợp đồng cũng gửi qua cho tôi."
 
“Hạng mục gần đây của Hiểu Hiểu đàm phán ra sao rồi, giám đốc Quan đã liên hệ với đạo diễn Vương chưa?”
 
Thư Bạch hiếm hoi mặc một cây trang phục công sở trắng đen, đi đôi giày cao gót gót nhọn, chỉ cần cô đứng trước bàn làm việc thôi, khí thế lãnh đạo cấp cao vừa nhìn đã có thể dễ dàng nhận ra.
 
Việc ở công ty không phải là cô không biết gì, chỉ là việc có thể giao cho Quan Nhất Bắc làm thì cô sẽ lười nhúng tay vào.
 
Sau khi xử lý xong vài việc cơ bản, cô thư ký dưới quyền cô nhưng phần lớn đều đi theo Quan Nhất Bắc thấp giọng hỏi: "Chủ tịch Thư, dạo này sếp với giám đốc Quan cãi nhau ạ?"
 
“Đâu có đâu, quan hệ của bọn tôi rất tốt.”
 
Vừa đúng lúc Quan Nhất Bắc gõ cửa rồi đi vào.
 
Thư Bạch vẫy vẫy tay với cậu, “Cậu đến đúng lúc lắm, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
 
Sau khi Quan Nhất Bắc đến, thư ký cũng đi ra.
 
Ở cửa, Thường Ninh đứng dựa lưng vào tường, vừa nhìn thấy thư ký đi ra, lập tức kéo hỏi: "Bọn họ ở trong đó nói gì vậy?"
 
“Có lẽ chuyện về bộ phim điện ảnh của cô Lâm.”
 
“Cái gì mà phim của cô Lâm, 'Hình xăm' không phải là phim của tôi sao, lần trước…..”
 
Thư ký khó xử gãi gãi đầu, cô cũng không biết là chuyện gì, nếu không thì cô cũng không hỏi Thư Bạch và Quan Nhất Bắc có phải xảy ra mâu thuẫn hay không rồi. 
 
Thường Ninh tức giận dậm chân.
 
Cô ta ký hợp đồng với Quan Nhất Bắc là vì công ty họ có nhiều tài nguyên, còn có mối quan hệ thân thiết với đạo diễn Vương, không cần cô ta phải tốn công tốn sức tranh giành, giờ thì tốt rồi, một câu nói của Thư Bạch đã có thể phá hoại mọi chuyện tốt của cô ta.
 
Người ở bên trong không nói chuyện lâu, Quan Nhất Bắc thần sắc bình tĩnh đi ra, Thường Ninh thấy cậu ta bình tĩnh như vậy, càng thêm khó chịu, kéo cánh tay của cậu, "Anh với Thư Bạch ở trong đó nói gì vậy? Có phải cậu ta muốn chặn tài nguyên của em đúng không? Quả nhiên… "
 
Không đợi Quan Nhất Bắc trả lời, từ phía cửa đã truyền ra âm thanh từ tốn của Thư Bạch: “Quả nhiên cái gì?”
 
Ít giây sau, cô khoanh tay lười biếng nhướng mày, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa xem thường: "Chẳng phải tôi đã từng nói, cô không có tư cách gọi tên của tôi sao” 
 
Giọng của Thường Ninh càng gấp gáp hơn: “...Tôi”
 
“Nhân viên không nghe lời sẽ bị đuổi việc, cô biết chuyện đó không?”
 
“Sẽ không đâu.” Trường Ninh theo bản năng ôm chặt lấy Quan Nhất Bắc ở bên cạnh, “Hiện tại tôi và Nhất Bắc đang yêu nhau, nếu như cậu đuổi tôi, vậy thì cậu ấy…” 
 
“Sợ là cô vẫn chưa hiểu, nhà đầu tư lớn nhất trong công ty này là tôi.”
 
“... Cô đuổi cậu ấy đi, không sợ công ty phá sản sao.”
 
“Người tên Quan Nhất Bắc có rất nhiều, người có năng lực quản lý thì càng nhiều hơn.”
 
Dừng một chút, Thư Bạch khẽ mỉm cười, "Mà cho dù có phá sản cũng không sao, dù sao công ty này cũng chỉ là ba tôi mở ra cho tôi chơi thôi.”  
 
Mặc dù nhà họ Thư có ý định phát triển trên mọi lĩnh vực, nhưng họ không quan tâm đến mảng giải trí cho lắm. Thư Bạch vì người bạn tốt Lâm Hiểu Hiểu muốn trở thành minh tinh nên mới mở công ty này, vậy mà không những không lỗ ngược lại còn đem lại lợi nhuận nên cô cứ thế tiếp tục duy trì công ty này thôi. 
 
Thư Bạch chẳng rõ Thường Ninh phách lối vì điều gì, còn tưởng là cô thật sự sợ công ty sẽ phá sản sao.
 
"Thì, thì sao?” Thường Ninh không còn bao nhiêu tự tin, có hơi mất mặt, “Vừa rồi hai người nói gì vậy?”
 
Quan Nhất Bắc do dự, không trả lời. 
 
Thư Bạch nhẹ giọng nhắc nhở: "Tối mai cùng ăn tối với đạo diễn Vương, cậu đừng quên đấy, Hiểu Hiểu rất kỳ vọng vào vai nữ chính lần này.” 
 
Quả nhiên giống với suy nghĩ của Thường Ninh, Thư Bạch đang nhắm vào cô ta. 
 
Dáng vẻ cô gây hấn với người khác vừa kiêu ngạo lại vừa ngang ngược, thái độ như là "Tôi muốn thấy cô khó chịu, cô làm gì được tôi."
 
Thường Ninh dĩ nhiên tức điên lên được.
 
Đợi khi Thư Bạch rời khỏi tầm mắt của cô ta, cô ta bắt đầu cào vào quần áo của Quan Nhất Bắc, mắng mỏ cậu ta là đồ vô dụng, đã hứa với cô ta ra sao, thế mà cuối cùng lại không làm được.
 
"Không phải anh nên chịu trách nhiệm với em sao, đây là lời mà anh hứa với em hả, bây giờ lại để Thư Bạch chèn ép em như vậy sao?” Cô ta chất vấn.
 
Quan Nhất Bắc hỏi: “Chịu trách nhiệm gì.”
 
“Đêm đó trên núi Ngọc Sơn.”
 
“Ý em là cái nụ hôn em áp mặt tới môi anh đó sao.”
  
“Không thì sao.”
 
“Hôn một cái thì phải vâng vâng dạ dạ chịu trách nhiệm sao.”
 
Thường Ninh ngẩn người.
 
Qua một lúc lâu, cô ta đột nhiên bật cười, kiễng chân lên, giọng nói chua chát, hung hăng cất lên trước mặt cậu: “Vậy anh có bản lĩnh thì lên giường với tôi đi, anh có cái gan đó sao? Mẹ nó, tôi có lột sạch đồ đứng trước mặt anh thì anh cũng không dám chạm vào tôi một cái.”
 
Quan Nhất Bắc không lên tiếng, giống như đang giả chết.
 
Cho dù Thường Ninh nói gì, cậu vẫn thờ ơ giả điếc.
 
Nếu như Thường Ninh để tâm một chút thì sẽ biết tên nhóc này ưa mềm không ưa cứng.
 
Sau khi trút giận xong cô ta vẫn phải lo lắng cho tương lai của mình, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Trước khi Thư Bạch đuổi chúng ta đi thì chúng ta tự mở công ty đi.”
 
Quan Nhất Bắc liếc mắt nhìn cô, "Mở bằng cách nào."
 
“Trong tay anh không phải có chút vốn sao, mở một công ty giải trí nhỏ là dư sức.”
 
“Không có tiền mở.”
 
“Anh làm ở đây lâu như vậy, trong tay không thể không có mấy triệu chứ.”
 
“Xài hết rồi.”
 
“Toàn bộ đều xài hết? Anh mua cái gì?”
 
Quan Nhất Bắc không trả lời.
  
-
 
Buổi tối, hai người Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu cùng nhau ăn tối.
 
Trong mấy người bọn họ, ngoại trừ Quan Nhất Bắc thì những người còn lại đều là "thiên tài" bếp núc, đều là mấy tay chuyên gọi đồ ăn bên ngoài.
 
Khiến Thư Bạch không ngờ là, Lâm Hiểu Hiểu lại có ý định muốn vứt bỏ danh hiệu thiên tài này. Gần đây, cô vừa về nhà là lại thấy cô nhóc này loay hoay cặm cụi trong phòng bếp.
 
Chỉ cần có lòng muốn học, hình thức với mùi vị của món ăn cũng không tới mức không nuốt nổi.
 
Ăn được một nửa, Thư Bạch cảm thán một câu: “Cho nên, cậu nấu cơm là vì tên nhóc Trần Tư Vực đó? Còn đến mức làm cả đồ ăn giảm cân?”
 
“Không phải Trương Ái Linh đã nói là con đường đến trái tim đàn ông là thông qua dạ dày sao.”
 
“Không phải trên mạng cũng nói, không có người đàn ông nào ngoại tình chỉ vì tình nhân nấu ăn ngon sao.”
 
“Được rồi, nói không lại cậu.”
 
Thư Bạch nhún vai, con nhóc rõ ràng hiểu rõ hết mọi chuyện nhưng lại cứ không muốn nghe.
 
“Mấy cục mụn trên mặt cậu là làm sao vậy?” Thư Bạch hỏi: "Đừng nói là nhớ nhung thành bệnh nhé.”
 
“Không phải, là do dị ứng với xoài thôi.” Lâm Hiểu Hiểu cau mày, "Nói đến đây, tớ chợt nhớ ra một chuyện."
 
“Chuyện gì?”
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui