Tội Nhân (Dật Danh) - Bạch Vân

Lời của tác giả:

Tần Phi Dương là tên hỗn đản, ta đá đá đá ~~~~

Hắn không xứng với Diệp Sâm, gật đầu gật đầu ~~~~~

Nhưng mà vì sao Diệp Sâm lại muốn cùng hắn một chỗ???

Khóc không ra nước mắt ~~~~~

Diệp Sâm kỳ thật biết hắn thực tồi tệ

Cũng biết hắn rất xấu xa

Càng biết hắn không thể tin tưởng

Cậu cũng không phải muốn trung thành với tình yêu của mình, tuyệt đối không phải

Cậu cũng muốn đem tên hỗn đản nào đó quên đến không còn một mảnh

Cậu cũng muốn hảo hảo yêu một người nào đó cũng chân thành yêu mình

Cậu càng muốn đem quá khứ chặt đứt băm vằm, thậm chí thật sự đã làm như vậy!

Nhưng mà......

Ta (tác giả) cũng không có biện pháp......

( đây là cái lý do quỷ quái gì???? Trong tiếng rống giận dữ cùng đầy trời trứng gà cà chua bay loạn, ta lại ôm đầu chạy......)

Nhưng mà......

Nhưng mà ta chính là muốn bọn họ phải ở cùng một chỗ đấy!!! Chơi xấu ~~~~~

Bất quá, vì bình ổn lửa giận của mọi người, hiện dâng một thiên phiên ngoại nữa, không có H, thỉnh mọi người xin vui lòng nhận cho...... ( P.S, viết mà không tốt xin đừng đá ta ~~~~~~)

***

Chạng vạng.

Đại học T.

Cùng với tiếng chuông thanh thúy, trong khu vườn vốn dĩ đang yên lặng giống như viên đá bị ném xuống mặt hồ yên ả, nổi lên từng đợt gợn sóng.

“Diệp Tuyền.”

Nghe thấy có người kêu tên mình, Diệp Tuyền quay đầu lại.

“Chúng mình gần tuần nay chưa tụ tập rồi, đang định đi ăn cái gì trước, rồi đi quán game, karaoke rồi đi nhảy, cậu có đi không?”

Tên bạn tốt cùng lớp hướng cậu hô lớn.

Diệp Tuyền cười cười, “Không được, tớ phải về nhà.”

“Tiểu tử cậu sao lại thế? Mỗi tuần đều đúng giờ về nhà, có lão bà ở nhà chờ sao?”

Tên bạn tốt đi tới, không khỏi ở trên vai cậu đấm một quyền, “Ở trường đã là học sinh chăm học ngoan ngoãn rồi, làm sao cả về nhà cũng phải làm cục cưng ngoan ngoãn như vậy, cậu có mệt hay không a?”

“Tớ phải đi rồi.”

Diệp Tuyền chỉ cười không nói, một tay xách lên ba lô.

“Để cho cậu ta đi đi, cậu cũng không phải không biết, cậu ta ở nhà còn một ca ca kiêm luôn cha mẹ nữa, để cậu ta về đi......”

Âm thanh thản nhiên bay tới, Diệp Tuyền đã bước ra khỏi phòng học, không hề quay đầu lại, chỉ là tiêu sái giơ tay vẫy vẫy ra đằng sau, ở trong ánh mắt âm thầm ngưỡng mộ của phần đông đám nữ sinh, rời đi.

Sắc trời dần tối, ở phương xa tầng tầng lớp lớp mây đang xông đến, hình như trời sắp mưa.

Diệp Tuyền cước bộ cũng nhanh hơn, chui xuống cầu thang đến ga điện ngầm không xa cổng trường là mấy.

Bất quá chỉ hơn mười phút sau, xe đến trạm, ra khỏi cổng, Diệp Tuyền liền cảm thấy nao nao.

Mấy hạt mưa bụi đậu trên má, lạnh lạnh, là mưa mùa thu.

Nguyên lai thật sự trời mưa.

Đi trên đường, vòng qua mấy góc phố, rẽ vào một khu dân cư nhà cửa san sát, ngước nhìn về phía trước, có một ánh đèn từ một khung cửa sổ trong tòa nhà chiếu ra nhìn đặc biệt ấm áp.

Trên môi cậu thản nhiên hiện ra nụ cười.

“Ngô đại ca!”

Mở cửa phòng, Diệp Tuyền trước tiên nói câu chào mấy năm bất biến của mình.

“Đã về rồi à?”

Từ phòng bếp bên trái phòng khách vang ra một thanh âm thành thục ổn trọng.

“Oa, thơm quá, hôm nay lại làm món gì ngon vậy?”

Diệp Tuyền đi vào phòng bếp, không khỏi ngón trỏ đại động.

Nam nhân đang đeo tạp dề xào rau quay lại, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười sủng nịch.

“Thịt bò kho tàu em thích nhất!”

“Oa, quá tuyệt vời, Ngô đại ca!”

“Trời còn mưa không?”

Ngô Vũ Phi ngưng thần chăm chú nhìn cậu.

“Ân, chỉ là mưa nhỏ thôi.”

Ngô Vũ Phi vươn tay sờ lên tóc Diệp Tuyền, lạnh lạnh.

Trái tim lập tức siết chặt, Diệp Tuyền cảm nhận độ ấm từ bàn tay anh, giống như có thể truyền thẳng đến tận đáy lòng.

“Tóc đều ướt hết rồi, đi tắm rửa trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Được.”

Ngây ngốc đáp lời, Diệp Tuyền vẫn không nhúc nhích.

“Đi đi, sao còn đứng ngốc ở kia.”

Ngô Vũ Phi kỳ quái nhìn cậu một cái, tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng nồi thịt bò trên bếp.

“Ân.”

Diệp Tuyền cứng ngắc xoay người qua chỗ khác.

Trong phòng tắm hơi nước ngùn ngụt.

Diệp Tuyền nhắm hai mắt, bọt nước trong suốt theo cơ thể thon dài từng dòng chảy xuôi.

Trong tiếng nước vang ào ào, trầm thấp mà ồn ã, dấu diếm một thứ dao động mãnh liệt.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, lắc đầu tán đi bọt nước, vươn tay tắt vòi.

Bước về phía tấm kính, quệt đi hơi nước đọng trắng xóa bên trên, như lọt vào giữa sương mù là một khuôn mặt trẻ trung.

Đôi mắt, đen ngập nước như đang có lửa, thật sâu, sáng ngời, ngọn lửa tưởng chứng như muốn xông ra ngoài.

Giống như đang tìm kiếm, nghiên cứu, chứng thực, nghi vấn......

Rất giống sao?

Thật sự rất giống sao??

Không giống đi!

Hẳn là không giống đi!!!!

Ngây ngốc một lúc lâu, tận đến khi cơ thể đều trở nên lạnh lẽo, Diệp Tuyền mới lau khô người, thay quần áo, bước ra ngoài.

Quả nhiên hết thảy đều đã sắp xếp tốt lắm.

Trên bàn cơm, tràn đầy đồ ăn, phát ra màu sắc mê người.

Đôi mắt chợt lóe, ngọn lửa đã nguội đi, vẫn là khuôn mặt trẻ trung vô hại.

“Thật ngon a!” Diệp Tuyền liều mạng và cơm, trên mép vẫn còn dính mấy hạt.

“Vậy ăn nhiều một chút.”

Ngô Vũ Phi ôn nhu nhìn Diệp Tuyền trước mắt so với thân sinh đệ đệ của mình cũng không khác là bao.

“Tuần này của em thế nào?”

Nhà với đại học T cũng không tính là gần, cho nên Diệp Tuyền bình thường đều trọ ở lại trường, nhưng từng tuần đều nhất định sẽ về nhà.

“Giống y hệt tuần trước, chán lắm.”

“Làm sao lại thế? Cuộc sống đại học phải là phi thường muôn màu muôn vẻ chứ? Năm đó lúc anh học đại học thật là vui, suốt ngày không thấy chân không chạm đất. Em có thể đi tụ tập với bạn bè a, dù sao người cũng đã lớn thế này, tối nay không về cũng không sao......”

“Nhưng mà em muốn về nhà.”

Diệp Tuyền rầu rĩ ngắt lời Ngô Vũ Phi.

“Em nha!” Ngô Vũ Phi lại duỗi tay cú một cái lên đầu Diệp Tuyền, “Nam nhân lưu luyến gia đình thì làm sao làm nên đại sự gì được.”

[Em cũng không muốn làm đại sự gì hết, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi.]

Diệp Tuyền ở trong lòng âm thầm than thở một câu.

“Ngô đại ca, sao anh lại làm nhiều thế này, ăn mãi vẫn không hết.”

Diệp Tuyền nhìn một bàn tràn đầy thức ăn mà thở dài.

“Đúng a......” Ngô Vũ Phi cười nói: “Không có biện pháp, quen mất rồi.”

Một nỗi ưu thương thản nhiên trôi qua đôi mắt thâm trầm kia.

Diệp Tuyền dừng đũa, chỉ cảm thấy thức ăn ngon vừa đưa vào miệng lập tức trở nên đắng không nói nổi.

Thói quen, đây là chuyện đáng sợ đến thế nào!

Ngay lúc bạn cho rằng đã quên rồi, nó lại như âm hồn không tan mà xuất hiện, liều chết quấn chặt lấy, liều mạng siết quanh người bạn, giống như sợi dây thừng vô hình, như ánh sáng không thể trốn tránh, đem bạn chặt chẽ giam cầm!

Anh đã quen, cuộc sống bảy năm bên cạnh người kia.

Thói quen có người kia tồn tại bên mình.

Cho nên cho dù người kia không có ở đây, anh vẫn có thói quen làm những chuyện vì cậu ấy.

Thói quen, cảm tình lắng đọng đến nơi sâu nhất tối nhất trong tâm hồn đã trở thành ngoan thạch!

Không thể phá vỡ, không thể dao động!

***

Diệp Tuyền vĩnh viễn không thể quên được một lần nói chuyện với người kia.

Địa điểm – ở trong vườn trường, thời gian – mùa xuân, dưới tán cây anh đào cánh hoa bay đầy trời.

Thực may mắn, trời không có mưa.

“Ca ca, anh có biết mình đang làm cái gì không?”

Diệp Tuyền nhìn hình dáng sườn mặt thanh tú mà u buồn của anh mình, nắm chặt nắm tay.

Huynh đệ hai người, một người nhẹ nhàng dựa vào gốc cây, cúi đầu, thân người hơi cúi, tay đút trong túi áo, giống như một người mẫu trong tranh.

Một người đứng ở bên cạnh, thân thể cứng ngắc thẳng tắp, hai tay nắm chặt, chỉ có hơi thở nhè nhẹ phun ra là màu trắng.

“Anh biết.”

“Biết mà anh còn làm như vậy?” Diệp Tuyền mở to hai mặt nhìn ca ca của mình, không thể tin trên đời lại có một người nào như anh ấy.

Một người dám đem hạnh phúc sờ sờ trước mặt vứt bỏ dễ dàng như lật bàn tay, lại còn đi đánh cuộc vận mệnh vào tay một người rất có thể khiến mình thất bại thảm hại.

“Ngô đại ca có điểm nào không tốt?” Cậu nhịn xuống tức giận, hỏi.

“Anh ấy tốt lắm, tốt lắm.” Diệp Sâm thở dài nói, đầu cúi xuống càng thấp.

“Anh cũng đã nhận lời anh ấy, đúng không? Anh thậm chí còn nhận cả nhẫn đính hôn của anh ấy!”

“Đúng vậy......” Tiếng thở dài càng u nhiên.

“Thế thì vì sao? Vì sao anh lại muốn trở về bên Tần Phi Dương, thương tổn nhiều năm qua chẳng lẽ anh đều đã quên rồi sao? Nếu anh quên rồi thì em vẫn chưa quên! Đã không thể đếm được có bao nhiêu lần anh ở trong mộng khóc đến tỉnh lại, lại có bao nhiêu buổi tối anh không thể ngủ được. Khi đó người an ủi anh là ai? Là Ngô đại ca! Mà Tần Phi Dương, cái tên nam nhân kia, không biết đã ôm nữ nhân ở nơi nào làm cái xuân thu đại mộng rồi!......”

Nhìn thấy đôi mắt u buồn của Diệp Sâm khi ngẩng đầu lên, một trận lửa giận đột nhiên biến thành đau xót, Diệp Tuyền không biết trái tim mình tại sao lại đau như vậy!

Cậu nén giận, hạ giọng nói: “Yêu một người, chẳng lẽ liền trở nên không tôn nghiêm, không nguyên tắc, không có tín nghĩa như thế?? Anh làm như vậy rốt cuộc có đáng hay không? Ca ca!”

“Anh từ nhỏ đã dạy em, phải kiên cường, phải tự lập, phải tự mình cố gắng, cho dù có khổ đến đâu cũng không có thể khóc, em vẫn thực kính trọng anh, anh từ nhỏ đã là cột trụ tinh thần của em,  thế nhưng hiện tại...... Hiện tại anh lại muốn phủi sạch tất cả những gì anh đã nói với em, anh như thế làm sao em có thể nhận, làm sao có thể tha thứ!”

Phát tiết xong, Diệp Tuyền vung tay muốn đi, lại bị Diệp Sâm vươn tay ôm chặt.

Tay anh ấy thực lạnh, cũng rất kiên định, chặt chẽ ôm lấy cậu.

Huynh đệ hai người đối diện nhau một lúc lâu, đôi mắt Diệp Sâm lại trở nên ảm đạm.

“Anh không muốn giải thích.”

Diệp Sâm chậm rãi buông tay.

“Cũng không có dũng khí cầu xin Vũ Phi tha thứ, bản thân anh cũng không biết, nguyên lại mình lại là một người yếu đuối như vậy.”

“Là bởi vì hắn sao? Nếu anh cùng một chỗ với hắn có thể thật sự hạnh phúc, em đây cũng sẽ chân thành chúc phúc cho hai người, nhưng mà nhìn anh xem, từ khi cùng hắn một chỗ, ngược lại so với trước kia càng gầy hơn!” Diệp Tuyền nhìn chằm chằm hai mắt Diệp Sâm, “Nói cho em biết, ca ca, anh thật sự hạnh phúc sao?”

“Hạnh phúc...... Có lẽ đi......” Diệp Sâm khẽ cười một tiếng.

“Thế nhưng vì sao nhìn anh lại thống khổ như vậy? Ngô đại ca kỳ thật vẫn không trách anh, nếu anh hiện tại trở về, còn kịp......”

“Tình yêu kỳ thật là một loại tình cảm hèn mọn, đến khi em yêu một ai đó rồi, em sẽ biết.”

“Kia đến tột cùng có thể hèn mọn đến mức độ nào? Ngay cả tự tôn cũng không cần sao?” Diệp Tuyền chất vấn.

Trầm mặc thật lâu, Diệp Sâm chậm rãi mở miệng nói: “...... Em sẽ bị lạc lỗi, hoàn toàn không còn là chính mình nữa.....”

Hoa anh đào đầy trời bay tá lả, nam tử dưới cây anh đào, u buồn giống như một con mưa nhẹ nhàng, một u mộng triền miên.

Làm sao lại có thứ tình cảm như vậy? Yêu một người đến đánh mất cả tôn nghiêm, đánh mất hết thảy, làm sao có thể khờ dại không thuốc nào cứu được như vậy, như thế nào lại yêu như thế???

Diệp Tuyền vẫn không thể lý giải, thật sự không thể lý giải, ca ca luôn kiên cường trong mắt mình, khi nhắc tới người kia, sẽ yếu ớt như một tờ giấy!

Cậu thật sự không thể lý giải cái gọi là tình yêu hèn mọn trong miệng Diệp Sâm, tận đến khi...... bản thân mình sau đó......

~~~~~~~~~~~~~~ TOÀN VĂN HOÀN~~~~~~~~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui