Động tác quá đột ngột đó của Đới Điềm Điềm, lập tức khiến tôi sửng sốt.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong căn phòng có đến bốn mươi người tề tụ, động tác lén lén lút lút của cô ấy ở dưới bàn chắc chắn khiến mọi người đàn ông đều cảm thấy kích thích đặc biệt.
Khuôn mặt của tôi không có biểu cảm, nhấp một ngụm rượu, sau đó nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống.
Cạnh đó, Đới Điềm Điềm nhìn tôi một cái sau đó nhanh chóng nhìn sang chổ khác, khóe môi đỏ sẫm lại cong lên một nụ cười.
Tấm vải bàn ăn đã che kín toàn bộ diễn biến bên dưới nên không ai có thể nhìn thấy.
Bàn tay cô ấy bắt đầu vuốt qua vuốt lại một cách mạnh mẽ hơn trên đùi tôi, di chuyển lên xuống liên tục, dù cách một lớp vải mỏng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay nhỏ bé kia.
Có thể do tôi và cô ấy không nói chuyện với nhau nữa nên sắc mặt của Quách Dương cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.
Chỉ là ánh mắt của hắn nhìn về phía tôi vẫn tràn ngập sự ác ý và dữ tợn như trước.
Chỉ thấy hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên khơi dậy một đề tài, nói với mọi người: "Các bạn học, sắp tốt nghiệp rồi, mọi người đã có dự định gì cho tương lai chưa?"
Nói đến đây, không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ đi thi nghiên cứu sinh ngay.
Xã hội này, bằng đại học chính quy đã không còn đủ dùng, nếu muốn vào công ty tốt, làm thành phần tri thức cao cấp, vẫn phải có bằng thạc sĩ làm bước đệm!"
"Tôi thì không nghĩ như vậy.
Học nghiên cứu sinh còn không bằng trực tiếp đi làm việc luôn, may mắn thì hai ba năm sau sẽ lên được vị trí quản lý cấp trung.
Tốt nghiệp nghiên cứu sinh không phải cũng cần bắt đầu lại từ đầu sao? Các cậu nói đúng không?"
"Tôi không có ước mơ lớn như vậy.
Gia đình đã sắp xếp cho tôi rồi, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ trực tiếp về quê, thi công chức hoặc là biên chế vào xí nghiệp.
Mức sống của thị trấn thấp, mỗi tháng chỉ cần mấy ngàn đồng tiền lương là có thể sống rất tốt rồi."
Mọi người mồm năm miệng mười nói không ngừng.
Vương Bằng nhìn Quách Dương ra hiệu một cái, cố gắng kéo câu chuyện về phía hắn ta, hỏi: "Anh Dương, sau khi tốt nghiệp anh có dự định gì không?"
“Tôi hả?”
Quách Dương cười và sờ sờ vào cái mũi của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi chắc chắn sẽ mở công ty và bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, dù sao chuyên môn của tôi cũng là quản lý công thương mà.
Nhà tôi đã đồng ý cho tôi năm mươi vạn quỹ khởi nghiệp, nói là để cho tôi mở một công ty nhỏ thử xem, dù sao số tiền đó không nhiều lắm, thất bại thì coi như bỏ thôi."
Mọi người trên bàn đều tỏ vẻ rất là ngưỡng mộ hắn ta.
“Thật hâm mộ lớp trưởng, vừa tốt nghiệp đã có năm mươi vạn để gầy dựng sự nghiệp!”
“Phú nhị đại quả thật không giống với những người như chúng ta.”
“Nếu như chúng ta, phải mất bao nhiêu năm mới có thể tích góp đủ số tiền này chứ?”
Quách Dương nghe vậy, lộ rõ vẻ dương dương tự đắc, nhưng lại thở dài, lắc đầu và nói: "Mục tiêu ban đầu của tôi là mở một công ty quy mô hơn trăm người, năm mươi vạn không là cái thá gì cả, haiz, chỉ là người trong nhà vẫn quá coi thường tôi rồi."
Trong lúc nói chuyện, Quách Dương nhìn thoáng về phía Đới Điềm Điềm.
Phát hiện Đới Điềm Điềm đang mỉm cười lẳng lặng nghe hắn nói chuyện, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tự đắc.
Nhưng hắn đâu có biết, tay Đới Điềm Điềm giấu dưới bàn vẫn đang vuốt ve qua lại trên đùi tôi, thậm chí động tác còn táo bạo hơn lúc vừa rồi.
Lúc này tay của cô ta chỉ tập trung ở vị trí cậu nhỏ của tôi, chỉ cách một lớp quần mỏng, nhẹ nhàng xoa nắn và vuốt ve cậu nhỏ của tôi.
Quách Dương uống một ngụm rượu, tiếp tục khoe khoang nói: "Chắc mọi người cũng biết, tôi cùng Vương Kim Minh, Vương thiếu gia lớp bên cạnh quan hệ tương đối tốt, cho nên hai chúng tôi đã thương lượng với nhau, cậu ấy cũng sẽ ra vốn, hai chúng tôi cùng nhau đầu tư.
Nếu làm tốt, tôi có lòng tin trong vòng năm năm chắc chắn công ty có thể lên sàn chứng khoán!"
“Wow, đúng là trâu bò mà!”
“Lớp trưởng uy vũ bá đạo!”
“Tôi biết ngay mà, anh Dương chắc chắn không giống tất cả chúng ta, mọi người đều vừa mới tốt nghiệp, nhưng anh ấy đã nghĩ tới việc đưa công ty lên sàn chứng khoán rồi.
"Nghe nói tài sản trong nhà Vương Kim Minh lớp bên cạnh gần như sắp trên trăm triệu, ở Lôi Trạch được xem như một doanh nghiệp rất có danh tiếng và uy tín.
Lớp trưởng, không ngờ quan hệ của cậu và Vương Kim Minh lại tốt như vậy, có thể cùng nhau gầy dựng sự nghiệp."
Quách Dương nghe vậy, rụt rè mỉm cười, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được sự đắc ý trong ánh mắt, "Dù sao cũng cùng đẳng cấp với nhau, tôi và cậu ấy thường có nhiều đề tài chung.
Tài sản của Vương thiếu gia đúng là sắp trên trăm triệu, nhưng nhà tôi cũng không kém.
Cùng hợp tác với cậu ấy, chủ yếu cũng là xem trọng các mối quan hệ làm ăn tại Lôi Trạch của cậu ấy."
“Anh Dương, sau này khi anh phát đạt, ngàn vạn lần đừng quên đám bạn học này nha.”
“Ây, cậu nói vậy đâu được, anh Dương hiện tại đối với chúng ta mà nói, không phải đã phát đạt rồi sao, dù sao thì gia cảnh của anh ấy cũng rất tốt rồi mà.”
“Đúng vậy, đích đến mà chúng ta hiện đang phấn đấu, đối với lớp trưởng mà nói chẳng qua chỉ là khởi điểm mà thôi.”
"Anh Dương, tôi có thể xin một vị trí để làm việc trong công ty của anh không? Tôi đang lo lắng tìm việc làm sau khi tốt nghiệp đây."
Đám người Vương Bằng buông lời nịnh nọt Quách Dương lên đến tận trời xanh.
"Không thành vấn đề, mọi người nếu muốn đến công ty của tôi để làm việc, cứ nói trước một tiếng là được.
Chúng ta đều là bạn học, tôi tuyệt đối không bạc đãi mọi người đâu!"
Quách Dương cười haha, đồng thời quay đầu nhìn về phía Đới Điềm Điềm, dịu dàng hỏi: "Điềm Điềm, sau khi tốt nghiệp em có dự định gì chưa? Có muốn đến công ty của anh hay không, anh để lại cho em một vị trí phó tổng."
“Hả?” Đới Điềm Điềm giật mình, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Tôi… chắc không cần đâu, tôi còn chưa nghĩ ra sau này sẽ làm gì, anh Thiên Vị, sau khi tốt nghiệp anh định làm gì?"
Vừa nói chuyện, Đời Điềm Điềm vừa di chuyển bàn tay dưới bàn lại, bỗng nhiên không vuốt ve cậu nhỏ nữa, mà hướng lên trên nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của tôi, ngay sau đó liền luồn mạnh vào trong quần của tôi, cầm chặt cái dương vật đã trướng lớn và cứng rắn của tôi.
"Xuỵt!" Tôi lập tức phải hít ngược một hơi.
Đới Điềm Điềm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ma mị và cố ý hỏi: "Thiên Vị, anh làm sao vậy, cảm thấy không khỏe chổ nào sao?"
“Không, không có…” Tôi miễn cưỡng trả lời một câu, bưng ly rượu lên uống một ngụm, mượn chuyện này để che giấu sự xấu hổ.
Đới Điềm Điềm tựa như tiểu hồ ly đang muốn ăn vụng, khóe miệng gợi lên ý cười đầy quyến rũ.
Tôi cảm giác được bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia, nắm chặt lấy cậu nhỏ của tôi bắt đầu vuốt ve lên xuống thật nhẹ nhàng.
Ở bên cạnh, sắc mặt Quách Dương lại lần nữa trầm ngâm.
Điều hiển nhiên là do Đới Điềm Điềm không hưởng ứng câu chuyện của hắn, mà chỉ nói chuyện với ta nên khiến hắn lại bắt đầu ghen tị và phẫn nộ.
“Đúng rồi, nhắc đến Vương thiếu gia, hai chúng tôi tuy rằng tính cách hợp nhau, nhưng thái độ đối với tình cảm trai gái lại không giống nhau.” Quách Dương bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt nhiều chuyện, cao giọng kể: "Vương thiếu gia này, nhà cậu ấy có tiền có thế, lại rất thích hái hoa bắt bướm, bên cạnh cậu ấy không biết có bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh, tuyệt nhiên cậu ấy không từ chối cô nào hết.
Chắc các cậu đều biết cô gái Từ Hiểu Tĩnh cùng khoa với chúng ta phải không? Tối hôm qua, Vương thiếu gọi điện cho cô ấy, liền lập tức vội vàng đi gặp."
Lời vừa nói ra, cả bàn lập tức im lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn tôi.
Ánh mắt tuy kinh ngạc, nhưng phần nhiều là cảm giác hả hê vì người gặp họa đó là tôi.
"Cô gái Từ Hiểu Tĩnh kia, thật lẳng lơ hết sức, lúc đi tìm Vương thiếu gia, thậm chí còn tự mình mang theo bao cao su.
Tôi nghe Vương thiếu gia kể rằng cậu ấy định chơi nhiều chiêu trò khác nhau, đạo cụ hoặc cả SM gì đó trên người của Từ Hiểu Tĩnh, chắc chắn phải tốn sức cả đêm đó.
Chậc chậc, cũng không biết Từ Hiểu Tĩnh có thể chịu đựng nổi không đây."
Quách Dương tiếp tục nói, lại giống như nhớ tới cái gì, khiêu khích nhìn về phía tôi, "Đúng rồi, Trần Thiên Vị, tôi nhớ rõ Từ Hiểu Tĩnh hình như là bạn gái của cậu đúng không? Nghe nói cậu vì theo đuổi cô ấy, phải đi làm thêm rất nhiều sau giờ học, rốt cuộc ngay cả nắm tay cũng chưa được bao nhiêu lần.
Cô ấy cùng với Vương thiếu gia chơi nhiều trò điên cuồng như vậy, cậu có biết không?"
“Hả?”
Tôi ngẩn người, phản ứng chậm chạp, ngẩng đầu lên mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn tôi.
Cũng không phải do tôi không nghe rõ lời của Quách Dương.
Mà là…
Động tác của Đới Điềm Điềm càng ngày càng táo bạo và kịch liệt.
Vuốt ve nhẹ nhàng đã không còn thỏa mãn được cô ta, lúc này cô ta nắm thật chặt cậu nhỏ thô to của tôi liên tục vuốt lên vuốt xuống, khi thì thong thả, khi thì rất kịch liệt.
Đồng thời tay kia chống má, ánh mắt ma mị cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt cứ như liên tục bắn những tia sét đầy quyến rũ vào tôi vậy.
Tôi chỉ có thể cố nén khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt ở hạ bộ, ra sức khống chế biểu cảm trên khuôn mặt.
Mà phản ứng lúc bấy giờ của tôi lại khiến Quách Dương tưởng rằng đã đâm trúng nỗi đau của tôi, khiến tôi không thể phản bác được.
Chỉ thấy hắn cười lên một tiếng haha, cảm thán mà nói: "Xí, thật sự là đáng thương.
Một tên nghèo kiết xác cố gắng theo đuổi nữ thần đến chết, ngay cả bàn tay cũng không được chạm vào, nhưng lại tình nguyện và chủ động đi làm đồ chơi trên giường của kẻ có tiền, haha, mọi người nói xem có buồn cười không chứ?"
Đám người Vương Bằng lập tức phụ họa cười một cách điên cuồng.
“Hahaha, anh Dương nói rất đúng, thật sự quá buồn cười.”
“Ngươi không có tiền, ngay cả cái rắm cũng không phải, căn bản không ai để mắt đến ngươi.”
"Người mà mình tôn sùng như nữ thần, lại chủ động đi pục vụ cho người khác ….
Chậc chậc, ngẫm lại cũng cảm thấy đáng thương."
“Câu chuyện này cho chúng ta một bài học, nghèo kiết xác rốt cuộc cũng chỉ là tên nghèo, ngàn vạn lần không nên vọng tưởng có thể đối đầu với đại nhân vật.” Quách Dương nhìn ta một cách thương hại, ngạo nghễ nói: "Đáng thương thì đáng thương, nhưng đây là hiện thực!"
Đúng, lời nói này thật sự không sai chút nào.
Tôi cũng nhìn Quách Dương với ánh mắt thương hại.
Nữ thần mà hắn ta luôn cố sức theo đuổi đang lén lút phục vụ tôi dưới gầm bàn.
Con mẹ nó hiện thực này không thể chối cãi được..