Giọng nói của mẹ Úc đặc biệt dịu dàng, khiến cho Thư Bạch đang núp dưới bàn không khỏi ôm ngực, sợ đến mức tim đập loạn nhịp, nhìn chiếc dép mình không cẩn thận để lộ ra bên ngoài, cô thầm mắng chết toi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quá sơ suất rồi!
Úc Cảnh Quy không cần nhìn cũng đoán được Thư Bạch lúc này giống như con chuột nhỏ run bần bật, thở cũng không dám thở mạnh.
Trước những sơ hở mà cô vợ nhỏ để lộ ra, Úc Cảnh Quy không còn cách nào khác là phải lấp liếm hộ cô, giả vờ thoải mái nói: "Chiếc dép này có thể là do dì giúp việc vô tình bỏ lại lúc dọn dẹp."
"Vậy à?"
"Đương nhiên." Úc Cảnh Quy lý lẽ đầy mình, "Nếu con dẫn con gái về thì tại sao cô ấy lại phải trốn dưới gầm bàn."
Mẹ Úc gật đầu: "Cũng đúng nhỉ "
Để ngăn mẹ Úc lại gần chỗ chiếc dép nhìn kỹ hơn, Úc Cảnh Quy định đi đến trước nhặt dép lên.
Khi cách chiếc dép còn hai bước, một bàn chân của con gái đột ngột thò ra móc chiếc dép vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Úc chứng kiến được hiện tượng siêu nhiên chiếc dép lào bốc hơi giữa ban ngày: "..."
Úc Cảnh Quy - người vừa cố gắng muốn che giấu nhưng do vợ mình quá ngốc nên cuối cùng bị lòi đuôi, nhìn sang mẹ Úc nở một nụ cười gượng, sau đó anh đi qua, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn làm một động tác "mời em đi ra" với Thư Bạch đang núp dưới gầm bàn.
Thư Bạch ngơ ngác: "?"
Anh xoa tóc cô, "Ngoan, ra đây nào."
Lúc này Thư Bạch mới hiểu ý của anh, lộ ra vẻ mặt lúng túng, lúc bò ra ngoài không chú ý, trán cô đụng phải mép bàn, nhưng cơn đau trong tưởng tượng không hề truyền tới, nhìn kỹ lại, là tay của Úc Cảnh Quy đang che ở chỗ mép bàn cho cô.
Không gian dưới gầm chật hẹp, vừa mới bò ra, đôi chân Thư Bạch tê cứng đứng không vững, nửa thân trên buộc phải dựa vào người đàn ông bên cạnh.
Nhận thấy ánh mắt hiền từ đầy quan tâm của mẹ Úc, Thư Bạch ngượng ngập cúi người chào hỏi: "Con chào cô."
"Con là con bé nhà họ Thư phải không." Mẹ Úc vừa nhìn đã nhận ra, "Lần trước cô chú ăn cơm với ba con có nhắc tới con đấy."
Ba Thư tuy ở nhà cưng con gái, nhưng khi ở bên ngoài tuyệt đối sẽ không nói tốt miếng nào cho cô, nên Thư Bạch chắc là ông lại nói tới chuyện con gái không gả đi được đây.
Thư Bạch không biết nên trả lời mẹ Úc ra sao, chỉ lịch sự cười cười.
"Vừa nãy con ở dưới gầm bàn là do làm rớt đồ gì sao?" Thái độ mẹ Úc hoà nhã, bà nâng tay gạt lông vũ trên tóc Thư Bạch xuống, "Mấy chuyện này về sau cứ để Cảnh Quy làm là được."
Bà nói như thế hoàn toàn là để Thư Bạch đỡ ngượng, mặc dù không biết hai vợ chồng trẻ này sao lại chơi trốn tìm ở đây nhưng cũng đoán được cô hẳn là có lý do riêng nên mới không tiện gặp người lớn.
Thư Bạch thuận theo, "Dạ, con làm rớt kẹp tóc dưới bàn!"
Trong lòng cô lập tức nhẹ nhõm, may mà mẹ Úc dịu dàng ân cần, bằng không cô đường đường là tiểu thư nhà họ Thư mà lại chui dưới gầm bàn nhà tân hôn của người khác, dù là bị truyền ra ngoài hay bị bàn tán kín đáo cũng sẽ không tốt cho danh tiếng của cô.
Dưới góc nhìn của mẹ Úc, Thư Bạch lo lắng như vậy là hoàn toàn không cần thiết, bà đã sớm coi cô như con dâu của mình rồi. Sau khi hàn huyên vài câu, bà liền đưa Thư Bạch tham quan một vòng căn nhà tân hôn.
"Cô ơi, con cảm thấy đều rất tốt." Thư Bạch cười khan hai tiếng, "Không cần hỏi ý kiến của con đâu."
"Con bé này… sao còn kêu cô nữa."
"Dạ?"
"Lần trước ba con còn nói, hy vọng thằng Úc Cảnh Quy nhà cô chú mau cưới con về, để con đừng có chọc tức ông ấy nữa."
Thư Bạch có thể tưởng tượng ra, khi ba Thư nói những lời ấy tiện thể sẽ đem hết mọi khuyết điểm của cô ra mà kể, sau đó thêm mắm dặm muối, khiến cho đến cả bản thân cô cũng tin là mình không gả đi được.
"Con dâu, con thấy nhà vệ sinh chính ở đây được không?" Mẹ Úc từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng, "Lót gạch cẩm thạch truyền thống, màu hơi tối, không biết có vừa ý con không."
"... Ổn lắm ạ."
Thư Bạch cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là ‘không phải người một nhà, không vào cùng một cửa’, giọng điệu mẹ Úc gọi con dâu với giọng Úc Cảnh Quy gọi cô là cô vợ nhỏ giống nhau y như đúc
Mẹ Úc đã xem cô là nữ chủ nhân tương lai của căn nhà tân hôn, đến cả phòng con nít và chuồng thú cưng cũng hỏi ý kiến của cô.
"Nhà mình vẫn chưa chuẩn bị quà mừng cưới." Sau khi giới thiệu xong, mẹ Úc dường như nhớ đến điều gì, "Lấy căn nhà này làm món quà nhỏ tặng con dâu trước nhé."
Thư Bạch: "..."
Cô ơi, căn biệt thự hơn trăm triệu này có thể tùy tiện tặng người ta được hả? Còn mới chỉ là món quà nhỏ nữa chứ.
Không, không gọi cô nữa, nên gọi mẹ thôi.
Mẹ Úc không làm phiền bọn họ quá lâu, xử lý xong việc liền rời đi, ấn tượng mà bà để lại cho cô khiến Thư Bạch có cái nhìn hoàn toàn khác về mẹ chồng tương lai.
Sau khi tiễn xe của mẹ Úc ở trước cửa, Thư Bạch hít một hơi sâu, "Bất ngờ thật."
"Bất ngờ chuyện gì?" Úc Cảnh Quy hỏi.
"Mẹ anh siêu tốt luôn." Thư Bạch nhún vai, "Phải chi tôi cũng có mẹ như vậy."
Mẹ của Thư Bạch sau khi hạ sinh cô không lâu thì mắc bệnh qua đời. Từ lúc Thư Bạch có nhận thức, cô chưa từng gặp bà, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ảnh trong album, bà là một người vô cùng trẻ trung xinh đẹp, đẹp tới mức khiến ba Thư trở nên kén chọn khi nhìn những phụ nữ khác, nhiều năm qua chưa từng có người phụ nữ nào bước được vào cửa nhà họ Thư.
"Hơn nữa… mấy người mẹ chồng mà tôi từng gặp rất quái lạ." Thư Bạch thở dài nói, "Trước đây có một người bạn trai, anh ta từ trên núi thi đậu vào đại học, học hành siêu giỏi, đối xử với tôi cũng rất tốt, nhưng có một ngày, anh ta dẫn tôi đi gặp mặt chị anh ta, mọi thứ thay đổi từ lúc đó."
Thư Bạch khá thích những chàng trai có chí cầu tiến, mặc dù hẹn hò với người ta do muốn thử cảm giác tươi mới, nhưng chỉ cần trong phạm vi khả năng của, cô nhất định sẽ giúp anh chàng.
Chỉ là không ngờ cô chị của anh chàng đó thoáng cái đã nhận ra thân phận đại tiểu thư của Thư Bạch, ra sức nịnh nọt cô để có thể chen chân vào giới nhà giàu. Chỉ có điều Thư Bạch không có hứng thú qua lại gì với mấy cậu ấm con nhà giàu kia, những con siêu xe và cả chiêu trò cua gái của bọn họ đối với cô mà nói vô cùng nhàm chán, còn nói tới tiền tài quyền thế thì bọn họ còn chằng bằng một nửa nhà họ Thư.
Cô chị đó không đạt được mục đích, bèn thường xuyên đòi Thư Bạch tặng quà, vừa mới nhận quà sinh nhật được không lâu lại đón tiếp cái sinh nhật nữa.
Cuối cùng, một lần nọ, Thư Bạch trong trạng thái mờ mịt không biết gì, cùng dùng bữa với gia đình của chàng trai đó.
Không thua cô chị, mẹ của anh chàng còn ghê gớm hơn, lấy chuyện con mình là sinh viên đại học mà ra điều kiện với Thư Bạch, bà ta nói nếu gia cảnh nhà cô tốt thì nên mua xe, mua nhà trên thành phố cho cả nhà bọn họ, đồng thời mỗi tháng còn phải chu cấp không dưới 20 ngàn tiền sinh hoạt phí.
Chưa bàn tới việc Thư Bạch không có dự định kết hôn, nói là hẹn hò, chi bằng nói là chỉ nạp anh ta vào hậu cung của mình, trải nghiệm thể loại nam sinh nhà nghèo ngoan ngoãn mà thôi, nào ngờ anh chàng lại là loại “cục cưng của mẹ”, nghe lời mẹ răm rắp.
Bữa cơm đó dĩ nhiên kết thúc không vui vẻ mấy, Thư Bạch sau đó còn trả đũa một cú hả dạ: Không trả tiền.
Dù gì cô cũng không ăn đũa nào, hơn nữa còn bị người ta mời tới ăn, đồ ăn đắt cắt cổ đều là do người nhà đó gọi.
Cô để mặc gia đình bọn họ khoanh tay bó gối đối mặt với tờ hóa đơn hơn mấy ngàn tệ.
Sau đấy nghe đâu gia đình họ phải vào cục ngồi chơi xơi nước bởi bữa cơm đế vương kia, bạn học của anh chàng cũng biết chuyện này, trêu chọc cả nhà bọn họ suốt một thời gian dài
Sau khi kể xong, Thư Bạch lại nói: "Mặc dù cảm thấy cả nhà họ kỳ quặc phiền phức, nhưng đôi khi tôi lại thấy ngưỡng mộ, bà mẹ có thể không tiếc tất cả, mặt dày đòi điều kiện vì đứa con trai, cũng coi như là một kiểu của tình mẫu tử
Úc Cảnh Quy: "... Em đang mắng hay là đang khen bọn họ vậy."
Thư Bạch thè lưỡi, là do cô diễn đạt không đủ rõ, chỉ là cô cảm thấy người có mẹ che chở thật sự rất hạnh phúc.
Giống như có hai đứa nít ranh đánh nhau ở nhà trẻ, chỉ cần thấy đứa nhỏ bị thương, chưa bàn tới đúng sai, người làm mẹ sẽ đứng về phía đứa nhỏ của mình trước tiên.
-
Sự xuất hiện của mẹ Úc khiến Thư Bạch quên mất bản thân đến đây để làm gì.
Cô thực sự nghi ngờ Úc Cảnh Quy cố tình gạt cô đến đây để xem căn nhà tân hôn này.
Trước khi sự nghi ngờ của Thư Bạch thêm sâu sắc hơn, Úc Cảnh Quy cầm chiếc điện thoại vừa nhận cuộc gọi lúc trước, "Vừa nãy ông chủ tiệm thú cưng gọi đến, bảo chúng ta tự đi đón chó về."
"Tại sao?"
"Chắc là bị mấy cô chó trong tiệm hấp dẫn rồi."
"Vậy anh tính thế nào?"
"Hôm nay đi đón nó trước đã, hôm khác triệt sản cho nó sau."
Nhà đã xem rồi, mẹ chồng tương lai cũng gặp rồi, đối tượng chính lại không thấy bóng dáng đâu, Thư Bạch không muốn đi về giữa chừng, chỉ có thể cùng Úc Cảnh Quy đi đón chó.
Tiệm thú kiểng không xa chỗ này lắm, Úc Cảnh Quy không gấp, ngược lại còn hỏi Thư Bạch tối nay muốn ăn gì.
Thư Bạch nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Sao cũng được, tôi không kén."
Úc Cảnh Quy: "Tôi tin mà."
Với cái thói quen chỉ gắp mỗi dĩa một chút, không kén là chuyện không thể nào.
Thư Bạch chỉ đành nói ra địa chỉ của quán ăn mình hay lui tới.
Một nhà hàng kiểu Tây nhỏ có giá khá mềm.
Thư Bạch và Úc Cảnh Quy bước vào, phục vụ liền cúi chào nghênh đón: "Cô Thư, chỗ như mọi khi ạ?"
Thư Bạch gật đầu.
Có thể thấy được, cô là khách quen ở đây.
Bàn quen thuộc của cô là sảnh ăn chung tại ban công lộ thiên trên lầu, có vị trí đẹp, tầm nhìn thoáng.
Ngồi xuống không bao lâu, Thư Bạch nhận được điện thoại của ba Thư.
Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là ba Thư biết được hành tung gần đây của cô nên mới gọi điện tới hỏi thăm.
"Ba, đang bận hả?" Thư Bạch cố gắng bình thản hỏi.
"Không bận, kiếm con có chút việc."
"Nhưng mà con bận."
"Vậy con bận vừa vừa thôi, đừng có bận riết rồi mất tiền tiêu vặt đấy."
"Không, không không, con có bận gì đâu, ba có gì thì cứ nói đi."
"Vậy ba nói thẳng nhé, ngày kết hôn của con với thằng nhóc nhà họ Úc ba đã quyết định giúp con rồi."
Thư Bạch im lặng trong chốc lát, cũng thẳng thừng quá đấy.
Cô hỏi: "Là kiếp sau hả?"
Ba Thư: "...Con muốn chọc ba tức chết hả?"
Thư Bạch: "Thời buổi nào rồi còn 'ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy'?"
Ba Thư: "Thời buổi nào rồi còn có đứa ăn bám ông ba già của nó?"
“…”
Sao mà nói là ăn bám được chứ!
Thư Bạch cười xoà: "Con muốn ăn bám ông ba già cũng có đâu mà bám, ông ba của con vẫn còn trẻ trung đẹp trai vậy mà…"
Ba Thư đập tan bộ mặt tươi cười của cô: "Giữa tháng sau."
“…”
"Không còn chuyện gì nữa thì ba cúp đây."
"Còn, chuyện đó…"
"Còn thì ba cũng cúp đây."
“…”
Thư Bạch quăng điện thoại, tức tối nghĩ, cô làm gì có sức chọc tức ba cô, rõ ràng là ông chọc tức cô mới đúng.
Đây chính là hôn nhân thương mại bạc bẽo, ông không thèm quan tâm con gái có đồng ý hay không đã gã cô đi rồi.
Tình tiết tiếp theo, Thư Bạch sẽ phải đối mặt với tình huống chạy trốn cùng với tình yêu đích thực, nhưng cô không có tình yêu đích thực, cũng không có ý định chạy trốn, so với việc trốn chạy trong nghèo khổ, cô tình nguyện đối diện với sự cám dỗ của đồng tiền hơn.
Úc Cảnh Quy ở đối diện hỏi cô: "Không vui ư?"
Thư Bạch: "Ba tôi nói ông ấy đã quyết định xong ngày kết hôn của chúng ta, vào giữa tháng sau."
"Chỉ vì chuyện này sao?"
"Không thì sao?"
"Nếu em không vui vì chuyện này, tôi có thể giúp em."
Nghe vậy, Thư Bạch ngẩng phắt đầu lên, tựa như phát hiện thấy ánh sáng của hy vọng.
Anh ta làm người rồi sao? Hiểu rõ mánh khóe trong hôn nhân thương mại, cho nên không muốn bị người ta "ép dầu ép mỡ"?
Ngừng một lúc, Úc Cảnh Quy bổ sung: "Tôi có thể đổi ngày khác giùm em."
Thư Bạch: "... Anh nói gì thiết thực hơn được không."
Ánh mắt cô nhìn anh như đang nhìn một tên tội đồ.
"Suy cho cùng cũng là tại anh." Thư Bạch nói.
"Tại tôi? Nếu không có tôi thì em không phải kết hôn sao?"
"...Ừ."
"Nếu không có tôi, em cũng sẽ bị ba bắt kết hôn với tên đàn ông khác, dù sao thì nhà họ Thư cũng chỉ có một đứa con gái là em, không thể tuyệt tôn được."
“…”
Còn tuyệt tôn…
Lạc hậu quá…
Thư Bạch phải thừa nhận anh nói không sai, ba Thư để mặc cô vui chơi tùy hứng không có nghĩa là cô có thể cứ tự do mãi thế này được, đến độ tuổi nhất định, người lớn trong nhà thấy lo lắng, cô cũng sẽ bị hối kết hôn như bao người khác.
"Vậy nếu hai chúng ta kết hôn thì phải lập một bản hợp đồng." Thư Bạch chống cằm như đang suy tư, "Sau khi kết hôn chúng ta không làm phiền nhau, mạnh ai nấy chơi."
Úc Cảnh Quy không nói gì.
Thư Bạch lại nói: "Anh tìm các chị gái của anh, tôi tìm mấy anh trai của tôi."
Xong xuôi, cô ngước mắt len lén nhìn anh, "Ý anh thế nào."
Úc Cảnh Quy: "Em nói tiếp đi."
Thư Bạch: "Nếu như anh không thích nghe vậy tôi không nói nữa."
Úc Cảnh Quy: "Kiếm mấy cậu trai cần phải bỏ công bỏ sức ra đúng không."
"Đúng vậy… sao thế?"
"Em cảm thấy ở bên tôi, em còn có sức để đối phó với mấy gã trai khác à."
“…”
Đang ăn cơm đàng hoàng sao tự dưng lại chuyển kênh vậy.
Thư Bạch cúi đầu suy tính, người đàn ông này khác với những người trước cô từng gặp, hình như không dễ đối phó lắm.
Quả nhiên là dân chơi cưa gái, cô không có khả năng bật lại.
Nhấp một hớp nước ép quả cho bớt ngượng, Thư Bạch lơ đãng ngước đầu, bắt gặp một hình bóng khá quen thuộc.
Hình như là Cố Lâm, và cả bạn của cậu ta.
Lúc trước cô từng dẫn cậu ta đến đây ăn một lần, vậy mà cậu sẽ đến lại lần thứ hai ư.
Thư Bạch điều chỉnh lại vị trí ngồi, động tác của cô bị người đối diện nhìn thấy.
Úc Cảnh Quy: "Sao vậy?"
Thư Bạch: "Tôi nhìn thấy bạn trai cũ."
"Bạn trai cũ thì sao?"
"Hai người."
"Vậy thì đúng là trùng hợp thật."
"Hai người còn là anh em bạn bè, quan hệ tốt lắm, là kiểu một người tầng trên một người tầng dưới chung chiếc giường ấy."
“…”
Chuyện này nói ra thì xấu hổ, Thư Bạch vốn dĩ quen với anh em của Cố Lâm, sau đó cô thấy chán nên chia tay, đối tượng kế tiếp chính là Cố Lâm, do một lần vô tình cô mới biết hai người họ là bạn bè.
Chuyện này khiến Thư Bạch cứ phải tìm cách giấu giếm, tránh cho tình cảm anh em của bọn họ rạn nứt.
Về sau nữa thì hay rồi, tình cảm anh em của họ không nứt, cái sừng trên đầu cô thì đầy canxi.
Úc Cảnh Quy liếc nhìn hai người ở cách đó không xa, cười nhẹ hỏi Thư Bạch: "Bạn trai cũ của em nhiều thật đấy nhỉ."
"Cũng tạm."
"Hôm hôn lễ của chúng ta có cần dành một bàn cho bạn trai cũ không?"
"Không được."
"Bà xã ngoan thật, cũng biết là không được."
"Ý tôi là một bàn không đủ, phải tám bàn."
“…”