Tội Nhân - Lạc Lý

Edit: Luna Tan

Bọn họ hơi nghiêng người nằm trên đống rơm tận lực tránh đi lực cản của gió, nhưng vẫn như cũ thấy rất lạnh. Lâm Mộ Tịch đem toàn bộ quần áo mang theo mặc lên trên người vẫn không tránh được rùng mình bởi những cơn gió quật đến giữa cánh đồng mênh mang.

Không biết Tiểu Tĩnh bây giờ ra sao…

Càng gần với hy vọng, đáy lòng lại càng cảm thấy bất an hơn, cô bé mà bọn họ nghe được kia rốt cuộc có phải là Tiểu Tĩnh hay không, nếu như không phải…

Y trằn trọc không sao ngủ nổi.

“Lạnh không?”. Mạnh Vãn Đình nằm cạnh lên tiếng.

Y gật đầu, đã quên mất bây giờ đang là đêm tối. Một đôi tay cường tráng mang theo hơi ấm vòng qua người ôm y vào lòng.

“Anh muốn làm gì?!”. Lâm Mộ Tịch nhỏ giọng quát tháo nhưng chủ nhân của đôi tay kia lại không màng để ý tới, vẫn như trước ôm chặt lấy y.

“Có ấm hơn chút nào không?”. Thanh âm trầm thấp ôn hòa vang vọng trong đêm tối, cỏ khô bên dưới phảng phất như biến thành chiếc giường lớn xa hoa còn nhuốm máu tươi của y ngày nào… Lâm Mộ Tịch không lên tiếng, y sợ sẽ đánh thức Vương Cường cùng Chu Cẩm Hoa đang nằm gần đó.

“Cơ thể em sao lại khẩn trương như vậy?”. Mạnh Vãn Đình hỏi.

“Còn không phải tại anh sao?!”

Người kia thoáng chốc trầm mặc: “Tôi còn có cơ hội không?”.

Thanh âm của anh rất chân thành, hướng về người không dám tin tưởng anh thêm một lần nào nữa.

“Tôi không phải là người đồng tính”

“Tôi trước kia cũng không phải”. Dứt liền vùi sâu vào cổ y, giọng nói chất chứa bi thương cùng buồn bã.

Y rất muốn ngay lập tức đem anh đẩy ra, nhưng chính bản thân lại luyến tiếc không muốn rời xa một chút ấm áp này: “Tôi hiện tại cũng không phải!”. Lời ra đến miệng vẫn lạnh băng.

“Không sao”. Anh mỉm cười: “Em hiện tại không có đẩy tôi ra, tôi đã rất thỏa mãn rồi”.

“Đó là vì tôi sợ lạnh!”

Mạnh Vãn Đình lắc lắc đầu, những sợi tóc thô ráp cọ cọ vào cổ y có chút ngứa ngáy: “Em chịu tiếp nhận ôn hòa của tôi…”

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, trừ khi tìm được Tiểu Tĩnh”

“Cái này cũng không sao”. Anh dịu dàng siết nhẹ vòng tay không muốn rời xa thân thể trong lòng mình: “Đừng nói chuyện nữa, chúng ta ngủ thôi”.

Một đêm an giấc không mộng mị.

……

Khi Lâm Mộ Tịch tỉnh giấc đã thấy Mạnh Vãn Đình đang thu dọn đồ đạc từ lúc nào rồi, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo đơn. Y vươn người ngồi dậy, áo khoác người kia liền trượt khỏi rơi xuống mặt đất.

“Cám ơn”. Y đem áo khoác đưa lại cho anh.

Mạnh Vãn Đình sảng khoái tiếp nhận mặc lên người: “Ăn sáng thôi, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường”.



Ba lô đeo trên lưng thật sự cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều, không thể không thừa nhận hôm qua y đã ngủ rất ngon giấc, thế nhưng vẫn không cam lòng mà oán giận liếc nhìn người kia một cái. Nét mặt anh vẫn vô cùng thản nhiên.

Đã hơn tám giờ rồi mà vẫn chưa có phương tiện giao thông nào chạy qua đây cả. Lâm Mộ Tịch không nhịn được liền lo lắng hỏi: “Không phải chúng ta sẽ lại tiếp tục đi bộ chứ?”.

Vương Cường vỗ nhẹ lên vai y: “Đừng nóng vội, chút nữa sẽ có”.

Một trận gió lớn nổi lên cuốn theo bão cát ùn ùn phả lên người bọn họ.

Tiểu Tĩnh của y sợ nhất là gió lớn, mỗi lần ra ngoài mà gặp trời nổi gió, y và Tiểu Tuyết đều phait cuốn chặt con bé y như trái bóng gấp rút chạy về nhà. Có một lần con bé mè nheo đòi đi ăn dã ngoại vào cuối tuần, hai người đều định gác lại công việc đưa Tiểu Tĩnh ra ngoài chơi. Kết quả, hôm đó trời lại nổi gió to, y và Tiểu Tuyết hỏi con bé có muốn ra ngoài ăn dã ngoại tiếp không hay muốn ở trong nhà, Tiểu Tĩnh chu chu khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh do dự mội hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định không đi nữa.

Lâm Mộ Tịch bi ai nhắm mắt lại cảm thụ làn gió cuốn theo những hạt nhỏ tạt vào mặt đau rát, cố gắng tưởng tượng Tiểu Tĩnh bây giờ đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

“Xe đến rồi đây!”. Mạnh Vãn Đình lui vào lề đường giơ tay phất.

Xe đến rồi?! Nhưng là không hề nghe thấy tiếng động cơ chạy a. Y nghi hoặc quay đầu lại liền trông thấy hai con bò.

“Xe bò sao?!”. Lâm Mộ Tịch kinh ngạc hỏi.

Vương Cường một bên vừa giúp Mạnh Vãn Đình gọi xe vừa nói: “Dù sao cũng vẫn tốt hơn là đi bộ”.

Đàn bò kéo theo một cỗ xe trống, phía trước là người nông dân già nua đang quơ roi ra quất.

Vương Cường đi đến trao đổi thật lâu mới thấy người kia gật đầu đồng ý cho bọn họ đi nhờ.

Sau khi lên xe, Lâm Mộ Tịch lên tiếng hỏi: “Vương đại ca, sao vậy?”.

“Ông ấy là sợ đàn bò sẽ bị mệt…”. Nói xong lại quay đầu nhìn y: “Người đó chính là sơn dân trong núi cùng chỗ với gia đình đã nhận cô bé mà chúng ta nghe ngóng được”.

Lần này Lâm Mộ Tịch không thấy ngạc nhiên nữa, y thấp giọng hỏi: “Liệu có thể tra được thêm thông tin gì từ người đó không?”.

Vương Cường suy nghĩ một lát mới trả lời: “Tôi sẽ thử xem” rồi di chuyển đến vị trí sát ngay phía sau ông lão.

Y chăm chú nhìn vào bóng lưng hai người bọn họ, muốn từ mấy thứ ngôn ngữ địa phương kia nghe ngóng được chút gì đó.

“Đừng gấp”. Mạnh Vãn Đình tiến đến an ủi: “Cũng không còn cách đó bao xa nữa, cho dù không hỏi được thêm tin tức gì, chúng ta vẫn có thể tự mình tìm được”.

Chiếc xe xóc nảy đưa bọn họ đến thẳng một thôn nghèo trong núi. Những người dân tần tảo khó nhọc, ăn mặc quần áo tả tơi ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn bọn họ.

Xuống xe, Vương Cường móc ra một trăm đồng từ trong túi kín đáo đưa cho ông lão, người kia kinh ngạc trợn tròn mắt, hai tay run rẩy tiếp nhận lấy tờ tiền.

Vương Cường quay lại nói: “Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại ở nhà của họ”.

Người đánh xe nhanh chóng dẫn bốn người đi đến nhà của ông. Vừa mở cửa ra không khí sực mùi ẩm mốc liền lập tức phả lên trên mặt, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn con cùng một cái giường lớn. Ông lão nói vài câu gì đó rồi rời khỏi phòng trước.

“Ông ấy nói sẽ đi nấu cơm cho chúng ta”. Vương Cường vừa nói vừa ngồi xuống mặt bàn.

“Vậy chúng ta khi nào sẽ bắt đầu đi tìm?”. Y hỏi.

“Không cần vội, trước cứ ổn định cái đã”

“Ở nơi này nghèo đến vậy, thật sự sẽ có tiền mua người sao?”. Lâm Mộ Tịch có chút nghi ngờ.

“Cậu không hiểu rõ thôi. Ở những nơi càng nghèo sẽ càng xem trọng việc nối dõi tông đường. Dù cho có phải bán đi cả gia tài gì đó… hay thậm chí cả con gái mình, họ cũng muốn bỏ tiền ra mua”

Đang lúc bọn họ trao đổi, ông lão liền trở lại bưng theo một cái chén lớn.

“Mọi người đến ăn chút gì đi”. Vương Cường tiếp nhận cái chén đưa cho Mạnh Vãn Đình.

Y đảo qua đảo lại nhìn, trong chén chỉ độc có mỗi ngô, cháo cùng với khoai lang.

Ông lão lại lục tục đi xuống bưng thêm ba chén nữa vào, tất cả cũng đều giống y như vậy. Đã đi thật xa mới đến được nơi này, cho dù không tốt cũng không thể nói gì. Trong phòng không có ghế ngồi, Vương Cường cùng Chu Cẩm Hoa liền an vị luôn trên mặt đất, còn y và Mạnh Vãn Đình thì ngồi xuống mặt bàn. Đại ca, đại tẩu cùng nhau ngồi ăn trên bàn là quá đúng rồi a

“Vương đại ca, anh định sẽ làm gì tiếp theo?”

Vương Cường vừa ăn vừa nói: “Bình thường bọn họ sẽ không để cho người ngoài biết được những chuyện như vậy đâu. Chúng ta có lẽ sẽ phải ở lại đây vài ngày, đi dạo qua lại trong thôn, đồng thời tìm người nghe ngóng tin tức… Tốt nhất nên tìm trẻ nhỏ hoặc phụ nữ sẽ dễ hơn”.

Lâm Mộ Tịch tận lực nhanh chóng giải quyết chén cháo thì đột nhiên thấy Mạnh Vãn Đình đặt bát xuống. Y khó hiểu quay sang, phát hiện anh đã ăn xong rồi!

“Anh ăn nhanh thật đấy!”

Mạnh Vãn Đình lau miệng cười cười: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể nhìn xem chỗ này có cô nào xinh đẹp hay không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui