Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Thư Bạch gập ngón tay ước tính số lượng bạn trai cũ của mình, trí nhớ cô không tốt lắm, chỉ nhớ được vài cái tên, không phải bởi vì bọn họ đẹp trai, mà do bọn họ làm ra mấy chuyện kỳ quặc khiến cô có ấn tượng sâu sắc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tám bàn chắc vừa đủ.
 
"Anh không vui hả?" Thư Bạch hí hửng nhìn người đàn ông đối diện, "Uầy, bạn trai cũ nhiều vậy đó, nếu anh cảm thấy choáng thì cũng chịu."
 
"Không sao." Úc Cảnh Quy điềm tĩnh, "Bạn gái cũ của tôi cũng cỡ tám bàn."
 
"Trùng hợp thật nhỉ."
 
"Trùng hợp thật."
 
"Không ngờ anh quen với nhiều cô gái như vậy."
 
"Cũng tạm, đâu bằng em."
 
Không biết câu này là khiêm tốn hay là móc mỉa, Thư Bạch nghe không lọt tai, nhún vai, "Hai ta không cần vì chuyện người yêu cũ của ai nhiều hơn mà móc mỉa nhau đâu nhỉ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ý tôi là." Úc Cảnh Quy không gấp không chậm nói, "Có nhiều cô nàng hơn nữa cộng lại cũng không bằng em."
 
“…”
 
Đổi sang nghĩa khác nghe thuận tai hơn nhiều.
 
Nếu như không nhìn thấy hai người bạn trai cũ đó, bữa tối này cũng xem như khá vui vẻ. 
 
Dùng bữa xong, Thư Bạch hào phóng phất tay: "Để tôi tính tiền cho."
 
Úc Cảnh Quy nhướn mày nhìn cô: "Đều là người một nhà, em đừng khách sáo."
 
"Không sao, tôi là vvip ở đây, được giảm 10%, dù sao cũng được cho không còn gì."
 
"Em lo nghĩ cho gia đình thật."
 
"Chỉ là tôi thích cảm giác bao nuôi đàn ông thôi."
 
Úc Cảnh Quy chỉ cười không nói.
 
Một lúc sau, Thư Bạch gọi phục vụ đến.
 
Lúc cô cúi đầu lục tìm thẻ ngân hàng của mình, không để ý phục vụ vẫn luôn đứng gần phía Úc Cảnh Quy.
 
Úc Cảnh Quy ra hiệu cho phục vụ, "Cô Thư nói, cô ấy sẽ thanh toán bữa ăn này."
 
Phục vụ: "Rõ rồi ạ, ông chủ "
 
Thư Bạch: "???"
 
Thư Bạch ngẩng phắt đầu lên, đụng phải ánh mắt thong dong của người đàn ông, trong đầu bật ra dòng chữ "Địu má đỉnh vãi."
 
"Sao thế?" Úc Cảnh Quy hỏi.
 
Thư Bạch: "... Không có gì, chỉ là, bất ngờ thôi."
 

Thật ra không có gì đáng ngạc nhiên cả.
 
Trong Yến Thành này, những nhà hàng có đẳng cấp đều có cổ phần của nhà họ Úc, gọi tiếng “ông chủ” cũng không có gì lạ lùng.
 
"Không sao, em cứ thanh toán đi." Úc Cảnh Quy chu đáo nói, "Tôi không để em mất hứng bao nuôi đàn ông."
 
Thư Bạch: "... Cám ơn anh rồi."
 
Thanh toán xong, bọn họ chuẩn bị rời đi. Bởi vì chuyện vừa rồi, Thư Bạch không chú ý che giấu bản thân, khi đi ngang qua bàn của Cố Lâm với anh em của cậu ta, cô vô tình bị bọn họ nhận ra.
 
"Thư Bạch?"
 
Người nói là anh em của Cố Lâm.
 
Thư Bạch bị người ta gọi tên vô thức ngoảnh đầu, nhìn thấy hai người họ, cô lập tức rụt người lại, giả bộ như chưa thấy gì.
 
Tuy nhiên, người anh em đó có vẻ khá nặng tình, đá ghế sang một bên xông thẳng lên muốn nắm lấy tay cô.
 
Tay của cậu ta còn đang ở giữa không trung liền bị Úc Cảnh Quy ở bên cạnh Thư Bạch tóm lấy.
 
Một loạt hành động này dẫn đến sự chú ý của những người bên cạnh.
 
Cố Lâm xoay người lại, phản ứng lúc nhìn thấy Thư Bạch chỉ thua mỗi người anh em của cậu ta.
 
"Chị." Cậu ta gọi.
 
Một tiếng "chị" này bị người anh em kịp thời chớp lấy: "Chị ấy là chị của cậu à?"
 
Cố Lâm không biết nên nói ra sao, "Không hẳn là vậy…"
 
"Thư Bạch, chị nhìn em đi, chị không nhớ em rồi sao?" Người anh em kích động nói. 
 
Thư Bạch chỉ đành quay đầu lại nhìn, cười ấp úng, "Cậu là ai?"
 
"Lần trước ở tòa cao ốc, em gọi điện xin chị quay lại với em, chị nhớ không?"
 
Thư Bạch nhớ ra rồi.
 
Trong trí nhớ của cô, có khá nhiều tên bạn trai cũ kỳ quặc, và người này chính là người cứ đòi lấy chuyện tự sát ra để uy hiếp cô.
 
Vấn đề của người anh em này còn chưa giải quyết xong, ở bên cạnh, Cố Lâm ngạc nhiên nhìn Thư Bạch: "Chị, chị từng hẹn hò với cậu ấy? Cậu ấy là bạn em đó, vậy em là gì với chị?"
 
Nghe đến đây, Thư Bạch không nhịn được: "Không phải cậu với em gái miến chua cay cắm sừng tôi sao, còn mặt dày hỏi tôi nữa chứ "
 
"Đó là do chị chưa từng yêu em, chị trước giờ là người vô tình."
 
"Đúng vậy, chị ấy vô tình, nhưng mà Cố Lâm, cậu…" Người anh em đó cũng nhận ra có gì đó kì lạ trong mớ quan hệ này, "Cậu từng quen với chị ấy?"
 
Vào khoảnh khắc Cố Lâm gật đầu, tình cảm anh em giường trên giường dưới sụp đổ ngay lập tức.
 
Tuy rằng sau khi chia tay với người này Thư Bạch mới quen người kia, nhưng đối với con trai mà nói, chuyện này chắc chắn đã phá vỡ tình anh em giữa bọn họ.
 
Câu thoại kinh điển: "Mày ngủ với người con gái của tao là mày không coi tao là anh em."
 
Mùi thuốc súng giữa hai người trở nên gay gắt.

 
Không biết là ai ra tay trước, chỉ một lát sau, hai người cậu một đấm tôi một đá đánh nhau lộn tùng phèo.
 
Thư Bạch đau đầu, đây thật sự không phải là cảnh cô muốn nhìn thấy.
 
"Đàn ông rảnh thật, đánh nhau chỉ vì chuyện này, có ấu trĩ không chứ." Cô lầm bầm.
 
Úc Cảnh Quy đứng ở một bên im lặng lắng nghe không nói lời nào.
 
Mùi thuốc súng ở bên đó nồng nặc, nhưng hai bên đều ra tay không quá nặng. Chắc là do không cam lòng, hoặc là để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mà không ai chịu nhường ai, thắng thua cũng khó phân định.
 
Thư Bạch đứng ngoài khuyên ngăn vài câu đều vô dụng, Úc Cảnh Quy sợ cô bị thương bèn kéo cô qua một bên.
 
"Gọi cảnh sát trước đi." Thư Bạch thở dài, "Bọn họ đánh nhau thế này làm tôi sợ."
 
Đánh một hồi, người anh em tự sát không thành đó đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra Cố Lâm cũng là người không biết chuyện gì, như vậy nguồn cơn tội ác rõ ràng là từ Thư Bạch mà ra.
 
Máu dồn lên não, cậu ta ngừng đánh đấm với Cố Lâm, miệng mắng gì đó, cầm chiếc nĩa trên bàn lên, lao về hướng Thư Bạch đâm tới.
 
Thư Bạch đang bận gọi điện nên không chú ý tới, lúc Úc Cảnh Quy bên cạnh nhận ra cũng đã trễ, chỉ có thể theo bản năng kéo Thư Bạch về phía mình, kéo giãn khoảng cách ra.
 
Chiếc nĩa đi lệch, vốn phải đâm vào Thư Bạch lại bất ngờ đâm trúng Úc Cảnh Quy.
 
Đầu nĩa sắt nhọn đâm vào thịt, máu chảy ra nhuộm lên chiếc nĩa.
 
"Anh không sao chứ?" Thư Bạch nhìn thấy máu có hơi ngơ ngác.
 
"Tôi không sao, em đi trước đi, để tôi xử lý." Úc Cảnh Quy nói, "Cậu ta là một tên điên."
 
"Không được, anh ở yên đây không được cử động, để tôi lo."
 
Điện thoại nối máy, Thư Bạch không màng đến nói chuyện với cảnh sát, giao điện thoại cho Úc Cảnh Quy, còn mình thì ngồi xổm xuống nhặt chiếc nĩa dính máu lên, tâm lý còn kích động kịch liệt hơn cả người kia.
 
Nhìn thế nào cô cũng là con gái chân yếu tay mềm. Nhưng khi cô cầm chiếc nĩa đi tới, khí thế mạnh mẽ lấn át, hoàn toàn khác với cô gái nói "Tôi sợ lắm" vừa nãy.
 
Sau khi nhận thức được mình mới gây thương tích cho người khác, người anh em đâm người bắt đầu co rụt về sau.
 
"Đứng lại." Thư Bạch đứng ở phía sau, lạnh lùng lên tiếng, "Tôi không nói cậu có thể đi."
 
Âm thanh vừa dứt, Cố Lâm thuận thế chế ngự cậu ta từ đằng sau, chờ đợi cảnh sát đến để hỏi cung.
 
Cố Lâm làm như vậy là vì suy nghĩ cho cậu bạn của cậu ta.
 
Thay vì chọc giận hai người kia, còn không bằng vô cục ngồi khám.
 
Chưa nói đến Úc Cảnh Quy, chỉ mỗi Thư Bạch thôi bọn họ đã không chọc nỗi rồi.
 
Sau khi cảnh sát đến, tất cả bọn họ đều bị đưa đi.
 
Thư Bạch lấy chìa khóa từ tay Úc Cảnh Quy chuẩn bị đưa anh đến bệnh viện băng bó.
 
"Không cần phiền tới vậy đâu." Úc Cảnh Quy nhàn nhạt nói, "Vết thương nhỏ thôi, dán băng cá nhân là được rồi."

 
Cậu chàng đâm anh chỉ có mỗi khí thế, thực tế thì nhát gan vô cùng, sức lực như con gái vậy, nếu thật sự có cái gan đó thì cũng đã chẳng bị Thư Bạch dọa tới mức muốn bỏ chạy.
 
Thư Bạch liếc nhìn vết thương, máu bên ngoài đã được rửa sạch, chỉ để lại một miệng vết thương nhỏ, cô cau mày, "Không đi bệnh viện thật à?"
 
"Đến cục cảnh sát trước."
 
Chuyện bên đó cần bọn họ đích thân tới một chuyến.
  
-
 
Tội gây gổ đánh nhau bị phê bình và giam giữ 15 ngày.
 
"Có thể giam giữ lâu hơn không?" Thư Bạch hỏi, "Mấy anh xem cậu ta đâm người ta thành dạng gì rồi."
 
Dứt lời, cô nhấc cổ tay của Úc Cảnh Quy lên cho cảnh sát xem.
 
Cảnh sát chịu trách nhiệm cười cười không chút ngượng ngùng, "Tình cờ thật, vừa nãy anh Úc nói 15 ngày đủ rồi, bởi vì người bị đâm là anh ấy, nếu như cô Thư bị thương thì không phải chỉ đơn giản là bị tạm giam không đâu."
 
Thư Bạch vốn muốn đòi lại công bằng cho anh, nghe câu này không biết nên đáp thế nào.
 
Cô đến đây để giải quyết mọi việc, tại sao lại thành khoe khoang tình cảm rồi?
 
"Cố Lâm không sao chứ?" Thư Bạch lại hỏi thêm.
 
"Cậu ấy không ra tay trước, thuộc về hành vi tự vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm."
 
Thật ra cô vẫn khá quan tâm đến Cố Lâm, nghe nói cậu ta không bị gì liền thở phào nhẹ nhõm.
 
Úc Cảnh Quy không hề chua chát chút nào, chen vào một câu: "Quan tâm cậu ta đến vậy à? Hay là cũng tặng cậu ấy một miếng băng cá nhân đi? Tôi thấy trán cậu ấy bị thương đấy."
 
"Còn dư không?"
 
"Vừa nãy em mua còn dư vài cái."
 
Thư Bạch bèn đưa tay ra lấy hai miếng từ anh, sau đó lon ton đi kiếm Cố Lâm.
 
Cô vừa đi, sắc mặc của Úc Cảnh Quy bỗng chốc trầm xuống.
 
Anh hỏi cảnh sát: "Tôi cảm thấy cái cậu tên Cố Lâm đó cũng nên bị phê bình vài câu."
 
Cảnh sát cười trừ, không tiện ý kiến gì.
 
Thư Bạch đưa cho Cố Lâm hai miếng băng cá nhân là để thưởng công cậu ta khống chế được người anh em đó, không cho cậu kia bỏ chạy sau khi phạm tội.
 
"Cám ơn chị." Cố Lâm khách sáo nói.
 
"Về sau đừng kết bạn với loại người đó."
 
"Ừm."
 
Cố Lâm nhận lấy băng cá nhân, đột nhiên hỏi: "Chị thật sự kết hôn rồi sao."
 
Thư Bạch nói qua loa: "Cũng gần vậy."
 
"Chị thích anh Úc ư?"
 
"Không biết."
 
"Nhưng em nhìn ra được hai chữ từ trong ánh mắt của chị."
 
"Đừng nói với tôi là 'tình yêu', sến sẩm lắm."
 
"Là 'quan tâm'."

 
Thư Bạch chớp mắt, "Dĩ nhiên là quan tâm rồi, người ta bị thương vì tôi mà."
 
Cố Lâm cười nói: "Em còn tưởng chị không tim không phổi."
 
Cố Lâm không nói một chuyện, vào lúc nhìn thấy cổ tay Úc Cảnh Quy chảy máu, ánh mắt Thư Bạch ngoại trừ quan tâm ra, còn có khí thế muốn ra mặt giùm anh. Khoảnh khắc đó, Thư Bạch mà cậu ta nhìn thấy, nĩa trong tay dường như hoá thành kiếm, sẵn sàng sát phạt chiến trường vì người mình quan tâm.
 
-
 
Khi Thư Bạch chuẩn bị lên xe, cô phát hiện ghế lái đã có người ngồi.
 
"Gì vậy?" Cô hỏi, "Không để tôi lái hả?"
 
Úc Cảnh Quy phun ra ba chữ: "Để tôi lái."
 
"Không phải tay anh bị thương à?"
 
"Đã đỡ hơn nhiều rồi."
 
"Thật không đấy?"
 
"Nếu có thêm hai miếng băng cá nhân thì khỏi nhanh hơn nữa."
  
“…”
 
Lời này nghe ra sao cũng quái quái.
 
Thư Bạch chui vào ghế phụ lái, kéo cánh tay anh qua ngắm nghía, "Thôi để tôi lái cho."
 
"Thắt dây an toàn vào."
 
"Tôi nghiêm túc đấy."
 
"Không thắt thì tôi giúp em."
 
"Con người anh…"
 
Thư Bạch vẫn chưa nói xong, Úc Cảnh Quy đã chồm người tới kéo sợi dây an toàn bên tay phải cô qua thắt lại, cằm của người đàn ông vô tình lướt nhẹ qua ngực cô, không phải cố ý sờ soạng, nhưng lại khiến Thư Bạch suy nghĩ lung tung.
 
Cô quay đầu nhìn anh, "Vừa nãy tôi chỉ nói mấy câu với Cố Lâm, sao anh lại chua chát thế này?"
 
"Tôi không có."
 
"Còn không thừa nhận."
 
"Không có."
 
"Chậc chậc, đàn ông đúng là 'cứng miệng', vẫn là bọn tôi mềm mỏng hơn…"
 
Lời vừa dứt, ánh mắt Úc Cảnh Quy đã khoá chặt trên môi cô, "Mềm đến mức nào?"
 
Không đợi Thư Bạch phản ứng lại, anh đã cúi người qua, nâng cằm cô lên, dán lên một nụ hôn thật sâu.
 
Thư Bạch bị sợi đai an toàn khoá chặt, lúc này ở dưới tay anh, cô không có khả năng phản kháng. Anh nâng cằm cô lên, hôn xuống với tư thế thoải mái nhất, từng chút từng chút một dung hoà rồi nuốt chửng hô hấp giữa hai người.
 
Không lâu sau, cô có chút hụt hơi, hai bên gò má dần đỏ ửng.
 
So ra thì, Úc Cảnh Quy vẫn vững vàng, bình tĩnh từ tốn, anh tiếp tục lặp lại: "Tôi không ghen."
 
Thư Bạch: "..."
 
Được rồi, anh không ghen.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận