“Tần Kí Minh không có phẩm vị (*) và Lâm Nguyệt Doanh có phẩm vị.”
(*) Không có phẩm vị là không có năng lực thưởng thức, gần giống với low tect.
Lâm Nguyệt Doanh xin thề, sự việc hai tuần trước chỉ là ngoài ý muốn.
Mùa hè tới rồi, chỗ nào cũng vừa nóng vừa dính nhớp, bình thường Lâm Nguyệt Doanh thích vận động, ra nhiều mồ hôi, hận không thể một ngày tắm ba lần.
Bình thường, Tần Kí Minh cuồng công việc luôn đi sớm về muộn, ai biết ban ngày hôm đó cũng ở —
Lâm Nguyệt Doanh mới cùng bạn chơi xong tennis, nóng đến mức cả người chảy mồ hôi, sau khi vào nhà là bắt đầu cởi quần áo, cô lớn rất nhanh, cỡ bra chọn hơi nhỏ, siết rất chặt, gò bó làm ngực cô không thoải mái, áo phông đẫm mồ hôi, không dễ cởi, cô không kiên nhẫn, sau khi mạnh tay giật xuống trực tiếp ném trên đất, một tay với ra sau lưng cởi móc bra, tay khác thì đẩy cửa.
Cửa không khoá trái, phòng tắm nho nhỏ tràn đầy mùi hương xà phòng và mộc lan mát mẻ.
Lúc đẩy cửa ra, tiếng nước giật mình, ào một cái, Lâm Nguyệt Doanh nóng đến đờ đẫn, phản ứng chậm chạp, mơ mơ màng màng nhìn qua, trông thấy Tần Kí Minh đang nửa ngồi trong bồn tắm.
Thực ra chưa nhìn rõ cái gì cả, phản ứng Tần Kí Minh quá nhanh, dùng khăn lông che lấy người.
Anh chưa từng để lộ toàn bộ cơ thể ở trước mặt người ngoài, cho dù là sống cùng Lâm Nguyệt Doanh dưới một mái hiên, cũng vĩnh viễn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, thậm chí không bao giờ mặc đồ ngủ lắc lư trước mặt cô.
Lúc đó Lâm Nguyệt Doanh cũng hoảng hồn, bra của cô vừa mới cởi, tay phải liều chết túm lấy, còn tay kia thì đóng rầm cửa lại, hai người đều không nói chuyện, giống như vừa mở miệng là sẽ phơi bày sự xấu hổ riêng tư ra ánh sáng.
Lâm Nguyệt Doanh cái gì cũng chưa nhìn rõ.
Sau nhớ lại, ngoài chuyện “đụng phải Tần Kí Minh tắm rửa” bản chất nó đã xấu hổ ra, chỉ lưu lại ấn tượng về cơ thể cường tráng và làn da rất đẹp của Tần Kí Minh.
Không cách nào chắp vá hoàn chỉnh được hình ảnh anh ở trong bồn tắm, chỉ nhớ được giọt nước chảy xuôi theo bờ vai của anh, giống như sương sớm đập trên cánh trắng của thần Eros trẻ tuổi.
Bình thường cô cũng hay mặc áo hai dây hở rốn, cũng không thấy mắc cỡ khi chỉ mặc bra trước mặt anh.
Hiển nhiên Tần Kí Minh không nghĩ như vậy.
“Nam nữ khác biệt,” Tần Kí Minh nhấc khăn lông của cô lên, đưa cho cô, “Trước đây anh đã muốn cùng em nói về vấn đề này.”
Lâm Nguyệt Doanh không nhận, lùi lại một bước, làm bộ che tai: “Không nghe không nghe không nghe, anh chỉ là không muốn giặt khăn lông giúp em.”
“Là không thích hợp.” Tần Kí Minh nói, “Gái lớn tránh cha, trai lớn tránh mẹ.
Kể cả chúng ta có là anh em ruột, bây giờ cũng không nên lại —”
“Bảo thủ,” Lâm Nguyệt Doanh dùng sức che tai, không vui, “Bây giờ đã là xã hội văn minh rồi, lúc phá tứ cựu (*) vứt bỏ tư tưởng phong kiến không thông báo cho anh sao.”
(*) Tiêu diệt tư duy cũ, văn hoá cũ, thói quen cũ và phong tục cũ.
Tần Kí Minh nói: “Đúng là không thông báo, phong trào phá tứ cựu vào năm 1966, lúc đó anh chưa ra đời.”
Lâm Nguyệt Doanh: “…”
“Cầm đi,” Tần Kí Minh nói, “Còn nữa, sau này đồ ngủ đừng mua loại vải mỏng quá — em có thể mặc ở ký túc xá, nhưng đừng mặc như vậy lắc lư trước mặt anh.”
Đồ lòng gan dạ sắt.
Cuối cùng Lâm Nguyệt Doanh chậm rì rì cầm khăn lông của mình đi, ở trong tay chuyển một cái, cầm chắc.
Cô nói: “Không biết thưởng thức, không có phẩm vị.”
Tần Kí Minh thu tay, anh tiếp tục giặt khăn lông của mình, không mặn không nhạt: “Trong bụng còn giấu từ gì để công kích anh?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Mới không thèm nói cho anh, người không có phẩm vị cũng không có tư cách lắng nghe châm ngôn của tiên nữ.”
Trong nhà không phải không có máy giặt quần áo và máy sấy khô, chỉ là có chút đồ thế này, Tần Kí Minh quen giặt tay rồi.
Tai nghe thấy tiếng động Lâm Nguyệt Doanh vứt khăn lông và đồ lót mới thay vào trong máy giặt, Tần Kí Minh cúi đầu, cẩn thận vò sạch khăn lông, phơi lên.
Buổi tối không có hoạt động cố định gì, theo thường lệ Tần Kí Minh muốn đi xem tin tức phát sóng, cùng với dự báo thời tiết kết thúc cuối cùng.
Anh được ông nội Tần nuôi lớn, quan niệm cũng không cổ lỗ sĩ, nhưng có vài thói quen cố chấp người già bồi đắp ra.
Xem thời sự, đặt báo giấy, chạy buổi sáng, tuân theo nguyên tắc sống giản dị, Lâm Nguyệt Doanh thấy may mắn vì anh chỉ kiềm chế nghiêm khắc với bản thân, không có yêu cầu cô phải tuân thủ theo anh.
Khi Tần Kí Minh xem tivi, cô ghé vào sô pha bên cạnh, gác chân đọc truyện tranh.
Thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của Tần Kí Minh.
Tần Kí Minh hỏi: “Lần này đi Luân Đôn vui không?”
Lâm Nguyệt Doanh đang chăm chú gửi tin nhắn với bạn: “Vui ạ.”
“Còn đi những đâu nữa?”
“Manchester, còn có Birmingham, Lloque… ừm, Edinburgh.”
“Có gặp được món nào cực kỳ thích ăn không?”
Lâm Nguyệt Doanh nhăn mũi: “Không có, chẳng có gì ăn cả, danh bất hư truyền.”
Tần Kí Minh nói: “Thẻ tín dụng tiêu hết chưa?”
Lâm Nguyệt Doanh lập tức ngồi dậy, ngồi xếp bằng rất ngay ngắn, điện thoại đặt bên cạnh, điềm đạm đáng yêu ngóng nhìn Tần Kí Minh: “Đây chính là chuyện mà em muốn nói với anh Tần Kí Minh thân yêu nhất trên thế giới này.”
Tần Kí Minh không nhìn cô, bưng một chiếc ly mug sứ màu trắng lên, nước vẫn rất nóng, anh cầm quai cốc, không đưa đến bên môi,
Lâm Nguyệt Doanh ngồi xổm cọ cọ qua, chủ động nhận lấy, ra sức thổi phù phù, thổi đến khi khí nóng tản ra như đám mây.
Cái chén này là ba năm trước cô tặng quà sinh nhật Tần Kí Minh, là cô đi một stadio ở trấn Cảnh Đức tự tay làm, phần đế của cốc là hình cô tỉ mỉ vẽ, trăng sáng, bên phải của vầng trăng được cô vẽ thành một vòng sáng màu vàng nhạt xinh đẹp.
Tần Kí Minh dùng đến bây giờ.
Lâm Nguyệt Doanh thổi vài hơi, Tần Kí Minh không nhìn nổi nữa, lấy cốc đi, uống từ từ, nói: “Có gì thì nói.”
Lâm Nguyệt Doanh hơi nghiêng người dựa vào ghế sô pha, đáng thương: “Anh biết mà, hạn mức thẻ tín dụng kia của em có hạn.”
Tần Kí Minh nói: “Nhưng phàm là ngân hàng có chút đầu óc và phẩm chất nghiệp vụ, thì sẽ không phát hành thẻ có hạn mức cao cho một người vừa mới thành niên.”
Hai tay Lâm Nguyệt Doanh ôm ngực, mềm mại mở miệng: “Nhưng cái túi kia thật sự rất đẹp, giây phút nhìn thấy nó, em đã nghĩ xong nên mua váy và giày như nào để phối với nó rồi.”
Tần Kí Minh lại uống một ngụm nước; “Cho nên, Lâm Nguyệt Doanh có phẩm vị lần này cũng đã mua váy mới và giày mới rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Có muốn xem không anh? Cực kỳ đẹp luôn, em xin thề, anh nhất định sẽ điên đảo vì gu thẩm mỹ của em.
Sự tao nhã của nó sẽ làm cảm động cả những trái tim cố chấp nhất cứng rắn nhất trên thế giới này.”
“Được Lâm tiên nữ vừa ý là vinh hạnh của chúng nó,” Tần Kí Minh gật đầu, “Bây giờ cần anh trả bao nhiêu tiền cho ba cháu may mắn kia?”
Lâm Nguyệt Doanh giơ bốn ngón tay.
Tần Kí Minh: “Bốn mươi nghìn?”
“Sai.” Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng, “Thực ra là bốn cháu may mắn, cái váy kia phối với cài áo đẹp lắm, em không đành lòng chia rẽ chúng nó, để chúng trời nam đất bắc.”
Tần Kí Minh bình tĩnh vững vàng: “Tổng tiền?”
“Anh đợi nhé, em cần tính toán chút, em đã xem rồi, trong nước cũng có bán, giá ở quầy chuyên bán trong nước, phân biệt là hai mươi mốt nghìn, hai mươi bảy nghìn năm trăm, tám nghìn chín và ba nghìn mốt, tổng giá ước chừng sáu mươi mốt nghìn, hơn nữa là quần áo và trang sức mùa mới, không có bất cứ chiết khấu nào.
Nhưng! Ở Anh, đăng ký Harrods (*) có thể giảm mười phần trăm, còn được trả lại thuế mười hai phần trăm,” Lâm Nguyệt Doanh đếm ngón tay, “Tính đi tính lại, có phải là đỡ được bao nhiêu tiền không?”
(*) Harrods là một cửa hàng bách hóa tổng hợp nổi tiếng của thủ đô Luân Đôn, thiên đường mua sắm cho những ai muốn tìm món đồ đẹp, độc, chất lượng và tất nhiên là đắt.
Giọng điệu của Tần Kí Minh không chút cảm xúc lên xuống, khen cô: “Quả là đứa trẻ ngoan cần kiệm chăm lo gia đình.”
“Cảm ơn anh Kí Minh.” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Trong thẻ của em còn chút tiền, cho nên không tính là vấn đề gì… nhưng nếu như này, nếu tuần sau đã đồng ý cùng đi chơi, em hơi chút giật gấu vá vai.”
Cô nhìn Tần Kí Minh: “Anh Kí Minh.”
Tần Kí Minh đã sắp uống hết cốc nước kia, ôn hoà nhã nhặn: “Tiền tiêu vặt tháng sau sẽ phát trước.”
Lâm Nguyệt Doanh vui chết đi được, còn chưa hoan hô, lại nghe Tần Kí Minh nói: “Nhưng sau này, đồ nội y, áo chíp quần chíp, bao gồm cả khăn lông, đều phải tự giặt.”
Lâm Nguyệt Doanh nói được, hài lòng ôm truyện tranh về phòng.
Đây chẳng phải chuyện khó gì.
Bình thường, áo ngực và quần chíp của cô cũng đều do cô tự giặt, có điều có lúc bệnh lười nổi lên, sẽ trực tiếp nhét áo ngực vào trong máy giặt.
Trong nhà chỉ có một cái máy giặt, là chiếc cô và Tần Kí Minh đang dùng.
Bình thường thì vẫn tốt, nào ngờ có một ngày Tần Kí Minh nhìn thấy, bắt cô nhặt ra, nghiêm túc nói với cô đồ lót không được giặt chung bla bla.
Nghe đến mức tai Lâm Nguyệt Doanh sắp sinh kén.
Cũng có vài lần, Lâm Nguyệt Doanh quấn lấy Tần Kí Minh, để anh giúp cô giặt đồ ngủ.
Tiền tiêu vặt kia, cũng không phải Tần Kí Minh “phát” cho Lâm Nguyệt Doanh.
Sau khi ông nội Tần ốm, chỉ cần có thời gian, Lâm Nguyệt Doanh đều sẽ chăm sóc ở bên cạnh ông.
Ông nội Tần lúc cuối đời không xuống được giường, xoay người khó khăn, cơ thịt héo hon, Lâm Nguyệt Doanh theo y tá chuyên nghiệp học cách mát xa, giúp chân ông đỡ đau đớn, nói chuyện phiếm với ông.
Vào mấy tối cuối cùng ông nội Tần hấp hối, Lâm Nguyệt Doanh bèn ngủ ở trên giường nhỏ lắp tạm trong phòng ông để bầu bạn với ông.
Cô thật sự coi ông nội Tần là ông nội của mình, chăm sóc ông nội Tần như ông nội mình ngày trước.
Cũng bởi vậy, trước khi ông nội Tần qua đời đã mời luật sư làm lại công chứng, phân chia di chúc, để lại không ít cho Lâm Nguyệt Doanh.
Chỉ là bây giờ cô đang đi học, tuổi còn nhỏ, trên di chúc thêm điều khoản, hi vọng Tần Kí Minh có thể tạm thời chăm sóc đến khi cô tốt nghiệp đại học, đến lúc đó những tài sản để lại cho Lâm Nguyệt Doanh đều sẽ chuyển sang tên cô.
Đây không phải chuyện khó, tuy rằng đã quy định rõ ràng mỗi tháng cho Lâm Nguyệt Doanh bao nhiêu tiền tiêu vặt, nhưng Lâm Nguyệt Doanh tiêu tiền như nước, không biết tiết chế, nếu hết tiền thật, Tần Kí Minh cũng không nhiều lời bù tiếp cho cô.
Ham muốn hưởng thụ vật chất của anh rất thấp, cũng không để ý đến chút tiền này.
Đến bây giờ, đồ vật xa xỉ nhất trong cuộc đời của anh, cũng chỉ có Lâm Nguyệt Doanh lúc này đang nằm trong phòng ngủ nghỉ ngơi mà thôi.
Tần Kí Minh ngồi ngay ngắn, xem xong tin tức phát sóng, nước cũng uống hết.
Anh đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại, dự báo thời tiến cũng sắp đến rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, Tần Kí Minh gọi mấy cuộc điện thoại, một cuộc điện cho cháu trai Tần Thiệu Lễ, chúc đối phương và bạn gái kỳ nghỉ vui vẻ, lại hỏi lời đồn đính hôn có phải là thật không, cuộc gọi thứ hai là điện cho bạn thân Tống Nhất Trọng, hỏi hành trình đi khách sạn suối nước nóng hẹn khi nào, đợi xác nhận thời gian cụ thể, anh phải nói với Lâm Nguyệt Doanh một tiếng.
Điện thoại xong, Tống Nhất Trọng lại nói, hôm qua đã gửi ít ảnh về khách sạn kia cho Lâm Nguyệt Doanh, dùng imessage, hỏi Lâm Nguyệt Doanh đã đưa cho anh xem chưa.
Tần Kí Minh đương nhiên chưa xem.
Vấn đề nghề nghiệp và yêu cầu, Tần Kí Minh luôn dùng điện thoại trong nước sản xuất, mấy sản phẩm apple trong nhà đều là Lâm Nguyệt Doanh sử dụng, bao gồm cả ipad đang úp ngược trên bàn trà, cũng là do cô với bạn bè thống nhất mua để chơi game.
Tần Kí Minh thuận tay cầm lên, muốn xem ảnh Tống Nhất Trọng gửi tới.
Mấy thứ này, Lâm Nguyệt Doanh đều tải xuống, ở trong album ảnh.
Anh trượt mấy tấm, bất thình lình, nhảy ra một bức ảnh ngoài dự kiến.
Xem bối cảnh, ước chừng là quán bar ở Anh, hoặc có thể là hộp đêm.
Lâm Nguyệt Doanh đứng bên cạnh một người đàn ông tóc xoăn màu hung mắt xanh cao hơn cô khoảng mười cm, anh ta không mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngắn màu đen, lộ ra vòm ngực bằng phẳng sạch sẽ sau khi cạo lông và cơ bắp cuồn cuộn, một tay gác lên vai cô, nụ cười rất tươi.
Đây là hình ảnh Tần Kí Minh chưa từng tưởng tượng.
Editor: Chương sau lái xe, quý dị nhớ đội mũ bảo hiểm.
Tác giả có lời muốn nói:
Update rồi!!!
Chú ý:
Trong thần thoại Hy lạp, thần Eros là thần tình yêu, là hiện thân của tình yêu, dục vọng và giới tính, dục hoá thân (bao gồm đồng tính, dị tính); là động lực sinh ra sinh mệnh mới lúc vũ trụ sơ khai và hình tượng nguyên bản tạo nên lực lượng tự nhiên.
Hesiod miêu tả thế này:
“Là vị thần đẹp nhất trong số các vị thần bất tử, chàng làm cho toàn thân tê dại, làm tất cả mưu tính và tài năng trí tuệ của thần và con người mất hết trong sâu thẳm trái tim.”
Có hai loại hình tượng, một loại là cậu bé bướng bỉnh tay cầm cung tiễn, chân trần, mọc một đôi cánh nhỏ, một loại khác, là một chàng trai trẻ tuổi diện mạo anh tuấn.
Trong văn hình tượng nhắc tới là chỉ người sau..