Nước trong ly không phải nước sôi, ước chừng hơn 40 độ, không tính là cao lắm nhưng cao hơn thân nhiệt bình thường của con người, mặt của đạo diễn Vương chẳng mấy chốc đã bỏng đỏ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần lượt bị hai người ngồi bên cạnh hất nước, ông ta lúc này nhếch nhác như con chuột vừa bò ra từ chảo dầu, trông kệch cỡm hài hước hết cỡ.
Nghĩ đến người này ban nãy có ý định bất chính với mình, Thư Bạch cau chặt mày, lạnh giọng mắng: "Kinh tởm."
Đạo diễn Vương mấy năm nay chưa từng bị nhục nhã đến mức này, đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, ngoài sự căm tức tràn ngập trong lòng ra, phần lớn là cảm giác bất lực chịu chết.
Thư Bạch nói mình là bạn của Lâm Hiểu Hiểu, ông ta tưởng cô chỉ là một diễn viên tuyến 18 được bạn dắt tới đây để móc nối quan hệ.
Nếu như sớm biết là đại tiểu thư nhà họ Thư thì làm sao ông ta dám đụng tới.
Chưa kể bên cạnh còn có Úc Cảnh Quy.
"Vợ tôi nói ông tởm." Úc Cảnh Quy tiếp lời Thư Bạch, nhàn nhạt nói, "Ông còn không cút ra xa một chút à?"
Năm chữ "Cút ra xa một chút" thì đạo diễn Vương nghe hiểu rồi, cái không hiểu là cụm đằng trước kìa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại tiểu thư nhà họ Thư từ khi nào thành cô dâu nhà họ Úc rồi.
Nếu thật là như vậy, tại sao lúc vào cửa hai vợ chồng này lại không nói năng với nhau tiếng nào? Như người dưng nước lã, thậm chí còn chẳng chào hỏi nửa câu.
Não của đạo diễn Vương như bị úng nước một hồi lâu, không kịp suy nghĩ gì nhiều, cứ cực lực xin lỗi trước đã rồi hẵng nói sau.
"Xin lỗi cậu Úc, là tôi không có mắt nhìn, không nhận ra cô Thư đây, không thì tôi nào dám có cái gan đó." Đạo diễn Vương vội vàng xin lỗi, "Từ lâu đã nghe nói cô Thư xinh đẹp như tiên, không ngờ bản thân lại có vinh hạnh được gặp mặt như vậy."
Những lời này ton hót tâng bốc Thư Bạch, thật chất cũng chính là đang khen Úc Cảnh Quy có mắt nhìn, biết chọn vợ.
Ai cũng biết vị tổ tông đến chót này cực khó hầu hạ lấy lòng, thế mà ông ta lại cứ nhảy thẳng vào họng súng, đàn ông kỵ nhất chính là người con gái của mình bị người khác ức hiếp, cho nên hành vi ban nãy của đạo diễn Vương chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
Cũng còn may là ông chưa làm gì quá đáng, nếu như trực tiếp sờ sẫm diễn viên mới giống với mấy lần trước, vậy thì đừng nói tới chuyện về sau, nghi là đến cả mặt trời sáng mai cũng không ngắm được.
Đạo diễn Vương là người thông minh, biết mình phạm phải lỗi không nhỏ, "vuốt đuôi" hai vợ chồng, tự đổ nào là nước nào là rượu xuống đầu mình, mém chút nữa là làm đổ cả tô canh nóng được phục vụ mang tới lên người.
Ông ta "thành khẩn" bày tỏ ý xin lỗi như vậy chẳng qua là hy vọng có thể chừa lại đường lui cho bản thân.
"Được rồi." Thư Bạch khó chịu liếc mắt nhìn khuôn mặt nhẹp nước của đạo diễn Vương, "Tôi đến đây là để bàn chuyện vai diễn với ông, không phải đến xem ông chơi té nước."
"Cô Thư nói phải." Đạo diễn Vương lập tức gật đầu, "Chuyện vai diễn thì có gì đâu, Thường Ninh…"
Còn chưa dứt lời, mặt Thư Bạch đanh lại, "Ai nói là giao cho cô ta, đổi cho tôi, để Hiểu Hiểu thay vào."
"Được, được, không vấn đề gì."
"Sau này cũng đừng hợp tác với cô ta nữa."
Nói đến nước này, đạo diễn Vương không khỏi hỏi thêm một câu: "Xem ra cô Thư không thích Thường Ninh lắm."
"Đâu chỉ không thích." Thư Bạch khoanh tay trước ngực, vừa trả lời vừa liếc nhìn Quan Nhất Bắc, "Nếu không phải nể mặt giám đốc Quan, tôi đã đuổi cổ cô ta từ lâu rồi."
Cô nói như vậy, đạo diễn Vương hiểu ngay.
Người ta vẫn nói, lấy lòng phụ nữ không chỉ tặng những món mà cô ấy ưng mà còn phải làm những gì cô ấy thích, nếu như giúp cô ấy thanh lý những người cô ấy ghét thì sẽ càng dễ dàng tranh thủ cảm tình hơn.
Những cô nàng có cùng sở thích chưa chắc có thể trở thành bạn bè, nhưng nếu có chung người ghét, vậy thì tình bạn giữa hai người sẽ phát triển rất nhanh chóng.
"Trùng hợp quá." Bộ mặt nhếch nhác của đạo diễn Vương cười lên, hai con mắt nhỏ híp lại thành một rãnh ngang, toát ra vẻ tởm lợm, "Đúng lúc chỗ tôi có phốt của Thường Ninh, để lúc nào tôi gửi cho cô Thư xem"
Nghe vậy, Thư Bạch tò mò, "Phốt gì?"
Mấy thứ như phốt phiếc này không tiện nói lớn, ngay khi đạo diễn Vương vừa chồm tới để nói chi tiết thì bàn tay của một người đàn ông đã túm lấy cổ áo ông, giây tiếp theo cả người ông ta đã bị người kia thô lỗ nhấc lên, sau đó theo lực cổ tay chệch đi, ông bị quăng mạnh xuống đất.
Đạo diễn đau đớn kêu oái úi hai tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt như đang cười của Úc Cảnh Quy, không dám hó hé tiếng nào, tiếp tục cười ngượng, "Cậu Úc."
"Không phải vừa nãy tôi bảo ông cút ra xa một chút rồi sao?"
"Có, có nói."
"Vậy tai ông điếc rồi hay cần tôi thỉnh ông đi?"
Bất kể ngoại hình hay ngữ khí, Úc Cảnh Quy đều cho người ta cảm giác của một công tử nhã nhặn lịch thiệp, nói năng không gấp không chậm, thậm chí ngữ điệu còn có thể nói là dịu dàng, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy, không khó để nhận ra sự lạnh lẽo âm u ẩn chứa trong từng câu chữ.
Khóe mắt tưởng chừng như dịu dàng lại hiện lên một tia sát khí khiến người ta hoảng sợ.
Đạo diễn Vương không dám đắc tội Thư Bạch, lại càng không dám đắc tội anh, quỳ bò từ dưới đất đứng lên, vừa chạy tới cửa, Thư Bạch đã nhẹ giọng ngăn lại: "Đợi đã — "
"Nhớ gửi tin cho tôi." Thư Bạch dặn dò.
Đạo diễn Vương vâng lời "Vâng, vâng".
Sau một hồi gián đoạn, những người có mặt còn lại đều trở lại bình thường, người cười người nói, cũng không có vẻ gì mất tự nhiên, có người còn mừng thầm, trong giới mất đi một tên râu xanh thì cũng là chuyện tốt đó chứ.
Bàn ăn không còn đạo diễn Vương, Úc Cảnh Quy có thể dễ dàng nhìn thấy Thư Bạch, có vẻ như bắt chuyện cũng dễ hơn..
"Bà xã, em tính xử lý gã đó thế nào?" Anh hỏi.
Thư Bạch cúi đầu, tuy không còn hứng ăn nữa, nhưng đôi đũa vẫn nhàn nhã vọc vọc đồ ăn trong đĩa, "Đầu tiên, tôi không phải bà xã anh, tiếp nữa, tôi xử lý ra sao liên quan gì đến anh."
"Không cần tôi xử lý giúp em sao?"
"Nếu ông ta có thể gửi tới thứ tôi muốn, vậy thì tôi sẽ bỏ qua."
"Nếu không gửi thì sao?"
"Nếu không gửi thì không cần tới anh, tôi cũng sẽ kiếm người xử ông ta."
Thái độ của Thư Bạch không nóng không lạnh, không muốn cho anh nhìn ra được đầu mối gì.
Ăn được một nửa, bụng của cô hơi đau bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
"Tớ đi với cậu?" Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
"Không cần, tớ đi một mình là được." Thư Bạch đưa túi xách qua cho Lâm Hiểu Hiểu trông hộ.
Cô đi vội, không để ý vào lúc cô xoay tay nắm cửa, người đàn ông bên cạnh cũng đã buông đũa xuống.
Sau khi đi ra, cô mới phát hiện Úc Cảnh Quy ở ngay đằng sau.
Thư Bạch định xem như không nhìn thấy anh, nhưng vậy thì cho thấy cô nhỏ mọn quá.
"Sao anh ra đây?" Cô hỏi.
Úc Cảnh Quy cười nhẹ, "Chị họ tôi nói em ghen rồi, bảo tôi đi dỗ em."
Cô ngoảnh mặt đi, "Tôi mới không thèm anh dỗ."
Anh tiếp tục cười, "Vậy à —"
Nhận thấy ngữ khí đầy ẩn ý của người kia, Thư Bạch vô thức bụm miệng, có hơi ảo não.
— "Mới không thèm anh dỗ" có nghĩa là "Tuy tôi ghen rồi, nhưng tôi không thèm anh dỗ".
Trong đó chữ "mới" phải được khoanh lại, nó phản ánh đầy đủ sự buồn bực và cảm xúc nhỏ bé của cô.
Mặt Thư Bạch nóng lên, bước nhanh tới nhà vệ sinh, không thèm để ý anh.
Sau khi giải tỏa xong, nhìn thấy vết máu trên chiếc quần con, Thư Bạch không khỏi cau mày. Kinh nguyệt của cô không đều, còn đi kèm với bụng đau dữ dội, cho nên cô ghét nhất là mỗi khi tới kỳ.
Cô còn không mang theo băng nữa chứ.
Cho đến khi Thư Bạch ôm bụng bước ra, người đàn ông bên ngoài vẫn đang kiên nhẫn đứng đợi, không có ý định đi trước.
Thư Bạch muốn lờ anh đi, cơn đau dưới bụng lại ồ ạt ập tới, đau quặn từng cơn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch ra.
Úc Cảnh Quy dễ dàng nhận ra Thư Bạch đang khó chịu, anh dìu vai cô, "Sao vậy?"
Cô không nói.
"Tới tháng rồi sao?"
"Ừm."
Úc Cảnh Quy không tiện hỏi thêm, chỉ nói: "Nhìn em đau tới vậy, có cần uống thuốc không?"
"Tôi khó chịu, muốn tắm nước nóng trước."
Trời nóng, kinh nguyệt tới mà không báo trước, khiến dưới váy của cô bây giờ không được thoải mái, cô muốn thay một bồ đồ sạch sẽ hơn.
Úc Cảnh Quy đưa cô đến phòng khách sạn trước, sau đó dặn phục vụ mua thuốc và mang thêm một bộ đồ sạch sẽ. Nghĩ tới những đồ vật con gái cần dùng mỗi khi tới tháng, anh bèn hỏi Thư Bạch hãng băng vệ sinh mà cô thường dùng.
Vào lúc này Thư Bạch không thể kén chọn, hãng nào cũng được, có cái để thay đã rồi nói sau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Quan Nhất Bắc gọi đến.
"Đại Bạch, cậu lọt hố xí hả, lâu vậy còn chưa về."
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Thư Bạch còn chưa kịp nói với bọn họ.
"Có chút chuyện gấp." Thư Bạch lời ít ý nhiều.
Quan Nhất Bắc nghe ra sự kỳ lạ từ âm thanh đầu bên kia nhưng không nghĩ nhiều, hỏi: "Chuyện gì gấp?"
"Chuyện bí mật của con gái."
"Táo bón thì táo bón, còn bày đặt bí mật của con gái, cậu văn vẻ thế làm gì."
"...Cậu về mẫu giáo học lại đi."
Thư Bạch tức giận cúp điện thoại, tự nhủ mình không nên tranh cãi với tên ngốc làm gì.
Đi đến cửa phòng tắm, Thư Bạch nghe thấy tiếng của Úc Cảnh Quy đằng sau: "Em muốn tự đi tắm à?"
Cô xoay đầu, "Sao thế?"
"Tôi thấy mặt em trắng toát, trán đổ mồ hôi, người đang rất yếu, sợ em ngất xỉu trong lúc tắm."
"Cho nên?"
"Là chồng tương lai của em, tôi có nghĩa vụ giúp em tắm."
"...Tôi cám ơn sự chu đáo của anh, nhưng mà khỏi, thêm nữa, mời anh cút hộ."
"Nếu em xấu hổ, tôi ở bên cạnh trông cũng được."
“…”
Lần này Thư Bạch không nói nữa, nhắm người anh ném thẳng quả bóng tắm, ném cho anh một ánh mắt: "Không được phép vào."
"Được, tôi ở ngoài nghe tiếng nước cũng được."
"Tùy anh."
"Dù sao tiếng nước tắm của bà xã nghe cũng rất hấp dẫn."
“…”
Thư Bạch vốn đang rất yếu, thế mà suýt chút nữa bị hai tên đàn ông này chọc tức tới độ bật người dậy đấm cho hai tên đó một trận, một gã thì là trai thẳng, một gã lại thích tán tỉnh, sao hai người bọn họ không chia bớt cho nhau đi.
Cách một lớp tường, Úc Cảnh Quy vẫn có thể nghe thấy tiếng nước bên kia.
Hấp dẫn là dĩ nhiên, nhưng điều anh quan tâm nhất là cô có bị làm sao không, dù sao sàn nhà rất trơn, nếu không cẩn thận, anh sợ cô vợ nhỏ của mình sẽ ngã tới ngu mất.
Sau khi tắm nước nóng và uống thuốc, Thư Bạch đã khôi phục được hơn phân nửa sức lực.
Quan Nhất Bắc bị Thư Bạch ngắt máy lại gọi cho Úc Cảnh Quy để xem xem chuyện gì xảy ra, biết chuyện Thư Bạch bị đau bụng kinh, Quan Nhất Bắc hỏi han vài câu rồi hỏi bọn họ đang ở đâu.
Úc Cảnh Quy không để ý, nói cho bọn họ biết số phòng.
Điều này dẫn đến không lâu sau, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Phòng ăn ở khách sạn cách gian phòng này rất gần, bắt thang máy là đến, cho nên ngày khi vừa biết Thư Bạch khó chịu, Quan Nhất Bắc liền đem theo Lâm Hiểu Hiểu tới thăm.
Mở cửa cho bọn họ, Úc Cảnh Quy hơi ngạc nhiên, "Hai người đến thật à?"
"Bất ngờ không?" Quan Nhất Bắc nhướn mày, "Có mỗi cậu với Thư Bạch thì chán chết, muốn chơi đấu địa chủ* cũng không đủ tay, tôi gọi Hiểu Hiểu tới, 4 người đủ một bàn mạt chược, vậy mới xôm chứ."
*Đấu địa chủ: Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Thường một ván đầu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá gồm cả 2 con Joker. Tuy nhiên một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4-5 người và dùng 2 bộ bài cùng lúc (Theo google).
Úc Cảnh Quy: "Cậu hiểu chuyện quá, quả là anh em tốt của tôi.