Dịch: Quân Trần
Beta: Maria, Sherlyn
–
Chương 07
Suốt hai tiết học, tôi bị mọi người xem như khỉ mà dòm ngó.
Bạn học của các lớp khác mặc kệ là nam hay nữ, miễn vừa hết tiết học là chạy tới đây.
Bọn họ cực kỳ ngạc nhiên khi biết tôi là bạn gái của Cố Dã.
“Thật không thể ngờ đấy, trước đó còn thấy hoa khôi của khoa với Cố Dã như kẻ thù của nhau, thì ra hai người họ ngoài ghét trong yêu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.
Mèo Cưng Của Anh
=====================================
Tôi cảm thấy không được thoải mái lắm.
Còn biểu cảm của Cố Dã lại cực kì ung dung tự nhiên.
Sau khi tan học, anh ta còn hỏi tôi muốn đi hẹn hò không.
Tôi thật sự không thể chịu được ánh mắt nghiên cứu của mọi người nữa.
Lấy lý do không thoải mái, từ chối lời mời của Cố Dã, tôi chạy đi mất trong chớp mắt.
Về đến nhà.
Tôi nằm lên giường, đầu óc thật sự rất hỗn loạn.
Không phải trong nhật ký nói là tôi luôn mặt dày theo đuổi Cố Dã ư?
Anh ta chưa bao giờ rủ tôi đi hẹn hò xem phim.
Chẳng lẽ Cố Dã thấy mối quan hệ của chúng tôi bị phơi bày nên thay đổi sách lược, muốn diễn vai người bạn trai toàn tâm chu đáo ở trước mặt mọi người?
Nhất định là thế!
Nếu anh ta muốn diễn, vậy tôi sẽ để cho anh ta muốn diễn cũng không diễn nổi.
Chương 08
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Cố Dã đã mang đồ ăn sáng đến đứng ở dưới lầu đợi tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến anh ta đang giả vờ mà thôi nên tôi bình tĩnh nhận bữa sáng từ anh ta.
Vừa vào đến cổng trường, tôi lập tức nắm lấy tay anh ta, phô trương đi vào lớp học.
Lúc đến căn tin ăn cơm, thế mà Cố Dã lại chủ động lấy cơm cho tôi, tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Tôi hơi ngơ ngác.
Cách giả vờ của Cố Dã khiến tôi không có cơ hội nào tức giận được.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, miễn cưỡng bỏ súp lơ tôi thích ăn vào khay của anh ta.
Tôi ra vẻ tức giận chất vấn anh ta: “Tôi ghét ăn súp lơ nhất, anh ăn hết đi.”
Cố Dã ngước mắt liếc tôi một cái.
Không biết có phải là phát hiện ra tôi đang giả vờ không nữa, anh ta thế mà lại cong khoé miệng, vừa cười vừa gật đầu, nói: “Ừm, vậy đưa súp lơ anh ăn hết cho.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn súp lơ càng ngày càng ít đi.
Tôi không nhịn được lập tức dùng đũa gắp lại chỗ súp lơ.
“Chắc anh không ăn hết nhiều như vậy được đâu, không nên lãng phí thức ăn, để tôi ăn đỡ cho!”
Tôi còn gắp hết cả sườn xào chua ngọt trong khay của anh ta luôn.
Đây là món thịt duy nhất trong khay của anh ta.
Thế mà Cố Dã lại không hề tức giận, còn nói nếu đồ ăn không đủ thì cứ ăn của anh ta.
“Trời đất ơi, không ngờ trùm trường và hoa khôi của khoa show ân ái lại ngọt ngào đến như thế đó.”
“Tôi ngồi gần nhất đây này, ăn cơm chó đến no luôn rồi đây nè.”
Tôi giật giật khóe miệng, mắt bọn họ bị mù à, tôi và Cố Dã ân ái ở chỗ nào chứ!
Hết phần 04!.