“Giống hải yêu Siren trên biển lớn vô tận”
Đây là buổi tối thứ ba sau khi Lâm Nguyệt Doanh về nhà, nhờ sự tồn tại của Tần Kí Minh, lần đầu tiên cô buồn ngủ trước chín giờ tối.
Cô là một người không cần phải lấy được cảm giác an toàn thông qua bên ngoài, những thăng trầm trải qua thời thơ ấu, bất luận là ông nội hay là ông nội Tần, hoặc sau là Tần Kí Minh, về mặt cảm giác an toàn này luôn đáp ứng đầy đủ nhu cầu tình cảm cho cô.
Lại cố tình có một số việc nhất định tế nhị như vậy, tế nhị đến mức Lâm Nguyệt Doanh không thể khống chế được mà hình thành cảm giác dựa dẫm với Tần Kí Minh, sau khi xác nhận đối phương ở nhà, Lâm Nguyệt Doanh vừa mới nằm bò trên giường, cảm nhận cơn buồn ngủ mông lung, giống như nước ấm được mặt trời chiếu xuống, mềm mại bao phủ cơ thể mệt mỏi của cô.
Khoảng thời gian ấy Lâm Nguyệt Doanh mới chỉ mười năm tuổi, độ tuổi vào học lớp mười, ông nội Tần yêu thương cô như cháu nội qua đời, sau đó cô tạm thời ở nhà bố ruột của Tần Kí Minh một tuần làm cô ám ảnh tâm lý rất nặng.
Càng không cần nhắc đến người cha ruột nghe tin là vội vàng có mặt muốn giành quyền giám hộ cô…
Trí nhớ của con người có hạn, nhìn lại ngày xưa, thường thường chỉ nhớ kỹ nỗi buồn khi đó.
Lâm Nguyệt Doanh nhớ lại đoạn thời gian kia, cũng chỉ có cơn ác mộng kinh hoàng bất lực lúc nửa đêm, tiếng khóc rấm rứt trong bóng tối, vỏ gối và đệm chăn đẫm nước mắt, cùng với lồng ngực ấm nóng của Tần Kí Minh và đôi tay nhẹ nhàng vỗ sống lưng cô.
Ác mộng như vậy kéo dài một tuần, mới từ từ lui bớt trong sự vỗ về của Tần Kí Minh.
Hiệu quả cách âm kém rất là kém, khi Lâm Nguyệt Doanh dần dần trưởng thành bắt đầu biến thành vô dụng.
Lâm Nguyệt Doanh từng học trong một ngôi trường cấp ba đắt đỏ và ưu tú, nền giáo dục toàn diện trong đó đã nuôi dưỡng tính cách không kiêng dè cho cô.
Sau khi học đại học, cô cũng nhiều lần đăng ký tham gia một vài hoạt động công ích về phổ cập giới tính, nhưng mà vừa nghĩ tới có khả năng Tần Kí Minh sẽ nghe thấy, cô lại sẽ cảm nhận sâu sắc cảm giác xấu hổ và căng thẳng khôn cùng.
Loại cảm giác xấu hổ và căng thẳng này làm cô lúc nào cũng duy trì sự tỉnh táo và dè dặt.
Hôm nay là ngoại lệ.
Im lặng rất lâu.
Lâm Nguyệt Doanh lại nghe thấy anh nói: “Ngủ đi.”
Hành động và ngữ điệu như vậy của Tần Kí Minh có hơi khác thường, Lâm Nguyệt Doanh bắt đầu tranh thủ thời gian nhớ lại xem gần đây mình có lại làm chuyện gì khiến anh trai này không vừa lòng không.
Cô quen phỏng đoán cảm xúc của người khác, trong ấn tượng lần trước Tần Kí Minh khác thường như vậy, là đi họp phụ huynh cho cô, phát hiện trong ngăn bàn của Lâm Nguyệt Doanh một hộp hình vuông nhỏ không nên tồn tại.
Sau khi anh từ buổi họp phụ huynh về liền bắt đầu chẳng nói năng gì, tiến lùi không được, giống như rơi vào tình cảnh khó khăn nào đó không thể thoát ra.
Tình cảnh khó khăn đó khiến anh trầm mặc khác thường, buồn đến tận sáng sớm hôm sau, cuối cùng là ở bữa sáng nghiêm nghị nhắc tới thứ đồ kia.
Cô ở trong chăn mềm mại thở nhẹ một hơi, chỉ nghĩ sao ngày mai tốt nhất là tạm thời né tránh Tần Kí Minh.
Còn chưa biết đối phương thế nào, Lâm Nguyệt Doanh đã bắt đầu cẩn thận suy tư từ lúc nghỉ hè đến nay mình đã làm sai chuyện gì….
Mỗi một chuyện đều có thể khiến Tần Kí Minh xách tai cô, nghiêm túc dạy cô vài bài học.
Thời gian gần đây tâm trạng của Lâm Nguyệt Doanh rất tốt, cô không muốn cùng anh trai cãi nhau, càng không muốn bực bội với anh.
Nghĩ đến đây, cô lại cầm điện thoại lên, bùm bùm gửi tin nhắn cho bạn thân, hẹn cô nàng sáng sớm mai cùng đi ăn điểm tâm ở quán điểm tâm theo phong cách Quảng Đông mà ngày trước muốn ăn, sau đó lại đi bơi, vận động xong lại đi mát xa thả lỏng spa.
Cô biết buổi trưa Tần Kí Minh đã hẹn Tống Nhất Lượng, tính cách của anh, khẳng định sẽ không ở bên ngoài dạy bảo cô.
Có gì sai, cũng phải về nhà mới chấn chỉnh.
“Khuỷu tay tài cao lớn mật”: Đúng rồi, lần này khai giải ai đưa cậu đi vậy Nguyệt Nguyệt.
Lâm Nguyệt Doanh nằm nghiêng, tư thế này sẽ tạo rãnh cười và nếp nhăn dưới mắt, còn có khả năng làm gù lưng… cơ mà, từ lúc cô nằm ngửa có một lần bị điện thoại đập trúng vào mũi, Lâm Nguyệt Doanh bèn kiên trì nằm nghiêng nghịch điện thoại.
Nói đến cũng vừa khéo, có mấy lần trong khoảng thời gian khai giảng và tuần cuối cùng, Tần Kí Minh đều đi công tác ở nơi khác, không có thời gian.
Lâm Nguyệt Doanh suy nghĩ, vẫn chưa nghe Tần Kí Minh nhắc tới chuyện này.
“Trăng sáng cố hương”: Không biết, xem tình hình, bây giờ chưa chắc.
“Khuỷu tay tài cao lớn mật”: Hay là lần này anh cậu vẫn chưa rảnh, tớ để bố tớ mang giúp cậu, dù sao thì trường của hai chúng ta cũng không xa.
“Trăng sáng cố hương”: Được đó, lại phải làm phiền chú rồi.
“Trăng sáng cố hương”: Tiểu Châu Châu cậu tốt quá đi mất! Cậu nhất định là tiểu Bồ Tát thiện lương có một không hai trên trời dưới đất.
“Khuỷu tay tài cao lớn mật”: Từ từ hãy nịnh hót.
“Khuỷu tay tài cao lớn mật”: Thật sự biết ơn tớ, thì mới tớ ăn đi.
…
Tiểu Châu Châu tên thật là Giang Bảo Châu, là bạn hồi nhỏ của Lâm Nguyệt Doanh, hai người họ thân quen lúc ở bên nhà ông nội Tần, bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn rất nhiều, tính cách Lâm Nguyệt Doanh và Giang Bảo Châu hợp nhau nhất.
Giang Bảo Châu không thể tuỳ ý xuất nhập cảnh, mấy ngày trước Lâm Nguyệt Doanh và bạn bè khác đi Anh chơi một hồi, lúc về cũng mang không ít quà đặc sắc cho Giang Bảo Châu.
Vừa hay ngày mai đi ăn điểm tâm sáng mang cho cô nàng.
Giải quyết xong chuyện phiền lòng, Lâm Nguyệt Doanh vểnh tai nghe thật lâu, xác nhận trong phòng Tần Kí Minh không còn bất cứ động tĩnh nào, mới bật đèn bàn bên giường, rón ra rón rén xuống giường, mở tủ quần áo của mình, lục ra tấm lót sinh lý dùng một lần, Lâm Nguyệt Doanh thường xuyên làm bẩn ga trải giường cảm khái vạn lần, đồ vật dùng một lần chuyên dụng khi đến kỳ này hoàn toàn giải quyết nỗi buồn phiền dọn dẹp của cô, thực là tin vui cho người lười.
Trải ngay ngắn xong, Lâm Nguyệt Doanh điều chỉnh đèn bàn về chế độ dịu nhẹ không chói mắt, khép hờ mắt, hơi hơi nghiêng người như cũ, đắp chăn mềm mại, chậm rãi rơi vào áng mây sạch sẽ.
Câu chuyện nhỏ trước khi ngủ hôm nay đã nhảy vào trong não, nam chính là một người đàn ông cô hư cấu ra, có một cơ thể tuyệt đẹp và đường cong cơ bắp, mùi vị cực kỳ sạch sẽ, giống mùi hoa mộc lan thanh mát, chàng có tính cách nghiêm túc, và đôi tay ấm nóng, sẽ khắc chế mà dùng sức ôm lấy cô.
(Editor: Rồi người mà nàng tưởng tượng lấy hình tượng của ai thì mọi người đều đoán được phải hem)
Lâm Nguyệt Doanh nặng nề chìm vào áng mây, yên tĩnh đợi xuân phong hoá vũ.
Tần Kí Minh ở bên kia tường vẫn chưa đi nghỉ.
Tần Kí Minh cảm thấy may mắn vì biểu diễn cấm tương tác và quay chụp, nếu không, sau khi nhìn đến hình ảnh chấn động hơn, anh không xác định mình có thể nhịn được đến sáng mai mới đi nói chuyện với Lâm Nguyệt Doanh hay không.
Bây giờ thời gian đã quá muộn, cô cũng đã nghỉ ngơi, thật sự không thích hợp để nói về chủ đề này.
Lúc đặt ipad xuống, Tần Kí Minh nghe thấy phòng bên có tiếng bật đèn.
Cái đèn bàn kia của cô cũng lâu rồi, tiếng tắt mở rất to, Tần Kí Minh muốn đổi cho cô, nhưng Lâm Nguyệt Doanh thích tạo hình độc đáo của cái đèn bàn đó, vẫn không chịu đổi.
Cô theo đuổi thời thượng, cũng luyến tiếc những cái cũ, thích vài thứ đồ kỳ lạ.
Tần Kí Minh nhắm mắt, ấn ấn huyệt thái dương, cảm thấy khí huyết hơi dâng lên.
Đứa bé lớn rồi, anh có thể hiểu sự tò mò của Lâm Nguyệt Doanh.
Nhưng –
Không được.
Tần Kí Minh nhắm mắt suy tư hai phút, vẫn tính toán đứng dậy, đi nói một chút.
Căn phòng của cô giống như một hành cung rực rỡ và sạch sẽ của nàng công chúa.
Tần Kí Minh nghi ngờ đây là ảo thanh mà anh đã đánh cắp được.
Nhưng ngay giây sau, anh nghe thấy âm thanh không cách nào kìm lại.
Giống hải yêu Siren trên biển lớn vô tận, dựa vào đá ngầm, dùng tiếng hát để thu hút ánh trăng rơi xuống rực rỡ, dụ dỗ nước bển dậy lên những cơn sóng lớn.
Anh là thuỷ thủ mất cảnh giác đột ngột bị thuỷ triều dữ dội nhấn chìm.
Editor: Nàng phóng khoáng thế này làm anh lo nghĩ đến già người quá..