Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Biết trước cô vợ nhỏ của mình sẽ không nghe điện thoại nên Úc Cảnh Quy định tự mình đi đón người, nhưng tình cờ Bùi Diên có việc muốn nhờ anh, anh đành thuận nước đẩy thuyền, để Bùi Diên đi đón Lâm Hiểu Hiểu, sẵn tiện đón chị dâu của mình về luôn.
 
Người chị dâu này cũng tận tình quá đi, chuyện của mình lo chưa xong đã muốn lo chuyện nhà người khác, còn nói cái gì mà “tốt quá đi.”
 
Thư Bach xoay người, áy náy chậm rì rì đi tới, không dám nhìn vào mắt anh, "Không có việc gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Làm chuyện xấu dưới mũi của anh thì làm gì có chuyện dễ dàng rời đi.
 
Úc Cảnh Quy không khách khí kéo cô lại, nhẹ nhàng nói: "Đi đâu mà đi, lại đây nói chuyện đi."
 
“Nói, nói cái gì.”
 
“Tại sao không nghe điện thoại.”
 
"Hả…..không nghe thấy chuông nên không biết nữa.” Thư Bạch làm bộ như vô tội, cầm điện thoại di động đưa tới, "Không tin anh xem đi."
 
“Xóa lịch sử cuộc gọi rồi?”
 
“Sao anh biết? Bộ anh là người của cục viễn thông sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cần đến cục viễn thông sao? Bên em không có, bên này của anh cũng không có sao?”
  
“…”
 
Thư Bạch cắn môi, cẩn thận nghĩ lại, quả thật là như vậy.
 
Cô xoa bụng, "Em hơi đói, trong nhà có gì ăn không? Dì giúp việc ngủ rồi hả."
 
Như không có chuyện gì xảy ra, cô bước vào trong mà không có cảm giác tội lỗi hay trách nhiệm gì.
 
Úc Cảnh Quy: “Thư Đại Bạch.”
 
Thư Bạch quay đầu: “??? Trước đây anh đều gọi người ta là Bạch Bạch nhỏ.”
 
“…”
 
“Quả nhiên đàn ông ai cũng thay lòng đổi dạ.”
 
“Được, Tiểu Bạch Bạch.” Úc Cảnh Quy kiên nhẫn nói, “Em lo lắng bạn thân đau lòng anh có thể hiểu, nhưng em có thể giải thích tại sao em lại uống rượu không?”
 
Uống rượu, không nghe máy, lại còn ở đó ngắm biết bao nhiêu là trai đẹp, đây có được tính là ngoại tình về mặt tinh thần không.
 
Do dự hồi lâu, Thư Bạch nói: "Em không nói cho anh biết đâu."
 
Úc Cảnh Quy: “?”
 
Thư Bạch: “Tuy rằng em không đúng, nhưng mà anh hung dữ với em thì anh còn sai hơn em.”
 
“…”
 
Logic tuyệt vời đó.
 
Úc Cảnh Quy: “Được rồi, là anh không đúng, nhưng em có thể giải thích…”
 
Thư Bạch: “Không giải thích.”
 
“?”
 
“Không muốn để ý đến anh nữa.”
 
“Vậy rốt cuộc em muốn gì?”
 
“Muốn anh hôn em.”
 
Úc Cảnh Quy đớ người.
 
Bao nhiêu tức giận cùng lo lắng tích tụ đã bị bộ dạng nghiêm túc làm nũng của cô đánh bay hết, hiện tại anh chỉ còn thấy bất lực.
 
“Được rồi.” Anh không khách khí nói, “Em đi ăn cơm trước đi.”
 
Cô còn chưa ăn cơm, bụng đói uống rượu là có hại nhất cho sức khỏe, cô thật sự không trân trọng bản thân chút nào.
 
Thư Bạch: “Nhưng mà giúp việc ngủ hết rồi.”
 
Úc Cảnh Quy: “... Anh làm cho em.”
 
Đồ ăn anh nấu không ngon bằng đồ ăn của đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bởi vì Thư Bạch đói bụng nên cô vẫn ăn hết.
 
Ăn xong cô hồn nhiên hỏi: “Ở nhà có kem không?”.
 
“Không phải em vừa mới ăn cơm sao?”
 
“Em muốn ăn.”
 
Trời đã khuya, Úc Cảnh Quy thật sự nhức đầu với thời gian biểu ăn uống ngủ nghỉ ngược đời của Thư Bạch, vì vậy anh không đồng ý, bảo cô rồi mai ăn.
 
Ngoài mặt Thư Bạch không đòi ăn tiếp, nhưng trong lòng vẫn thấp giọng lẩm bẩm: "Bủn xỉn, đến kem cũng không muốn cho vợ ăn."
 
Úc Cảnh Quy không thèm để ý đến cô.
 
Con gái quả nhiên là chúa tể logic, rõ ràng là bản thân mình sai, lý không có nhưng lời lại hùng hồn, làm như thể anh mới là người làm sai. 
 
Thư Bạch không ăn được kem nên không hài lòng, oán trách vài câu thì mở điện thoại lên để nói chuyện cùng Lâm Hiểu Hiểu, hỏi cô nàng về nhà an toàn chưa.
 
Lâm Hiểu Hiểu: [Tớ về đến nhà rồi, hiện tại cũng tỉnh rượu rồi, cậu đừng lo lắng, mau đi ngủ với "chồng yêu chụt chụt" của mình đi.]
 
Thư Bạch: [Không có chồng yêu gì hết.]
 
Lâm Hiểu Hiểu: [Sao vậy.]
 
Thư Bạch: [Anh ấy không cho tớ ăn kem.]
 
Lâm Hiểu Hiểu: [Cho nên?]
 
Thư Bạch: [Cho nên anh ấy từ 'chồng yêu chụt chụt' đã biến thành 'ông chồng xùy xùy biến đi'.] Không cần biết là 'chụt chụt" hay là "xùy xùy", Lâm Hiểu Hiểu có thể ngửi thấy mùi khoe khoang đâu đây.
 
Thư Bạch: [Tớ đi rửa chén đã, lát nói tiếp.] Cô nhìn xung quanh, không thấy Úc Cảnh Quy đâu. Thư Bạch nhìn vào cái bát trống rỗng trước mặt, không cần thiết phải dùng máy rửa bát, cô đành tự mình rửa.
 
Úc Cảnh Quy từ trên lầu đi xuống, nghe thấy động tĩnh trong bếp liền đi đến, thấy cô vợ nhỏ đang nghiêm túc rửa bát, khóe môi anh hơi nhếch lên, đang định đi tới giúp cô thì nghe thấy tiếng điện thoại rung trên bàn.
 
Lâm Hiểu Hiểu: [Oke.] Trên màn hình điện thoại di động là lịch sử cuộc trò chuyện của họ.
 
Úc Cảnh Quy không có ý định nhìn tin nhắn riêng tư của vợ mình, nhưng chỉ liếc qua 1 cái anh đã có thể thấy bản thân từ “chồng yêu chụt chụt” biến thành “ ông chồng xùy xùy”
 
Chỉ vì không cho cô ấy ăn kem vào ban đêm.
 
Còn nói anh keo kiệt, còn bản thân cô thì cũng chẳng thấy rộng rãi được bao nhiêu.
 
Nhưng mà cái "ông chồng xùy xùy” này rốt cuộc là ý gì?
 
Nhìn vào mặt chữ thì quả thật không thân mật bằng chồng yêu, nhưng có khi đây là biệt danh thì sao?
 
11 giờ đêm, Úc Cảnh Quy nhận được tin nhắn cảm ơn từ Bùi Diên.
 
Cậu ấy có cơ hội đưa Lâm Hiểu Hiểu về nhà đều là nhờ 2 người bọn họ.
 
Úc Cảnh Quy: [Cảm ơn thì không cần, anh có thể hỏi cậu một câu không.]
 
Bùi Diên: [Chuyện gì vậy.]
 
Úc Cảnh Quy: ["Ông chồng xùy xùy" có nghĩa là gì.]
 
Bùi Diên: [Em không biết.]
 
Úc Cảnh Quy: [Anh thấy điện thoại di động của chị dâu cậu đổi tên của anh thành như vậy, anh nghi ngờ rằng cô ấy dè bỉu anh.]
 
Bùi Diên: [Không cần nghi ngờ, "xùy xùy" chính là dè bỉu.]
 
Úc Cảnh Quy: [……] Đúng như anh nghĩ, tất cả là do cây kem kia.
 
Úc Cảnh Quy đặt điện thoại xuống, thăm dò nhìn cô vợ nhỏ: "Bạch Bạch nhỏ?"
 
Thư Bạch không ngẩng đầu, chiếu lệ trả lời: "Chuyện gì?"
 
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên của em thôi.”
 
“...Bộ anh ngứa đòn hả?”
 
“...Em không cảm thấy ngọt ngào hả.”
 
“Con nít mới nghĩ như vậy.” Thư Bạch tiếp tục nằm ở trên giường nghịch điện thoại di động, “Em không có trẻ con như vậy.”
 
Thôi nào, bởi vì không được ăn kem mà có thành kiến với chồng mình, đây còn không phải là trẻ con sao?
 
Úc Cảnh Quy vào phòng tắm chính tắm rửa trước, nghĩ xem có nên mang kem cho cô không, ban đêm không được ăn quá nhiều, hai ba muỗng là đủ rồi, chủ yếu là để dỗ cho cô vợ nhỏ vui vẻ.
 
Sau khi tắm xong, anh nhìn Thư Bạch đang nghiêm túc chờ anh, "Nói, vừa rồi anh kiểm tra điện thoại của em đúng không?"
 
“Anh…”
 
"Sao anh lại thế này? Anh quá đáng rồi đó, tùy tiện nhìn lén điện thoại con gái, không lịch sự miếng nào hết. Điều quan trọng nhất giữa 2 vợ chồng là tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, anh lại không cho em tí riêng tư nào cả."
 
“Xin lỗi, anh…” Úc Cảnh Quy giải thích, “không cẩn thận nhìn thấy, nhưng mà sao em lại biết?”
 
“Em đương nhiên biết rồi, em vừa nhìn trộm tin nhắn của anh với Bùi Diên.”
 
“....” Úc Cảnh Quy ngạc nhiên.
 
Thư Bạch sửng sốt một chút, đồng thời cũng kinh ngạc.
 
Khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên vẻ ấp úng.
 
Hình như có gì đó sai sai.
 
Úc Cảnh Quy ngược lại rất bình tĩnh. Anh lướt qua người cô rồi từ tốn thay quần áo. Hiện tại anh đã hiểu một chuyện, nhan sắc của Thư Bạch là do dùng trí thông minh để đánh đổi.
 
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ, vẫn là thôi đi, đừng tính toán với cô ấy.
 
Từ phòng thay đồ đi ra, Úc Cảnh Quy dùng khăn lau nước trên tóc, vẻ mặt ôn hòa nhưng thái độ có hơi áp bức người khác, “Đến đây Tiểu Bạch Bạch, chúng ta ngồi xuống tính toán lại mọi chuyện một chút.”
 
“Tính cái gì…”
 
“Anh không nhìn trộm điện thoại của em, nhưng em lại nhìn lén điện thoại của anh."
 
“...Cái này.”
 
“Còn lần trước em vẽ rùa lên mặt khi anh lúc anh đang ngủ làm cho dì giúp việc cười anh cả buổi sáng. "
 
“...Cái này.”
 
“Lần trước lúc kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân em nghi ngờ về độ dài ngắn của anh.”
 
“... Sao tới cái này mà anh cũng nhớ vậy?”
 
“Còn cả hôm nay em không nhận điện thoại của chồng em, lại còn uống rượu.” Ho môt tiếng, anh lại nói, “Còn cái biệt danh ‘ông chồng xùy xùy’ em đặt cho anh, tạm thời anh không tính toán với em.”
 
Thư Bạch mất đi khí thế, bắt đầu lùi người về sau, trong lúc không chú ý, lưng của cô đã đụng vào tường.
 
Trước khi cô va vào đèn treo tường, Úc Cảnh Quy giơ tay giúp cô che chắn góc cạnh lại, cũng thuận thế chặn hết đường đi của cô, tiếp tục dịu dàng hỏi: “Nhiều chuyện như vậy, em nghĩ anh nên phạt em như nào đây?"
 
“Dọn giường?”
 
“Em vẫn còn biết tự giác giác nhỉ.”
 
“Ý của em là, dọn dẹp giường ngủ.”
 
Nói xong Thư Bạch liền muốn chuồn đi.
 
Úc Cảnh Quy không cho cô cơ hội, anh hạ thấp cánh tay xuống một chút, vòng qua eo cô, kéo cô lại, ôm cô vào lòng: “Giường đã dọn xong, bây giờ đến lượt dọn dẹp em."
 
“Đừng mà anh ơi, cho em một cơ hội đi.”
 
Ồ đúng rồi, còn cả lần trước cô trêu chọc anh, nói cái gì mà “Anh ơi, người ta muốn.”
 
Bây giờ cô còn dám nói lại :)
 
Úc Cảnh Quy khàn giọng hỏi: "Em muốn cơ hội gì?"
 
“Chơi kéo búa bao đi.” 
 
“?"
 
“Ý của em là, nếu như em có thể chơi kéo búa bao thắng anh thì anh hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
 
“Nếu anh thắng thì sao.”
 
“Vậy em cũng có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” 
 
“…”
 
Còn muốn chơi chữ với anh à.
 
Úc Cảnh Quy không bị lừa, ngón tay anh lướt qua tai cô, chậm rãi véo cằm cô, nhàn nhạt nói: “Như vầy đi, nếu ai chơi thua thì người đó sẽ phải cởi một món quần áo trên người.”
 
Câu này của anh ám chỉ đây chỉ là trò chơi mà anh chơi với cô, không liên quan gì đến chuyện tính sổ khi nãy.
 
Tuy nhiên, khả năng nghe hiểu của Thư Bạch quá yếu, hiểu ý của anh là "Chỉ cần chơi kéo búa bao với anh, anh sẽ không để ý đến chuyện trước đây", nên cô đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
 
Kéo búa bao ấy mà, cũng rất đơn giản, có 50% tỉ lệ thắng.
 
Lượt thứ nhất, Thư Bạch ra bao.
 
Úc Cảnh Quy chỉ chơi một cách thoải mái, anh ra kéo.
 
Tình tiết này sao mà quen vậy?
 
Thư Bạch sờ sờ đầu, “Sao anh cũng thích ra kéo vậy.”
 
Úc Cảnh Quy lạnh lùng nói 2 chữ: “Cởi ra.”
 
Không sao.
 
Dù sao cô cũng mặc nhiều quần áo.
 
Thư Bạch cởi áo khoác ngoài, chà tay chuẩn bị cho lượt thứ hai.
 
Thật không may, cô lại thua.
 
“Không đúng, sao anh lại ra kéo nữa, anh có thể đổi cái khác không?” Thư Bạch gào thét.
 
“Em có thể đổi.” Úc Cảnh Quy nói.
 
Thư Bạch chỉ có thể cởi tất của mình ra.
 
Lượt thứ 3, Thư Bạch không trực tiếp ra tay mà cô niệm thần chú trong miệng.
 
Cô mang theo ý nghĩ "Vì mình đã ra bao hai lần, người kia chắc chắn sẽ không nghĩ rằng lượt thứ 3 cô vẫn sẽ ra bao", cô lại ra bao rồi lại thua.
 
Úc Cảnh Quy lại một lần nữa xác thực đầu óc của cô dâu nhỏ nhà mình không được tốt lắm, anh im lặng vài giây rồi nói, "Cởi ra."
 
“Anh đúng là chó.”
 
Thư Bạch chửi một câu, do dự một lúc rồi cởi áo ra.
 
Lượt thứ 4.
 
Cô lại ra bao.
 
Úc Cảnh Quy lần này thực sự cố gắng kìm nén nụ cười của mình, ánh mắt vừa đồng cảm vừa hả hê, "Vợ à."
 
“Đừng nói nữa, em cởi.” Thư Bạch nghiến răng, ném quần ra.
 
Trên người cô bây giờ chỉ còn bộ bikini.
 
Cô có dáng người chuẩn, không có mỡ thừa ở bụng dưới, đôi chân thon thả, thậm chí bàn chân của cô cũng trắng muốt, mọi tỷ lệ trên người cô đều vừa đẹp.
 
Không biết anh sợ cô xấu hổ hay do anh xấu hổ, ánh mắt của Úc Cảnh Quy không quét lên người cô, ngược lại trông anh giống một người chơi nghiêm túc đang chơi trò kéo búa bao hơn.
 
“Vẫn chơi sao?” Anh hỏi.
 
Thư Bạch: “Chơi !”
 
Cô không tin bản thân không thắng nổi 1 bàn.
 
Lượt cuối cùng, Thư Bạch không ra bao nữa, cô ra kéo.
 
Nhưng xui cho cô, Úc Cảnh Quy cũng đổi chiến lược, anh ra búa.
 
Mẹ kiếp !
 
Sao có thể vậy được !
 
Chẳng lẽ hôm nay cô xui vậy sao?
 
Đối mặt sự thật này, Thư Bạch thiếu chút nữa lớn tiếng mắng! Nhất định là ông trời muốn chống đối cô.
 
Úc Cảnh Quy nhìn Thư Bạch chỉ còn lại một mảnh quần lót, hầu kết giật giật nói: "Mặc dù anh rất thông cảm cho em, nhưng vợ à, chúng ta phải tuân thủ quy tắc của trò chơi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui