Chương 3 Ôm cô
Tiếng nhạc vang vọng trong lối đi, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên bức tường mỏng, lan đến mấy tấm kính cắt dày, chập chờn khúc xạ lên thân hình thẳng tắp của người đàn ông đang đứng trước cánh cửa kim loại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông với dáng người móc áo* trời sinh, chỉ vô tình đứng ở cửa thôi, nơi này liền biến thành khung cảnh trong bộ phim kiểu Mỹ, khiến người khác không thể dời mắt cũng không dám mở miệng vì sợ sẽ phá hỏng khung cảnh này. Giản dị lại phóng khoáng, thanh lịch lại không kém phần hoang dã.
*Dáng người móc áo: mặc gì cũng đẹp
Một bắp đùi to đứng ngay trước mặt như vậy, Thư Bạch làm sao bỏ qua được, sự khó chịu khi bị giành xe ban nãy bay sạch trong nháy mắt. Cô đứng thẳng lưng lên, bước 2 bước tới bên trái của anh, với dáng vẻ của kẻ cậy thế hiếp người, liếc nhìn đám gà mờ đó:
"Tôi nói cho mấy người nghe, tôi và anh ấy không chỉ là quen biết bình thường, mà anh ấy chính là người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn…"
Thư Bạch dừng lại một chút, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, ho khan 2 cái: … của bạn tôi."
Mọi người cứ tưởng cô sẽ nói thêm như "không chỉ là quen biết bình thường, tôi và lão đại của mấy người còn có "quen biết trên giường" hoặc là "tôi là người phụ nữ của lão đại này đây", nào có ngờ 3 chữ cuối lại lộ ra mối quan hệ "thân thiết" như vậy.
Những người ngồi ở đây ai mà không phải là bạn bè chứ. Mối quan hệ giữa cô và lão đại nói thật, nói ra cũng chỉ càng thêm ngượng ngùng.
Đối với 3 chữ cuối cùng mà cô nói ra, Úc Cảnh Quy cũng không lên tiếng, dường như không ý kiến gì với lời giới thiệu đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra khi nãy, cho dù anh không xuất hiện, cuộc ẩu đả ở đây cũng không tiếp tục được.
Nhân viên an ninh của hộp đêm cao cấp cũng không phải chỉ để làm cảnh, sau khi nhận được tin tức liền lập tức cho bảo vệ đến, mặc dù hiện trường đã được áp chế nhưng bảo vệ cũng không hoàn toàn thả lỏng, bọn họ đang đứng quan sát tình hình ở cách đó không xa.
Các cậu ấm không tiếp tục đánh nhau, người thì hút thuốc, người lại thở phào nhẹ nhõm, cũng có người quay lại hộp đêm tiếp tục cuộc vui.
Gã bố nuôi vẫy tay cho 8 tên vệ sĩ của mình lui ra, móc ra một gói thuốc, đưa đến lấy lòng như thái giám dâng tấu chương, muốn sẵn dịp bàn chuyện với ông chủ lớn, nịnh nọt một chút cũng không có hại gì.,
Úc Cảnh Quy nắm chặt bàn tay, không nhận điếu thuốc từ tay đối phương, bề ngoài giống như đang nghe những lời nịnh hót của của ông ta, nhưng ánh mắt lại hướng về Thư Bạch: "Có bị thương không?
Bốn chữ này đột nhiên nhẹ nhàng truyền vào tai Thư Bạch, nhưng cô không biết được ý nghĩa sâu xa của nó nên chỉ có thể đáp lại một cách khô khan: "Không có"
Nghĩ rằng người này đang quan tâm mình nên Thư Bạch muốn cảm ơn anh, thế nhưng anh đã chuyển dời ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với gã bố nuôi, giống như vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi một câu, so với hai chữ "quan tâm" quả thật khác nhau một trời một vực.
Lời cảm ơn của Thư Bạch bị nghẹn ở cổ, nói ra không được mà không nói cũng không xong. Ngượng ngùng sờ trán một cái, chợt cảm thấy trên trán truyền đến cảm giác đau nhói, lúc này cô mới biết mình bị thương rồi.
Khi nãy va vào tường không để ý, qua một lúc mới cảm thấy hơi đau.
Da của cô vốn trắng trẻo mềm mại, chỉ cần nhéo nhẹ một cái cũng để lại dấu huống hồ là hiện tại đập cả đầu vào tường.
Nghĩ đến việc Quan Nhất Bắc vội vội vàng vàng chạy đi mua thuốc, cô liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bên ngoài thật sự quá nhàm chán, cô bèn quay lại hộp đêm, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Quan Nhất bắc quay lại.
Không lâu sau, Quan Nhất Bắc quay lại.
Cậu vội vàng chạy tới, vừa thở hổn hển, vừa lấy ra một lọ thuốc Vân Nam Bạch Dược* từ trong túi, hung dữ càm ràm như mấy ông lão trong thôn "Chỗ này tím xanh lên mẹ nó rồi, còn nói là không bị thương."
*Vân Nam Bạch Dược: một loại thuốc tan máu bầm, giảm sưng.
Thư bạch biết bộ dáng hiện tại của mình như thế nào, nhưng chỉ cần cậu dữ lên thì cô sẽ chiếm được phần lý, "Làm sao tớ biết nó sẽ bị bầm, tớ cũng đâu có mọc mắt ở trên đó đâu."
Quan Nhất Bắc: "Mau bôi thuốc đi, ngày nào cũng gây chuyện rồi bắt ông đây chùi mông cho cậu"
Thư Bạch: "....."
5 phút sau
Quan Nhất Bắc: “Ông đây kêu cậu bôi thuốc, cậu lại đi bôi phấn làm gì? Sao đấy? Đẹp đẽ nhất thời quan trọng tới vậy sao?"
Thư Bạch: " Xấu như cậu làm sao mà hiểu được"
"Nói bậy, trong từ điển của ông đây không có chữ xấu"
"Vậy cậu đổi quyển từ điển khác đi"
"Xem như tớ xấu đi, sau này tớ sẽ tìm một người vợ còn đẹp hơn cả cậu"
"Cóc ghẻ mà đòi đi với thiên nga. "
Trong gian phòng này, mọi người đều là nam thanh nữ tú, hoàn toàn không có ai được gọi là xấu.
Xấu mà Thư Bạch nói đương nhiên chỉ là trò đùa, cô và Quan Nhất Bắc lớn tiếng chế nhạo nhau, không ai để ý lời nói của đối phương là thật hay giả.
Cuộc cãi vã diễn ra vô cùng náo nhiệt, Úc Cảnh Quy lặng lẽ quay trở lại từ khu vực hút thuốc, khác với những người hút thuốc khác, trên người anh thoang thoảng hương thơm thoải mái.
Màn kịch nhỏ qua đi, không khí khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không biết là ai bắt đầu chơi trò xúc xắc, cười nói vui vẻ, không khí trong phòng cũng tăng lên, mặt của mọi người cũng bắt đầu đỏ lên.
Thư Bạch chơi hai ván thua thảm vô cùng, bị Quan Nhất nhất quyết kéo qua một bên uống rượu.
Người chỉ biết cắm đầu uống rượu ngoài cô ra, còn có Úc Cảnh Quy.
Nghĩ đến dây buộc tóc của mình còn ở trong chỗ anh ta, Thư Bạch nghĩ một chút, cẩn thận đi đến bên cạnh anh, hắng giọng một cái, tay chỉ vào dây buộc tóc đang nằm trên bàn, nói: "Anh Úc, thật ra thì…..đây là dây buộc tóc của tôi"
Úc Cảnh Quy "ừm" một tiếng.
Giọng của anh không chút gợn sóng nào.
Thư Bạch khó hiểu, đoán không ra ý nghĩa của chữ "ừm" kia, rốt cuộc là "ồ" hay là "hừm".
"Có phải anh không tin đúng không?" Thư Bạch thầm nuốt nước bọt, "Nếu không tin thì anh có thể ngửi mùi của dây buộc tóc, nó có mùi giống hệt mùi tóc của tôi"
Nói rồi liền nghiêng đầu, vén mái tóc dài ngang vai của mình, cố ý đưa tới trước mặt anh, "Nè, anh ngửi thử — "
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc dường như không biết rằng bộ dạng này trong mắt của đàn ông mà nói, có nghĩa là “cô ấy đang quyến rũ mình”.
"Cô Thư" Úc Cảnh Quý mở miệng nói: "Có phải cô nhìn thấy đàn ông đẹp đều muốn trêu chọc một chút không"
Bàn tay đang nắm tóc của Thư Bạch đột nhiên đông cứng.
Thành thật mà nói
Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp, cũng là người mà cô ít để mắt tới nhất.
Không hiểu tại sao nhìn anh ta, Thư Bạch không chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo mà còn có chút ấm ức.
Cô vén tóc ra phía sau, để lộ đôi tai nhỏ xinh, dái tai mềm mại đeo một chiếc khuyên tai lấp lánh, phản chiếu ánh sáng trong vô thức。
Cũng giống như hoa tai của mình, cô chính là một người con gái xinh đẹp và rực rỡ.
"Keo kiệt, không trả thì thôi." Thư Bạch nghiến răng, bâng quơ để lại một câu, không thèm lãng phí thời gian với anh.
Cô đã nói với anh ta đó là dây buộc tóc của cô, anh ta cũng đâu thể giữ đồ vật cá nhân của người phụ nữ xa lạ làm đồ kỉ niệm được, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng anh ta có sở thích đi sưu tập đồ vật.
Thư Bạch tiếp tục đi qua đám bên kia hét theo "lớn", "nhỏ", cứ vậy hòa vào đám đông, không khác gì dân cá cược lâu năm.
Đang lúc hò vui, điện thoại của Thư Bạch vang lên, nhìn thấy là số điện thoại của ba mình, liền vội vàng đi ra ngoài bắt máy.
Cô vừa đi, Quan Nhất Bắc cũng đi theo.
"Có chuyện gì vậy" Có cậu ấm vô tình nhìn thấy, hỏi.
Quan Nhất Bắc không ngoảnh đầu: "Điện thoại của ba cậu ấy"
Cậu ấm: "Điện thoại của ba cậu ấy, cậu đi làm gì?"
Quan Nhất Bắc: "Cậu ấy ở cùng một chỗ với tớ thì ba cậu ấy mới yên tâm."
Cậu ấm: "……"
Tình cảm của đôi nam nữ này còn trong sáng hơn cả tình bạn của tụi con gái.
Không đợi Quan Nhất Bắc đến giúp, Thư Bạch đã nghe xong điện thoại, khuôn mặt nhỏ ảm đạm hơn một chút so với trước khi nghe điện thoại.
Quan Nhất Bắc: " Úi chà, có chuyện gì vậy?"
"Ba tớ nói ông ấy đã sắp xếp cho tớ một mối đính hôn."
Nghe xong tin này, không ai ở đây tin cả.
Kết hôn đối với bọn họ mà nói đều không phải là chuyện nhỏ. Yêu đương không vui hơn sao, có thể ăn uống chơi bời vui vẻ, người này không hợp thì đổi sang người khác.
"Được rồi" Quan Nhất Bắc cũng không xem chuyện này là chuyện gì to tát, cậu vỗ vỗ vai Thư Bạch, "Khắp thành phố này ai mà không biết Thư đại tiểu thư phong lưu thành tính, quý tử nhà ai lại dám gả cho cậu".
"Không biết là cái thời đại nào rồi mà còn có chuyện cha mẹ đặt đâu còn ngồi đó" Thư Bạch Tức giận nói: "Nghe nói là họ Vu"
"Vu?" Mấy cậu ấm chế nhạo, "Này, trong mấy người mà chúng ta quen biết có ai họ Vu không? Không phải là nhà làm ngư dân* đó chứ"
*Vu: 于 trong tiếng Trung đồng âm với ngư: 鱼
Vừa mới nghe tới kết hôn, Thư Bạch đã tắt máy cái bụp, ông cứ càm ràm nên cô cũng không biết ba mình nói là Vu gì. Lúc này tâm trạng cô cực kỳ tồi tệ, Thư Bạch có thể khẳng định thêm một lần nữa: hôm nay cô vô cùng xui xẻo.
"Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất cuộc đời của tớ" Thư Bạch nói.
"Không chắc đâu, đời này còn dài" Quan Nhất Bắc nói, "Có khi ngày mai còn xui xẻo hơn"
"..."
-
Sau khi tận hưởng cuộc vui đến sáng, mọi người ai về nhà nấy.
Có người vừa đi vừa than vãn cơ thể đã già cỗi rồi, nào giống mấy đứa 2x, chơi tới sáng mai cũng còn khỏe re.
Năm bọn họ còn 17,18 tuổi ra net chơi game thâu đêm, tinh thần vô cùng phấn chấn, ngủ vài giấc là quầng thâm dưới mắt đã biến mất. Nhưng mà bây giờ thì không ổn thật rồi, ngủ muộn 2 tiếng thì ngày hôm sau lái xe cũng sẽ thấy buồn ngủ.
Thư Bạch có uống chút rượu, cô không gọi tài xế lái xe hộ mà đợi Quan Nhất Bắc đi vệ sinh xong sẽ đưa cô về nhà.
Chơi điện thoại một chút, đăng mấy bức ảnh tự sướng với cảnh đêm, cảm thán ghi vài dòng "Ngân hà rực rỡ, chiếu mù lý tưởng nhân gian", sau đó lại chụp thêm vài tấm để sau này có cái đăng tiếp.
Sau những cuộc vui điên cuồng, nỗi cô đơn dễ bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Buổi tiệc đã tàn, Thư Bạch cũng không muốn giả vờ xinh đẹp nữa, cô lau sạch lớp phấn trên trán rồi ngoan ngoãn bôi Vân Nam Bạch Dược lên.
Náo nhiệt qua đi, nhân viên trong tiệm bắt đầu bận rộn dọn dẹp.
Trong lúc đợi người, Thư Bạch lại gặp em gái miến chua cay.
Em gái mặc một cây đồng phục đi làm màu đỏ cam, đội một chiếc mũ chụp đầu, bước đi nhẹ nhàng, động tác cử chỉ đều toát ra vẻ yếu đuối.
Trong trận hỗn chiến vừa rồi, em gái miến chua cay trốn cũng nhanh thật, đại ca hai bên còn chưa xuất hiện thì đã chạy mất tích.
Bây giờ Thư Bạch lại gặp được cô ta, không khỏi cảm thấy khó chịu, nhìn kỹ một chút, phía sau không phải chú cún nhỏ Cố Lâm mà cô ta vừa chia tay sao.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh nuôi em, tại sao em lại còn muốn đi tới nơi này để uống rượu với mấy lão già đó? Có phải là vì anh không mua được cho em cái túi Gucci mà em muốn?"
"Nghe em giải thích, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu…"
Mỗi lần nghe câu "Anh nghe em giải thích" để mở đầu câu chuyện, Thư Bạch liền rất hứng thú, nhướn cổ về phía đằng kia hóng hớt.
Cố Lâm, cũng chính là người đầu tiên nói chia tay với cô, hơn nữa còn cắm cho cô một chiếc sừng to dài, lúc này đang lời qua tiếng lại với đối tượng mà cậu ta ngoại tình, đầy mùi yêu-hận đan xen.
Em gái miến chua cay này thật sự không thể giải thích rõ ràng được lý do tại sao lại đến đây uống rượu với những lão già giàu có này. Cô ta vừa muốn có tiền, vừa muốn có một người bạn trai đẹp trai bên cạnh, không giải thích được, chỉ có thể khóc lóc một trận。
Khóc đến độ phải gọi là sướt mướt thảm thương.
Kỹ năng trời sinh của “điếm thảo mai” chính là làm cho đàn ông mềm lòng, thậm chí không cần tới ngoại hình.
"Được rồi, được rồi" Bạn gái vừa khóc một tiếng, Cố Lâm liền đau lòng, ôm lấy cô ta, "Anh chỉ lo em bị mấy lão già đó lừa gạt thôi, em nhìn vết thương trên mặt của em đi, sao lại thành ra thế này rồi"
"Vừa rồi…" Em gái miến chua cay một bên thút thít, một bên đưa tay lên, chỉ tay về hướng Thư Bạch.
Được chứng kiến tận mắt thủ đoạn cao minh của “điếm thảo mai” khiến Thư Bạch cảm thấy choáng váng.
"Vừa nãy em bị người ta đánh, người yêu cũ của anh cũng ở đó" Em gái miến chua cay nói, "Nhưng mà chị ấy không có đánh em, em cảm thấy chị ấy là người tốt"
"Thư Bạch?" Cố Lâm liếc qua liền thấy Thư Bạch đang ở đó lén lút hóng chuyện,"Sao mà chị ta mặt dày như vậy?"
Bộ đồ trên người cô, kiểu tóc đó, lớp trang điểm đó… nhìn một cái liền biết ngay là kiểu con gái hư hỏng.
Thấy bản thân vô duyên vô cớ bị căp đôi cẩu nam nữ này kiếm chuyện, Thư Bạch không khỏi mắng thầm trong bụng. Cô còn chưa tìm "điếm thảo mai" tính sổ, "điếm thảo mai" đã kiện ngược lại cô rồi, còn bày ra bộ dạng thánh mẫu "mặc dù chị ấy bắt nạt em nhưng mà em cảm thấy chị ấy là người tốt".
"Tôi chỉ là người qua đường" Thư Bạch hết sức kiên nhẫn nói, trợn ngược hai mắt, "Còn nữa, cậu mới là đồ mặt dày không biết xấu hổ, cả hai người đều không biết xấu hổ".
"Chị… chị mắng em thì được, nhưng chị không được mắng anh Cố Lâm." Em gái miến chua cay hai mắt đẫm lệ phản bác.
Trò mèo của tụi 2x, Thư Bạch thân là bà thím 9x không có hứng thú chơi tiếp với bọn họ.
Thư Bạch chuẩn đi ra ngoài để đợi người, Quan Nhất Bắc liền đi tới.
Cùng tới với cậu ta còn có Úc Cảnh Quý.
Chiều cao của Quan Nhất Bắc và Úc Cảnh Quý tương đương nhau, vừa cao vừa thẳng tắp, so với hai người họ, bạn trai cũ cún con của Thư Bạch ốm nhách như cây tăm.
"Này" Quan Nhất Bắc nhìn đám người Cố Lâm.
"Đây không phải tên bạn trai cũ cún con của cậu sao? Sao lại nói chuyện với hắn ta rồi, vẫn chưa quên được à?"
Nghe vậy, em gái miến chua cay dường như cảm nhận được không ổn, trong vô thức, ôm chặt bạn trai ở bên cạnh hơn, yếu đuối nói: "Anh ơi, em có hơi chóng chóng mặt, anh có thể dẫn em về được không?"
Cố Lâm cũng muốn thể hiện tình cảm trước mặt người yêu cũ, liền lập tức nắm chặt tay bạn gái.
Còn nói cái gì mà "chóng chóng mặt", thảo mai bây giờ đều thích điệp chữ lên để nũng nịu hả.
Cô liền hắng giọng, cũng giả vờ dùng giọng điệu mềm yếu của thảo mai nói: " Í ~ da, chân của em đau quá đi….. anh Nhất Bắc, anh có thể đỡ em ra ngoài không?"
Nói xong liền dùng đôi mắt nhỏ đen lấp lánh, chớp chớp nhìn Quan Nhất Bắc một cách đáng thương.
Một tiếng "anh Nhất Bắc" khiến mọi người nổi cả da gà.
3 giây sau, Quan Nhất Bắc đưa tay véo má cô hai cái, hỏi: "Não cậu có vấn đề rồi hả? ! Không phải vừa nãy cậu nhảy nhót hăng lắm mà, mém nữa nhảy lên quẩy disco với ông bà trên trển luôn mà, đau chân cái vẹo gì."
Thư Bạch: "…"
Giả vờ không thành, mắt thấy ánh mắt chế nhạo của mấy người Cố Lâm, Thư Bạch không cam tâm, tiếp tục uốn éo vặn vẹo nói: "Tại vì nhảy hăng quá nên mới đau đó, hông lẽ em hông có tư cách được người khác dìu hả?"
Nguyên bản mặt Quan Nhất Bắc một vẻ "bà bớt đi","ông đây không bị lừa đâu".
Ngay lúc đó, Úc Cảnh Quý ở bên cạnh nhìn qua, trầm giọng hỏi: " Chân bị đau?"
Ngẩn người một lúc, Thư Bạch mới nhận ra anh đang nói chuyện với cô, liền bối rối gật đầu: "... Ừm… có hơi đau."
"Tôi dìu cô?"
"Hả"
Cô còn đang ngây ngốc, Úc Cảnh Quy đã bước tới trước, bàn tay ấm nóng luồn qua cánh tay, đặt lên eo cô, sau đó, không tốn chút sức nào ôm ngang nhấc bổng cô lên.