Tội Nhân - Lạc Lý

Cửa lớn đóng lại, Chu Cẩm Hoa suy yếu tựa vào vách tường ngồi xuống.

Vết thương lại bắt đầu ân ẩn đau, y nhớ tới ánh mắt của Phó Túc khi nổ súng…

Còn người kia trong nháy mắt Chu Cẩm Hoa bước ra ngoài, nước mắt liền mãnh liệt tuôn rơi.

Đêm hôm đó chứng kiến anh trai ngất xỉu dưới thân mình, một chút xúc động thiếu niên thoáng chốc bừng tỉnh.

Đã từng rất nhiều đêm cậu thường hay mất ngủ, nhìn anh trai bởi vì mệt mỏi mà ngủ say như chết bên cạnh mình, tiếng hít thở vững vàng triền miên chiếm giữ cõi lòng từng nhịp từng nhịp phập phồng theo thân thể cường tráng.

Lúc ấy còn trẻ, cậu không hiểu những cảm xúc ấy từ đâu mà đến, thẳng cho đến lúc cùng người đàn ông khác lên giường mới hiểu được.

Thì ra hai người đàn ông… cũng có thể như vậy…

Phó Túc cười cười, sờ lên gương mặt mình.

Đó là nơi cuối cùng mà anh ấy đã chạm vào…

… Hung hăng một cái tát.

‘Có lẽ… vĩnh viễn cũng không thể tha thứ’. Cậu yên lặng nghĩ.

Liên tiếp vài ngày sau đó, Chu Cẩm Hoa đều tự mình mang cơm đến, luôn không nói một lời, mặt không một chút cảm xúc.

Nhìn thấy anh trai đã hoàn toàn thay đổi, Phó Túc muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời từ đâu.

Hết thảy mọi chuyện cho tới bây giờ đều do chính cậu mà ra, còn cái gì thể diện mà xin người khác tha thứ?

Chu Cẩm Hoa nhìn sắc mặt Phó Túc hồng hào lên qua từng ngày, đáy lòng vô cùng vui sướng.

Tình nghĩa anh em, quả thật khó lòng dứt bỏ.

“Đại ca, sau khi thương thế của Phó Túc tốt lên… cậu định xử trí như thế nào?”. Chu Cẩm Hoa thông qua điện thoại hỏi Mạnh Vãn Đình.

“Cậu cứ tự mình quyết định… Phó Túc đã giúp đỡ Mộ Tịch rất nhiều, đừng làm khó cậu ấy”

Mạnh Vãn Đình nói xong cũng cúp điện thoại, Chu Cẩm Hoa thở dài một hơi, xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi nói: “Cậu có thể đi”.

Phó Túc si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm không ánh sáng giống như một bức tượng người được điêu khắc tinh xảo.

Thấy Chu Cẩm Hoa định xoay người bước đi, Phó Túc liền lập tức chặn lại.

“Anh…”

Chu Cẩm Hoa thoáng cái gạt tay cậu ra: “Đừng có gọi tôi là anh!”.

Y nhịn xuống lửa giận như thiêu đốt trong lòng, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

“Anh!”

Phó Túc lần nữa chạy tới bắt lấy tay y: “Anh, lần này cho dù anh có nói gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không buông tay”.

Phảng phất nhớ lại ký ức khi còn bé, Phó Túc vẫn luôn cố chấp lôi kéo y làm nũng như vậy…

Đáy lòng vừa mới mềm xuống liền bị những hồi ức thống khổ một phen cắt đứt.

Nắm lấy cổ áo Phó Túc, Chu Cẩm Hoa đẩy mạnh cậu ngã trên tường.

“Cậu dựa vào cái gì mà gọi tôi một tiếng ‘Anh trai’?! Cậu cho rằng mình còn là người của Chu gia sao?? Chu gia chúng tôi không hề quen biết cái loại súc sinh không biết xấu hổ như cậu!”

Cánh tay càng tăng thêm lực, ánh mắt y lại càng thêm chua xót.

‘Đến bây giờ vẫn còn mềm lòng, Chu Cẩm Hoa, đại ca bình thường đã dạy mày như thế nào vậy hả?!’. Y yên lặng mắng thầm.

“Em cũng chỉ vì anh thôi!”

Phó Túc nước mắt giàn giụa chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay y.

“Anh bị sốt cao như vậy, những tên bác sỹ bỉ ổi kia căn bản nếu không có tiền sẽ không chịu chữa trị cho anh…”

“Vậy cậu có thể đi trộm, đi chém giết, vì sao lại đem bản thân mình đi bán?!”

“Em không thể đi trộm, cũng không thể giết ai… Trong bệnh viện có người vừa ý em, còn cho em rất nhiều, rất nhiều tiền…”. Phó Túc cúi đầu, toàn thân run rẩy.

Lúc ấy người kia cho cậu 6000 tệ, nghĩ lại cũng chỉ bằng tiền mua một bộ quần áo lại giằng co cậu suốt một đêm trời…

“Anh, em không muốn anh chết… Em thật sự không còn cách nào khác… Đi đến công trường, bọn họ đều chê em quá gầy không đủ sức, chạy tới làm phục vụ, bọn họ lại chê em là nam, không có kinh nghiệm… Em thực sự không còn cách nào khác… Em cũng không muốn như vậy…”

Phó Túc nói năng lộn xộn như muốn đem hết thảy những ủy khuất suốt bấy nhiêu năm qua đều khóc ra hết.

Chu Cẩm Hoa run run cầm lấy tay cậu.

“Vậy nên cậu đem tất cả mọi ủy khuất của mình phát tiết lên người tôi?! Còn có một phát súng kia…”. Y hỏi, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống.

“Phó Túc, chúng ta là anh em ruột mà…”

“Anh…”

Phó Túc nghĩ muốn thổ lộ tình cảm của mình lại không dám mở miệng.

“Anh, em…”

Lời còn chưa nói hết đã thấy Chu Cẩm Hoa cắn răng lau nước mắt rồi xoay người đi mất: “Đừng nói thêm gì nữa, tôi thả cậu đi, từ nay cậu tự do rồi, không cần phải quay về nữa”.

“Anh!”. Phó Túc quát to một tiếng rồi chạy đuổi theo ra ngoài.

“Đừng tiếp tục dây dưa nữa!”. Chu Cẩm Hoa lạnh lùng nói.

“Anh…”. Bàn tay nắm chặt lấy tay y chậm rãi buông ra.

“Anh… Em… em muốn gia nhập bang của anh, được không…”

Y quay đầu lại quát: “Cậu đã quên lời cha mẹ dặn rồi sao?!”.

“Không có! Nhưng em đã không còn đường để quay lại nữa rồi”

“Cậu có thể trở về chỗ Lý Tấn”

“Không! Em không muốn cùng anh trở thành kẻ địch”

Chu Cẩm Hoa nhìn cậu, không nói một lời.



“Đại ca…”

“Có chuyện gì vậy?”. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mạnh Vãn Đình.

“Đại ca, Phó Túc nói muốn gia nhập với chúng ta”

Mạnh Vãn Đình rõ ràng trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Cẩm Hoa, không phải tôi đã nói chuyện này để cho cậu quyết định rồi sao?”.

Cúp điện thoại, Chu Cẩm Hoa hung hăng véo xuống bắp đùi mình một cái.

Chuyện này là sao vậy…

Theo lệnh của Chu Cẩm Hoa, Phó Túc chính thức trở thành thủ hạ của Mạnh Vãn Đình.

Không một ai biết hai người là cùng một mẹ sinh ra, xét về diện mạo, thân hình, kể cả tính cách, hai người đều rất khác xa nhau.

Qua vài ngày tiếp xúc, Phó Túc phát hiện anh trai mình đã thay đổi rất nhiều, mặt ngoài nhìn có vẻ vẫn đôn hậu như xưa nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng.

“Đây là nhiệm vụ của cậu hôm nay”. Chu Cẩm Hoa hé một tờ giấy đưa cho cậu.

“Xem hết nhớ rõ phải thiêu hủy”

Phó Túc nhìn bóng lưng lạnh như băng của y, không khỏi có chút uể oải.

Cứ cách hai, ba ngày Chu Cẩm Hoa sẽ đến giao nhiệm vụ cho cậu, trừ những lần đó ra, hai người rất khó có khi gặp mặt.

‘Anh trai hình như là tâm phúc của Mạnh Vãn Đình”. Phó Túc bâng quơ nghĩ.

Mặc kệ nó, có nhiệm vụ làm là tốt rồi.

Những thứ khác, không cần phải suy nghĩ.

Phó Túc hít sâu một hơi, cố gắng cảm nhận khí tức nhàn nhạt mà Chu Cẩm Hoa lưu lại.

“Tôi có thể tin tưởng cậu được không?”. Y hỏi.

Phó Túc hồi tưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang suy nghĩ điều gì, một hồi lại nhàn nhạt cười, một hồi lại đổi thành biểu tình chua xót.

Chu Cẩm Hoa nhìn một hồi lâu mới đi vào nói chuyện.

“Đây là…”. Cậu cầm mẩu giấy trên tay lên.

Chữ viết tinh tế, hữu lực, lưu lại hai từ quen thuộc “Lý Tấn”.

“Nếu không làm được thì hãy ra khỏi đây”

“Em có thể!”. Cậu vội vã trả lời.

Kê súng ngắm trên vai, Phó Túc quỳ một gối xuống mái nhà dùng kính viễn vọng tinh tế quan sát.

Có hai người đang đứng cạnh nhau, cậu nhận ra, đó chính là Mạnh Vãn Đình cùng Lâm Mộ Tịch.

Một kẻ kiệt ngạo bất tuân cùng một người thanh khiết không màng danh lợi, hai bàn tay nắm lấy nhau siết chặt cùng một chỗ.

Thật đáng hâm mộ.

Cho dù chỉ có một lần cũng tốt, cậu muốn được cùng anh trai đứng với nhau như vậy…

Nhìn thấy Lý Tấn rút ra súng đã chuẩn bị sẵn từ trước, hung dữ chỉ vào hai người bọn họ, Phó Túc không một chút do dự nổ súng, chuẩn xác xuyên thấu bả vai hắn.

Chế phục Lý Tấn xong, Chu Cẩm Hoa nhìn lên nóc nhà, trong lúc này có một điểm quang mang chiếu sáng lọt vào mắt. Y mỉm cười.

Có những thứ này, Mạnh Vãn Đình chắc hẳn sẽ trọng dụng em ấy. Đến lúc đó, mình có thể an tâm rời khỏi đây, hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ, tìm một công việc tử tế rồi cưới vợ sinh con, để lại Phó Túc cùng Mạnh Vãn Đình chiếu cố lẫn nhau.

“Phó Túc”

Gặp anh trai chủ động cùng mình nói chuyện như vậy, Phó Túc vội vàng chạy tới chờ mong nhìn y: “Anh, có chuyện gì vậy?”.

“Phó Túc…”. Chu Cẩm Hoa thở dài: “Từ nay về sau cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời đại ca. Đại ca là người tốt, cậu ở lại đây thì tôi có thể yên tâm rồi”.

“Anh là có ý gì?”. Cậu nhìn chằm chằm vào Chu Cẩm Hoa hỏi.

“Không có ý gì khác, tôi phải đi”

“Đi đâu?”

“Dù sao cũng không ở lại nơi này”. Y nhàn nhạt nói, sau đó giơ tay sờ lên đầu Phó Túc.

“Anh…”

Chu Cẩm Hoa khoát tay ngăn lời cậu lại.

“Tôi biết, tôi cũng hiểu”

Oán em ấy, hận em ấy, nhưng lại không thể nào không lo lắng cho em ấy được.

Không có gì có thể so sánh với sự ràng buộc của huyết thống, dù cho trở thành người lạ, từ nay nếu không gặp lại, y cũng sẽ đem hình ảnh Phó Túc khắc tại đáy lòng, âm thầm chúc phúc cho em ấy.

Tinh tế cảm nhận mái tóc nhẹ nhàng mềm mại, Chu Cẩm Hoa lưu luyến buông tay.

“Phó Túc, từ nay về sau hãy làm người cho thật tốt”

Trở lại phòng ngủ của mình, y yên lặng thu thập hành lý.

Những thứ muốn mang đi cũng không nhiều, vừa vặn nhét đầy một chiếc vali nhỏ, Chu Cẩm Hoa lấy ra một bức thư đã chuẩn bị sẵn đặt trên đầu giường.

Gửi Mạnh tiên sinh.

Tin tưởng Mạnh Vãn Đình sẽ không cố chấp giữ mình lại cho nên xưng hô cũng thay đổi theo. Y tắt đèn nằm trên giường, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Bắt đầu từ ngay mai, hãy nên vì chính mình mà sống.

Vào lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, y cảm giác có người nào đó tiến vào giường sát bên cạnh mình, tuy yên lặng không một tiếng động nhưng có thể cảm nhận được khí tức mãnh liệt.

Chu Cẩm Hoa cũng không lên tiếng, ngay lúc người kia tiếp cận mình trong nháy mắt bắt lấy cánh tay đó.

“A!”

Là tiếng của Phó Túc.

Chu Cẩm Hoa lập tức buông tay ra, trầm giọng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”.

Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ hắt lên bộ áo ngủ đơn bạc trên người cậu, mái tóc có chút rối bời rủ xuống phía trước, đôi mắt sáng rực trong đêm tối si mê nhìn y.

Chu Cẩm Hoa trong lòng vừa động liền đỏ mặt quay đầu đi.

“Anh…”. Phó Túc nỉ non gọi một tiếng, chui đầu vào lồng ngực y.

“Anh, cầu xin anh, đừng…”

Chu Cẩm Hoa vừa muốn nổi giận đã thấy Phó Túc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hàm chứa những giọt lệ, lại quật cường không chịu rơi xuống, như một con thú nhỏ mất đi cha mẹ chăm chú nhìn mình, chấp nhất đến ngang ngược.

Y hoảng hốt thấy lại được bóng dáng của Phó Túc khi còn bé, cũng chính cái loại biểu cảm không chịu buông tay này.

Trong nội tâm nhẹ nhàng rung động, không chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho một người em trai mà còn có một chút gì đó nói không nên lời.

“Phó Túc…”. Chu Cẩm Hoa vỗ vỗ lưng cậu.

“Anh không thể cùng em được”

“Vì sao chứ?!”. Phó Túc ngang ngược hỏi: “Anh, em thật sự thích anh mà”.

“Phó Túc!”. Y khẽ quát: “Đừng bao giờ… nhắc lại những lời này nữa!”.

Phó Túc lắc đầu, sau đó đột nhiên dùng lực đè Chu Cẩm Hoa xuống, nhắm mắt hôn lên môi anh.

Hai cánh môi mềm mại triền miên giao nhau hòa quyện cùng mùi hương thanh mát của đêm tối, chậm rãi rót vào toàn thân, vô cùng thư thái.

Y chật vật đẩy Phó Túc ra, có chút căm tức nhìn cậu. Tức giận sự vô lý của Phó Túc, cũng đồng thời căm tức mình đã say mê.

Còn chưa chờ Chu Cẩm Hoa mở miệng, bàn tay của Phó Túc đã duỗi thẳng tiến tới hạ thân anh.

Không khí thanh mát phảng phất vừa rồi nhanh chóng chuyển thành lửa nóng, trong nháy mắt lan rộng khắp thân thể.

Chu Cẩm Hoa những năm gần đây thanh tâm quả dục, rất ít khi tiếp xúc với đàn bà, phụ nữ gặp phải bàn tay ấm áp của em trai mình từng nơi thiêu đốt, dục vọng ngủ vùi đã lâu lại bắt đầu nhen nhóm.

Anh cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng đẩy cậu ra, vươn tay bất ngờ chạm đến một thân hình bóng láng. Ngẩng đầu lên mới giật mình nhận thấy trên người Phó Túc đã không còn một mảnh vải che thân, dáng người vẫn giống như năm đó, nhỏ xíu, mềm mại.

“Phó Túc, em… A! …”

dương v*t cương cứng mới vừa rồi đã bị Phó Túc ngậm vào trong miệng, thân thể tuyết trắng hiển hiện trước mắt mang theo tiếng nước bọt dâm mỹ.

“Anh, xin đừng bỏ rơi em, hãy tha thứ cho em…”

Phó Túc nhẹ nhành mỉm cười cưỡi ngồi lên người y, động thân thể đưa côn th*t nỏng bỏng bên dưới tiến vào.

“A!”. Âm thanh rạn nứt cùng tiếng kêu thảm thiết ấm ách trong cổ họng vang lên, Chu Cẩm Hoa trông thấy thân thể trắng nõn của em trai mình nhè nhẹ run, sau đó cao thấp dao động.

“Anh… Em thật sự rất thích anh…”

Hơi thở dồn dập trong đêm tối, hương vị phiến tình tràn ngập, tiếng rên rỉ nỉ non vang vọng khắp căn phòng… Không biết qua bao lâu, Chu Cẩm Hoa khẽ gằn giọng, phát tiết trong người cậu.

Nhìn cơ thể Phó Túc chậm rãi ngã lên mình, bất chấp cơn mệt mỏi đang từng giây xâm chiếm, y liều mạng đỡ lấy cậu.

“Tiểu Túc, có đau lắm không?!”

Bản thân đã từng trải qua những chuyện này, biết rõ loại đau đớn đó khó chịu như thế nào, chứng kiến đứa em từ nhỏ được mình nâng niu như bảo bối sắc mặt trắng bệch không sức sống, Chu Cẩm Hoa thoáng chốc quên sạch mọi chuyện, trong đầu chỉ còn lại sự lo lắng.

“Đứng dậy!”. Y dứt khoát ngồi xuống, mở đèn ra tìm hòm thuốc. Ẻm không có đứng nổi a a a…

Ôm lấy Phó Túc đi đến phòng tắm, anh giúp cậu tẩy rửa một chút thân thể, nhìn chất lỏng nhớp nháp hòa cùng với máu chảy ra từ nơi kia, Chu Cẩm Hoa hối hận đến độ nước mắt đều muốn rơi xuống.

“Là anh không tốt, không nên…”

Nói đến đây y mới ý thức được chuyện này căn bản là do Phó Túc một tay khởi sướng.

“Tiểu Túc, em… em cũng…”

“Anh…”. Phó Túc ngẩng đầu lên nhìn y.

“Anh biết không, chuyện lúc trước em rất hối hận…”

“Nhìn anh ngất xỉu nằm trên đất em đã rất sợ hãi, lúc ấy mới hiểu được chính mình đã phạm phải sai lầm. Em thật sự rất sợ, sợ anh tỉnh lại sẽ không còn quan tâm em nữa… cho nên em chỉ biết bỏ chạy, chạy đi thật xa… Suốt bao nhiêu năm qua em vẫn luôn một mực tìm kiếm anh, hiện tại tìm được rồi, em không muốn… để anh rời xa em thêm một lần nào nữa…”

Phó Túc giơ tay kéo lấy khuôn mặt y, thâm tình hôn lên.

“Anh biết không, khi chúng ta vừa mới gặp lại, anh dùng ánh mắt như vậy nhìn em… Em cứ nghĩ… anh đã không còn nhớ rõ em nữa, cho nên… em mới phát điên lên…”

Chu Cẩm Hoa nhìn gương mặt đứa em trai xinh đẹp của mình dần dần trở nên hồng nhuận sau khi tắm rửa, nhắm mắt lại si ngốc hôn lên, trong lòng lại có chút vui sướng không nói nên lời. Cơn hoan ái vừa rồi là lần mà y tận hứng nhất, cả cơ thể lẫn lý trí đều trở nên điên cuồng…

Trong nội tâm có một bức rào chắn nào đó nhẹ nhàng tiêu tan.

Đem Phó Túc đặt lên giường ôm vào lồng ngực, y cũng từ từ nhắm mắt lại.

Cha mẹ dưới suối vàng có linh thiêng cũng chỉ đơn giản muốn hai anh em bọn họ trải qua cả đời vui vẻ, hạnh phúc.

Có lẽ như thế này cũng là tốt lắm rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui