Từ trong mắt anh, Thư Bạch nhìn không ra một chút “đồng cảm” nào, 1 gam cũng không có ! Vậy mà anh còn dám mặt dày nói vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cắn môi, không còn tâm tình đùa giỡn như khi nãy. Cô nhát gan giống như một con mèo hoang nhỏ cuộn mình lại, "Chồng à, nếu anh thông cảm cho em thì xí xóa chuyện này đi."
Úc Cảnh Quy nghiêm túc: "Nếu em đã ngại ngùng như vậy..."
Thư Bạch chờ mong nhìn anh: “Thì không cần cởi nữa.”
Úc Cảnh Quy: “Anh có thể cởi giúp em.”
Thư Bạch: “...”
Người này có cần mặt mũi nữa không vậy.
"Vợ à, em nên biết anh là chính nhân quân tử 100%, bình thường sẽ không giúp mấy chuyện như thế này đâu, nhưng mà thấy em khó khăn như vậy nên anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng hi sinh bản thân mình thôi.” Úc Cảnh Quy bổ sung thêm.
Thư Bạch hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh, không thể bị ông chồng mình chọc cho tức chết như vậy được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, em tự cởi.” Cuối cùng cô thỏa hiệp, “Anh không được phép nói 'đồng cảm' nữa, còn giả bộ nữa thì mọi chuyện không còn đơn giản như chỉ vẽ mỗi con rùa lên trán anh đâu.”
Người họ Úc nào đó ngoan ngoãn chờ đợi.
Thư Bạch không cho anh cơ hội ngắm nghía, "Anh nhắm mắt lại."
Úc Cảnh Quy: “?”
Thư Bạch: “Em nói là em cởi, nhưng em cũng đâu nói là cho anh nhìn đâu.”
Úc Cảnh Quy: “...Vậy cũng được?”
Thư Bạch: “ Bớt ý kiến đi.”
Úc Cảnh Quy không động đậy gì một hồi lâu, anh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với cái IQ lúc thì thấp lúc lại đột ngột cao của vợ mình.
Thư Bạch không do dự đi tới, kéo tay của anh lên che mắt anh lại, "Không được nhìn trộm, ai nhìn trộm là chó."
Đợi khi chắc chắn anh không nhìn thấy nữa, Thư Bạch mới vòng ra sau.
Tuy đã bịt mắt anh lại, nhưng khi đối mặt với anh cô vẫn xấu hổ một cách kỳ lạ.
Rốt cuộc Thư Bạch cũng không cởi món cuối cùng trên người mình, một lúc sau cô trịnh trọng nói: "Được rồi, em cởi ra rồi."
Úc Cảnh Quy: “Đừng có lừa anh, em vẫn chưa cởi.”
“Không phải anh nói anh không nhìn trộm sao, không nhìn sao biết em chưa cởi.”
“...”
“Anh là đồ lừa gạt, em không chơi nữa.” Thư Bạch giận dữ nói, “Quả nhiên lúc nãy chơi kéo búa bao là anh đã ăn gian rồi, còn lừa em nhiều lần như vậy, khốn nạn quá."
Nói tức là tức, cô quay người bỏ đi không nói thêm lời nào.
Úc Cảnh Quy nhấn ấn đường, không biết làm thế nào để dỗ cô. Trọng điểm không phải dỗ thế nào, mà tại sao anh có cảm giác cô vợ nhỏ là cố ý tức giận chỉ để giở trò cho qua chuyện.
Đêm khuya, đèn đã tắt.
Hai người mạnh ai nấy ngủ.
Tư thế ngủ của Thư Bạch không được đẹp lắm, cô nằm chiếm hơn nửa chiếc giường, còn giành gối của anh.
Nửa đêm, Thư Bạch tỉnh lại, phát hiện gối của mình đã rơi xuống đất, còn mình thì đang nằm trên gối của Úc Cảnh Quy, chân còn đang gác qua người anh.
Như thế này nhìn cô giống một tên bạo chúa càn quấy độc tài.
Sợ mình đánh thức anh, Thư Bạch cẩn thận đi từng bước nhỏ nhẹ đến nhà vệ sinh. Sau khi quay lại, cô nhặt gối của mình lên, đi đến bên Úc Cảnh Quy.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong bóng tối, cô thở dài, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi ông xã, em không cố ý tức giận với anh đâu, chủ yếu là vì em ngại cởi quần áo trước mặt anh thôi.”
Vì cảm giác tội lỗi và trách nhiệm, cô hôn lên mặt anh, để lại trên mặt anh một vệt nước miếng nhỏ.
Khi cô chuẩn bị đặt gối xuống dưới đầu anh, Úc Cảnh Quy tỉnh dậy.
Từ góc độ của anh mà nói, ở trong bóng tối, Thư Bạch đầu xõa, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, giống như một ma nữ vậy, trong tay còn cầm chiếc gối đang chuẩn bị ụp lên mặt anh.
4 mắt nhìn nhau vài giây thì Úc Cảnh Quy hỏi: “Em muốn mưu sát chồng em à?”
“...”
-
Thứ Hai, là ngày Thư Bạch có khả năng đến công ty cao nhất trong tuần.
Cũng là ngày mà cô thức dậy sớm nhất.
Nghe thấy âm thanh từ trong nhà vệ sinh, Úc Cảnh Quy mở cửa bước vào, “Dậy sớm vậy.”
“Đương nhiên, em phải đến công ty mà.” Thư Bạch soi gương chỉnh lại quần áo, “Nhất Bắc nói, có 2 thực tập sinh từ Hàn Quốc đến công ty, đẹp trai lắm, lại còn mới có 20 tuổi.
“Ồ.”
“Tiếc là bây giờ em không còn trẻ nữa, không chơi được mấy em trai nhỏ.”
“Vậy còn trẻ thì có thể chơi sao.”
“Cũng không thể."
“Em biết thì tốt.”
“Em biết cái gì?” Thư Bạch quay đầu nhìn anh, “ Cho nên anh không thèm phủ định em già rồi? Chưa được bao lâu mà anh đã chê em lớn tuổi, đúng là không thể nào chung sống được mà.”
“…”
Được rồi, Úc Cảnh Quy đầu hàng.
Thư Bạch cũng không bỏ cuộc, cô chậm rãi chỉnh sửa đầu tóc, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, hỏi anh một câu chí mạng: “Nếu anh thuê một nữ thư ký xinh đẹp mới vào nghề, anh thích cô ấy mặc váy ngắn hay váy dài?"
Úc Cảnh Quy định trả lời, đột nhiên phát hiện ra mánh khóe của cô.
Thoạt nhìn đây là câu hỏi về “váy dài” hay “váy ngắn”, nhưng anh còn có thể trả lời là “anh không thích cô ta”. Tuy nhiên, nếu để ý kĩ thì vẫn có gì đó sai sai.
Ngừng một chút, Úc Cảnh Quy trả lời với khát vọng sống mãnh liệt: "Anh sẽ không tuyển thư ký là nữ."
Hoàn hảo !
Hoàn mỹ không tỳ vết !
-
Nếu như là trước đây, Thư Bạch đến công ty sẽ gây xôn xao không ít.
Việc của cô cũng không nhiều, tính toán sổ sách, gặp mặt nghệ sĩ mới và thảo luận về các xu hướng mới, còn các việc quan trọng của công ty thì đều giao cho Quan Nhất Bắc.
“Gần đây cậu bận lắm sao?” Thư Bạch vừa ghi sổ vừa hỏi Quan Nhất Bắc.
Cậu: “Sao vậy?”
“Nghe nói cậu thuê một phó giám đốc giúp cậu phân công nhiệm vụ.”
“Ừm.”
“Sao không nói với tớ?”
“Chưa kịp nói.”
Thư Bạch không biết nên nói gì, trong tiềm thức cô cho rằng Quan Nhất Bắc bận rộn như vậy là vì Thường Ninh.
"Nếu là vì tình yêu thì tớ có thể hiểu cho cậu." Thư Bạch nói, "Miễn là cậu làm tốt việc của mình, đừng giống như Trần Tư Vực, vì yêu mà rơi vào vũng lầy."
Quan Nhất Bắc cười: “Ừm, nếu rơi vào đó thì không thoát ra được rồi.”
“Tớ đi nói chuyện với phó giám đốc.” Thư Bạch cũng không để ý lắm, chỉ nói chuyện công việc với cậu.
Cô vừa đi chưa bao lâu thì có người quay lại, cửa bị vặn thật mạnh, giống như tới để bắt hai người họ.
Sau khi Thường Ninh đi vào liền hỏi xối xả: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Quan Nhất Bắc: “Vẫn chưa hiểu sao?”
Thường Ninh: “Sao anh lại không đồng ý kết hôn cùng tôi?”
Quan Nhất Bắc: “Nói nhảm, đương nhiên là vì ghê tởm cô.”
“...”
Thường Ninh biết hỏi thêm về vấn đề này cũng chỉ khiến cô ta thêm khó chịu, vì vậy cũng không dài dòng vô ích mà đi thẳng vào vấn đề: “Cho nên anh đang chọc giận tôi, để tôi đi vạch trần mọi chuyện sao.”
“Tôi cho rằng chúng ta là đang làm giao dịch chứ không phải hăm dọa nhau.”
“?”
“Nếu như cô đụng tới giới hạn của tôi, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục cũng không phải là không thể.”
Thường Ninh sửng sốt.
Chậm rãi ngước mắt lên, cô ta không thể tin nổi mà nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Quan Nhất Bắc, hai màu trắng đen rõ rệt, sâu không thấy đáy, ẩn chứa những cảm xúc không thể thăm dò.
Rốt cuộc cậu ta có ý gì?
Cậu ấy gần như chỉ chưa nói rằng "cô có thể kiện tôi, nhưng tôi cũng có thể giết cô"mà thôi.
“Việc nên làm thì tôi sẽ tìm cơ hội để làm, nhưng không phải là do bị cô uy hiếp.” Quan Nhất Bắc nói, "Vẫn là câu nói kia, nếu cô dám làm tổn thương cậu ấy lần nữa, thì cô xong đời rồi.”
Cậu cầm bút, nghịch nghịch trong lòng bàn tay, không còn bộ dáng ngả ngớn như trước, suốt quá trình đều dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Điều này khiến Thường Ninh có cảm giác nếu cô không nắm được thóp của cậu trong tay, thì cô sớm đã chết cả ngàn lần rồi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Thường Ninh vẫn còn hoảng hốt. Cô ta không tiếp nhận được việc bản thân đang là người nắm quyền chủ động lại biến thành người bị yếu thế.
Thư Bạch vừa mới bàn chuyện cùng phó giám đốc xong, lúc đi ngang qua đây, vô tình đụng phải Thường Ninh, chưa kịp nhìn kĩ liền cau mày chán ghét, "Sao cô không đến trường quay đi, đến công ty làm gì."
5 chữ "liên quan gì đến cô" cuối cùng bị Thường Ninh nhịn lại nuốt vào bụng. Đối mặt với Thư Bạch, mặc dù bản thân cô ta có điều muốn nói nhưng không thể không nhún nhường.
“Tôi không thể đến sao?” Thường Ninh nói.
“Nhất Bắc đang làm việc, cô đến chỉ làm phiền cậu ấy.”
“Tôi không có làm phiền anh ấy.”
“Vậy cô bớt đến đi.”
Thường Ninh nắm chặt tay, lửa giận dâng trào, lại không cách nào phát tiết, chỉ có thể cúi đầu, "Tôi sẽ cố gắng vậy."
Đang định rời đi, Thư Bạch lại quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Nếu như cô khi dễ cậu ấy thì đừng trách tôi không nể mặt cô."
Mỗi câu Thư Bạch nói ra đều là mệnh lệnh và chất vấn.
Cô là đại tiểu thư nhà họ Thư, là bà chủ lớn ở đây, hiện tại còn là con dâu nhà họ Úc, cô muốn làm gì thì làm, có thể hình dung cô bằng cụm "coi trời bằng vung".
Thường Ninh không thể không cúi đầu.
Cô ta không bị lời nói của Thư Bạch làm cho sợ hãi, trong lòng tràn ngập cảm giác ghen tị cùng một cảm giác nhỏ nhoi hả hê trên nỗi đau của người khác.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra, Quan Nhất Bắc đứng trước cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thư Bạch.
“Buồn cười ghê.” Thường Ninh giả vờ thở dài, “Trước thì có anh uy hiếp tôi không được bắt nạt cậu ta, sau thì cậu ta lại uy hiếp tôi không được khi dễ anh, hai người ăn ý như vậy sao không yêu nhau luôn đi?”
Quan Nhất Bắc: “Cô nói nhiều thật đấy.”
Thường Ninh: “...”
Hôm nay cô ta sắp bị tức đến chết luôn rồi.
-
Thứ Hai là ngày chủ tịch Thư không đến muộn, nhưng không có nghĩa là cô không về sớm.
Lý do về sớm lần này rất kỳ quái.
Cô muốn dắt chó đi dạo.
Khi rời đi, quầy lễ tân đưa kiện hàng mới được gửi đến cho cô, vừa thận trọng vừa tò mò hỏi: "Chị Thư, những gì chị nói trên Weibo đều là thật sao?"
“Cái gì?”
“Chị và anh Úc kết hôn rồi sao?”
“Cái này hả, đương nhiên rồi.” Thư Bạch chìa ngón tay đeo nhẫn ra, “Tuy rằng chị đây biết chuyện anh ấy cưới được chị khiến mọi người bất ngờ, nhưng mọi người phải tin rằng điều kỳ diệu sẽ luôn xảy ra.”
Lễ tân cười đáp: “Đúng đúng đúng, anh Úc cưới được chị là phúc phần của anh ấy.”
Bài đăng hôm đó Thư Bạch lên tiếng giùm Lâm Hiểu Hiểu bị rất nhiều người chất vấn, nhưng cô cũng không giải thích nhiều, cô cũng không hy vọng việc này sẽ làm nên cơm cháo gì, không bằng lợi dụng nó tăng thêm chút nhiệt độ cho Lâm Hiểu Hiểu còn có ích hơn.
Sau khi trở về, Thư Bạch để cho Si Si ăn uống no say, sau đó cầm dây xích lên, "Hôm nay ba của cưng không ở nhà, để chị dẫn cưng ra ngoài đi dạo."
Vì là khu biệt thự trong tiểu khu mới nên bên cạnh những tiện ích cao cấp, đâu đâu cũng có cây xanh, rất thích hợp để dắt chó đi dạo.
Trước đây Thư Bạch đã cùng Úc Cảnh Quy dẫn chó đi dạo một lần rồi, Thư Bạch đã biết được tính nết của Si Si, vì được nuông chiều từ nhỏ nên tính "thối" lắm, nhìn trúng chú chó cái nào là liền nhào lại, không quan tâm người ta có tương thích giống loài với nó hay không.
Thư Bạch vừa dắt chó đi dạo vừa gửi tin nhắn cho Úc Cảnh Quy.
Dù biết là anh đang bận nhưng Thư Bạch không kìm được mà gửi cho anh mười mấy tin nhắn.
Nội dung cũng rất đơn giản, hỏi anh đang làm gì, có nhớ cô không, ăn cơm với gì, vân vân mây mây toàn là mấy chủ đề chán ngắt.
Cuối cùng, cô chụp một bức ảnh mình đang dắt chó đi dạo để cho anh biết cô đang làm gì.
Có lẽ anh đang bận, không trả lời tin nhắn được, nhưng anh gọi điện đến cho cô: “Anh đang lái xe.”
Thư Bạch tưởng còn lâu nữa anh mới về, vừa hay cô cũng hơi mệt rồi, không muốn dắt chó đi dạo nữa, vì vậy cô nói: “Anh đang ở đâu vậy, tiện đường rước em luôn được không?’
“Sao vậy? Si Si không muốn đi nữa sao? Lần nào nó cũng vậy, lúc đi thì nhảy loạn cả lên, lúc về thì ủ rũ mặt mày.”
“... Là em không muốn đi nữa.”
Thư Bạch gửi vị trí của mình cho Úc Cảnh Quy.
Cô đi tìm chỗ ngồi xuống, định lặng lẽ ngồi đợi.
Nhưng Si Si lại không chịu.
Là một chú chó đực mạnh mẽ, chỉ mới đi bộ vài bước sao có thể mệt cho được, ngay khi ngửi thấy mùi của tình yêu là nó lập tức liền tràn đầy sức sống.
Nghe thấy từng đợt tiếng chó sủa, Si Si lập tức vểnh tai lên, quay lại nhìn bà chủ, giơ chân trước vỗ vào chân cô như muốn nói: Con người lười biếng này, đến lúc xách mông lên mà đi rồi.
Thư Bạch nhìn chằm chằm nó: "Làm gì?"
“Gâu gâu.” Tui nhìn thấy em gái đáng yêu rồi.
“Không phải mới ăn cơm rồi sao?”
“Gâu gâu.” Vừa ăn cơm không ảnh hưởng gì đến việc đi tìm em gái đáng yêu hết.
Si Si nhận thấy rào cản giao tiếp giữa người và chó nên không thèm nói nữa mà dắt Thư Bạch chạy theo luôn.
Thư Bạch không còn cách nào khác đành phải đi theo con chó ngốc này về phía trước.
Không biết đi được bao lâu, rẽ bao nhiêu ngõ mới dừng lại, trước mặt cô là một cửa hàng.
Thư Bạch ngẩng đầu, nhận ra chữ trên bảng hiệu của cửa hàng.
Là một quán bar.
Bởi vì là buổi chiều nên không có nhiều người, nhưng vẫn có vài nam thanh nữ tú đứng gần cửa, còn có một con chó corgi có lẽ là do ông chủ nuôi.
Thư Bạch lập tức hiểu ý của Si Si, xua tay, “Cũng không phải là cùng một giống loài, mày kích động cái gì.”
“Gâu gâu.” Không được, tui muốn vào.
“Nói không chừng người ta là chó đực đó.”
“Gâu gâu.” Không lẽ chị biết nhiều hơn tui sao?.
Thư Bạch không buồn nói chuyện với nó nữa, khi quay lưng bước đi thì cô phát hiện sợi dây thừng trong tay đã bị Si Si giằng ra rồi.
"Nè!” Thư Bạch kêu lên.
Âm thanh này làm cho nam nữ ở cửa quay đầu lại nhìn.
Cô ngại ngùng cười một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào bên trong, bắt đầu tìm kiếm con chó ngu ngốc kia.
Quả nhiên, con chó mê gái này nhìn thấy chó khác giới khác là liền không muốn đi đâu nữa. Cô đúng là ngây thơ, còn muốn dắt chó đi dạo một mình nữa chứ.
“Người đẹp, đến chơi cùng không?” Có người đến bắt chuyện.
“Không cần”
“Đến hát vài câu không?”
“Cảm ơn, tôi đang đi tìm chó của mình.”
Cuối cùng cũng tìm được bóng chó quen thuộc, Thư Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này điện thoại cũng vang lên.
Úc Cảnh Quy: “Anh đến rồi nhưng không nhìn thấy em.”
Thư Bạch: “Cái này, em có chút chuyện, anh đừng gấp.”
“Em gửi địa chỉ đi, anh đi tìm em.”
“Không cần đâu, em đến liền.”
“Chỗ em ở ồn quá, rốt cuộc là ở đâu vậy?”
“... Em cũng không biết nói thế nào nữa.”
Thư Bạch không gửi địa chỉ, vốn tưởng rằng cầm dây thừng lên là có thể dẫn chó rời khỏi đây, ai biết được.
Nó không đi.
5 phút sau, nhờ ông chủ giúp đỡ mà cuối cùng Thư Bạch cũng tách được Si Si với em chó cái kia ra.
Sau khi rời khỏi quán bar, Thư Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy Úc Cảnh Quy cách đó không xa đang đi đến.
Cô giật mình.
“Em nói dẫn chó đi dạo, đi dạo ở đây sao?” Úc Cảnh Quy vừa nói vừa nhìn mấy chữ trên bảng hiệu.
Thư Bạch - người rõ ràng đã hứa là 1 tuần chỉ đi chơi một lần, cũng bất lực trước tình huống này.
Cô không phải cố ý thất hứa, cô cũng không muốn đến quán bar này.
Tất cả là do Si Si.
Thư Bạch không biết nên giải thích ra sao.
Ngập ngừng một hồi lâu, cô mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Nếu em nói con chó này muốn đi 'dẩy', anh có... tin không?"