Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca đi theo nhân viên lễ tân vào phòng họp nhỏ của Hành Giả, trong đó có hai người đàn ông trạc tuổi năm mươi, một béo một gầy.
Người béo thì để tóc húi cua, người gầy thì tóc dài đến tai được chải hết ra ngoài sau, đều là những người đàn ông trung niên chất phác, cô không biết cả hai người.
"Cô Sở, người này là đạo diễn Vương Kiệt." lễ tân giơ tay về phía người đàn ông mập mạp rồi giới thiệu cô với họ, "Đạo diễn Vương, đây là Sở Ca."
Vương Kiệt ngẩng đầu quan sát Sở Ca, thoáng gật đầu, "Chào cô."
Cô gái này nên ít nổi tiếng hơn, ăn mặc như sinh viên đại học, mặc áo phông trắng quần lửng dài đến gối, trên mặt không trang điểm, tươi tắn và sạch sẽ, nét mặt không tính là lộng lẫy, nhưng có một sự tinh tế khó quên.
Vẻ ngoài dễ nhận biết như vậy hiếm thấy trong giới giải trí.
Nhan sắc thì không bàn tới, chiều cao ít nhất là 170 cm, và tỷ lệ cơ thể tốt hơn so với nhiều nữ diễn viên nổi tiếng, nhưng danh tiếng không đủ lớn để đáp ứng yêu cầu của họ.
"Chào đạo diễn Vương." Sở Ca mỉm cười.
"Đây là nhà sản xuất Trương, mọi người từ từ nói chuyện." Sau khi giới thiệu xong, lễ tân mỉm cười và đi ra ngoài.
Sở Ca chào một lần nữa, "Chào nhà sản xuất Trương."
"Ngồi đi." Nhà sản xuất Trương nhìn Vương Kiệt một cái nhìn không hài lòng, với thái độ hờ hững, "Cô có phải là nghệ sĩ của Hành Giả không? Tôi chưa bao giờ tới việc Hành Giả phát triển khai thác nghệ sĩ."
"Không phải, chỉ là người quen của Lục tổng." Sở Ca nói thật.
Vương Kiệt nhướng mi, thả lỏng người và dựa vào lưng ghế để nhìn cô một lúc, hắng giọng và nói: "Như vầy đi, tôi sẽ nói cho hai người nghe về quy trình và yêu cầu của chương trình tạp kỹ của chúng tôi, rồi hai người xem xét xem có hứng thú với chương trình hay không nhé."
"Được." Sở Ca mỉm cười kéo ghế ra ngồi xuống, "Mời ngài nói."
Hình như hai vị này chỉ nể mặt mũi của Lục Hành Châu, cũng không sao, vì mặt mũi của Lục Hành Châu cũng được, để cho cô tới để họ biết mặt cũng được.
Tần Chuẩn sờ sờ mũi, lấy ghế đặt bên cạnh Sở Ca ngồi xuống.
Vương Kiệt liếc nhìn anh ta, nhìn qua mặt Sở Ca, và bắt đầu giới thiệu quá trình thực hiện chương trình tạp kỹ, thời gian và địa điểm ghi hình, và công tác tuyên truyền vân vân.
Nhìn ra được, Lục Hành Châu không quá coi trọng cô, cũng không tự mình đến.
Đoán chừng là do vụ tin đồn hồi trưa, nên mới thuận tay cho cô một cơ hội.
Bọn họ gặp người là vì thể diện của Lục Hành Châu, bọn họ nói không hợp tác, Lục Hành Châu cũng không thể nói gì được.
Để làm các chương trình tạp kỹ, phải mời những vị khách có thể gợi nhớ đến tuổi thơ, hoặc mời những vị khách có thân phận tương tự, như vậy mới có chủ đề nóng.
Giữa một nhóm những người nổi tiếng, một người mới vô danh chen vào, khiến người hâm mộ không thể chịu đựng được mà xé xác họ ra.
Vương Kiệt đã chọn ra một số điểm chính và cố gắng làm cho cô hiểu các yêu cầu của chương trình đối với khách, để cô ấy có thể thấy khó mà rút lui.
Nhà sản xuất Trương cũng dựa lưng vào ghế, dáng vẻ đang buồn ngủ, ý tứ của việc đuổi khách rất rõ ràng.
Sở Ca bình tĩnh liếc nhìn nhà sản xuất Trương, tỏ thái độ tôn trọng và cẩn thận lắng nghe lời nói của Vương Kiệt.
Chương trình thực tế mà họ chuẩn bị chủ yếu xoay quanh khả năng biến hóa và thiết kế trang phục, đã xác định khách mời tham gia đều là nữ diễn viên hạng hai, hạng ba, hội tụ đầy đủ những điểm nổi bật và chắc chắn sẽ phổ biến.
Vương Kiệt nói chừng năm phút đồng hồ, nâng mắt nhìn Sở Ca ở đối diện, cười nhạt nói: "Đây là tình huống cụ thể, theo kế hoạch của chúng tôi, cô Sở không đáp ứng được yêu cầu cho lắm."
"Có điều Lục tổng cũng đã lên tiếng, chúng tôi cũng sẽ cho cô cơ hội.
Nếu cô Sở nguyện ý không nhận thù lao, thì sau này chúng tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cô đến để ký hợp đồng chính thức." Nhà sản xuất Trương bổ sung, "Cô Sở suy nghĩ kỹ một chút."
Sở Ca mỉm cười xin lỗi, "Tôi thực sự xin lỗi, những ngày này tôi rất bận và tôi không thể thay đổi lịch trình.
Cảm ơn hai vị đã dành thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn của mình để gặp tôi, và tôi hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."
Bọn họ nhìn mặt mũi của Lục Hành Châu mới cho cô cơ hội.
Thành thật mà nói, với địa vị và danh tiếng hiện tại của mình, cô cũng tự biết lượng sức không chen vào mấy chương trình thực tế này.
Không trách bọn họ kiêu ngạo.
Cô không có hứng thú với việc lãng phí thời gian nhưng lại không có tiền.
"Không thành vấn đề.
Vui lòng để lại thông tin liên hệ.
Dự án vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Nếu đổi ý, có thể gọi điện thoại trực tiếp cho tôi." Vương Kiêu lấy danh thiếp ra đưa cho cô, "Cư dân mạng đã nhiệt tình hưởng ứng những tin tức dự kiến được phát hành chương trình này, đến lúc đó mức độ phổ biến sẽ không hề nhỏ."
Sở Ca hai tay cầm lấy danh thiếp, nghiêng đầu nhìn Tần Chuẩn.
Tần Chuẩn phản ứng, vội vàng đưa danh thiếp của mình.
Sau khi nói vài câu nói huyên thuyên nữa, Sở Ca và Tần Chuẩn rời đi.
Vương Kiệt búng danh thiếp của Tần Chuẩn một cái rồi ném vào thùng rác.
"Cô gái nhỏ này cũng rất kiêu ngạo, một nữ diễn viên xa lạ như cô ta, muốn tham gia chương trình thực tế này vì tiền, cho cô ta cơ hội cũng không biết biết ơn."
Anh ta tới là vì nể mặt Lục Hành Châu, vậy mà cô gái thật không biết điều, người đại diện cũng không được.
"Cô gái đó trông không giống một người thông minh, với vẻ đẹp tự nhiên như vậy, lăn lộn nhiều năm cũng không thể nổi tiếng được, có thể giải thích cho nhiều vấn đề." Nhà sản xuất Trương bật cười, "Bỏ qua cô gái đó đi, bây giờ suy nghĩ làm sao để thuyết phục Lục Hành Châu làm khách quý cho chương trình."
Vương Kiệt cũng cười, "Đúng, chính sự quan trọng hơn."
Sở Ca và Tần Chuẩn đi qua khu văn phòng, đến nói chuyện với quầy lễ tân, rồi rời đi trước.
Tần Chuẩn vừa vào thang máy liền không nhịn được lải nhải, "Đây không phải nói đến hợp tác, rõ ràng là đang giở trò."
"Cái này không phải là chuyện bình thường sao? Em không có danh tiếng thì không được khán giả hưởng ứng, chẳng qua là em quen biết Lục Hành Châu, Lục Hành Châu là ai chứ, sao bọn họ không thể không nể mặt mà gặp em? Sở Ca dở khóc dở cười, "Anh làm người đại diện kiểu gì vậy, nhiều năm như vậy còn chưa chết đói."
"Lục Hành Châu tự mình mang em tới, bọn họ coi thường chúng ta như vậy, anh khó chịu là vì như vậy." Tần Chuẩn bực bội, "Anh còn đinh ninh tưởng rằng mọi chuyện đã được quyết định, kết quả một phân tiền cũng không có."
"Chẳng qua là Lục Hành Châu cho một cơ hội, không hề nói đã quyết định, là tại anh hiểu lầm." Sở Ca không biết làm sao lắc đầu.
Tần Chuẩn không hợp làm người đại diện, chẳng trách trong nguyên tác, nguyên chủ với anh ta được gọi là bộ đôi vô dụng nhất.
"Đúng thật, Lục Hành Châu với em cũng không quá thân quen, có cơ hội thì cho em một chút cũng có sao đâu." Tần Chuẩn lẩm bẩm rồi im lặng.
Thành thật mà nói, việc tham gia các chương trình thực tế là một thử thách rất lớn với cô.
Cô không phải là người dễ làm quen, các chương trình thực tế sẽ phóng đại khuyết điểm này lên vô tận, người hâm mộ của những khách mời khác có lẽ sẽ mắng cô mất.
Sở Ca cũng không nói chuyện, đến bãi đậu xe lấy xe, đưa anh trở về công ty.
"Viên tổng, anh sẽ giải quyết, em đến bệnh viện gặp bố nuôi đi." Tần Chuẩn bơ phờ, "Anh sẽ liên lạc với em sau, xem gần đây em thích hợp với công việc gì.
Cách ngày vào đoàn của em vẫn còn sớm, hơn một tháng."
"Thỏa thuận đã được ký kết chưa?" Sở Ca quay đầu nhìn anh, "Đừng có cam kết bằng lời nữa."
"Ký trong hai ngày này, vai thị vệ nữ không đến nổi bị cướp mất đâu." Tần Chuẩn không tự tin lắm.
Sở Ca cười cười, dứt khoát không hỏi nữa.
Trong một năm nữa, cô phải chuẩn bị tốt cho việc nhảy việc, phấn đấu vượt qua phỏng vấn một lần.
Giới giải trí cũng không khác lắm với trong giới thiết kế của cô, có thực lực mới có quyền lên tiếng.
Trở lại dưới lầu công ty, Sở Ca dừng xe để Tần Chuẩn xong sau đó quay đầu đi đến bệnh viện.
Cô vẫn không biết phải đối mặt với bố mẹ nuôi của nguyên chủ như thế nào.
Đối với cô, mọi người trên thế giới này đều xa lạ, cô có thể làm nghĩa vụ của mình chăm sóc họ, nhưng về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận điều đó trong lúc này.
Khi hạ cửa kính xe, gió thổi qua làm mắt cô lại bắt đầu đau.
Đã qua một đêm, cảm xúc của bố mẹ không biết đã nguôi ngoai chưa?
Sở Ca cắn môi, cố nén đau nhức trong lồng ngực, tự nhắc nhở mình là diễn viên Sở Ca, không phải nhà thiết kế Sở Ca.
Cha nuôi của nguyên chủ đã được nhập viện tại Bệnh viện Ung thư Hải Thành để chuẩn bị cho ca phẫu thuật vào tháng tới.
Trừ mấy ngày trước và sau khi mổ, mẹ nuôi căn bản không xin nghỉ, ban ngày bà làm việc bình thường, ban đêm đến bệnh viện để ngủ.
Nguyên chủ cứ đảm nhận mấy vai không quan trọng, ngoài việc không có tính cạnh tranh, còn có một nguyên nhân nữa là phim thiếu kịch tính, quay nhanh, kiếm tiền nhanh, thời gian chăm sóc bố nuôi nhiều hơn.
Cô ấy rất hiếu thảo và tốt bụng, cô ấy đã nhớ những điều khi cô ấy được nhận làm con nuôi, cô ấy vẫn coi cha mẹ nuôi như cha mẹ ruột của mình và chăm sóc họ bằng cả trái tim.
Nhưng trong sâu thẳm, cô ấy yêu nhất vẫn là bố mẹ ruột của mình, tất cả các bức ảnh đều là ảnh chụp gia đình ba người của họ, ảnh nền của điện thoại di động cũng vậy.
Trí nhớ của cô ấy cũng không hoàn thiện, sau cái chết của cha mẹ ruột, trí nhớ của cô ấy dường như đã được cố tình sàng lọc, cô ấy có thể nhớ những cảnh mình đã quay phim, nhưng cô ấy đã quay với ai.
Giống như bị mù mặt?
Sở Ca nghĩ tới đây, ngực không tránh được lại bắt đầu ê ẩm.
Cô cũng không có cách nào xem hai người xa lạ là bố mẹ, từ tận thâm tâm chấp nhận mà bọn họ.
Có lẽ nguyên chủ cũng vì nguyên nhân này, mới tận lực làm cho mình không nhớ được mặt của ai?
Dù sao sau khi cha mẹ ruột của cô ấy qua đời, cô ấy đã gặp phải những điều vô cùng tồi tệ mới được cha mẹ nuôi nhận nuôi.
Sở Ca xây dựng xong tâm lý, đến bệnh viện chuyên khoa ung thư, đã là năm giờ chiều.
Mang theo thực phẩm dinh dưỡng mua được giữa đường, cô đi thang máy lên lầu, trực tiếp đi đến khu của bố nuôi.
Cửa phòng bệnh khép hờ, có thể nghe được bên trong có người đang nói chuyện.
Sở Ca hít sâu một hơi, giơ tay lên gõ cửa một cái, đẩy ra đi vào.
Mọi người trong phòng đều ngước nhìn.
Cô nhìn cặp đôi giống hệt cha mẹ của mình ở hiện thế mà đầu óc cô chợt quay cuồng, cô không kìm được mà để nước mắt chảy dài.
Sao có thể trùng hợp đến vậy?!
"Tiểu Ca, con sao vậy, có người bắt nạt con hả?" Lưu Mai Hoa cầm khăn giấy vội vàng bước tới lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc, đừng khóc, nếu công việc không suôn sẻ thì hãy đổi đi."
"Nói cho ba biết là ai bắt nạt con, ba đi tìm tên đó tính sổ." Lý Thừa Điền đang nằm trên giường cũng lo lắng ngồi dậy, mặt đỏ bừng kích động, "Ba có thể cử động sẽ không để cho người khác bắt nạt con đâu."
Lời này ở hiện thế Sở Ca cũng được nghe qua vô số lần, vỡ òa ôm lấy mẹ nuôi.
Bố mẹ cô cũng ở đây, dù tên không giống, nghề nghiệp cũng không giống, nhưng cô có nhà, ở thế giới này cô cũng có nhà.
"Được rồi, cứ khóc đi..." Lưu Mai Hoa cho chồng một ánh mắt 'Đừng để ý ', giơ tay lên vỗ nhẹ lưng Sở Ca.
Sở Ca khóc một trận, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, cô hít mũi giải thích nói: "Không ai bắt nạt con, vừa rồi con chỉ là rất vui."
Còn có thể gặp được bố mẹ, đối với cô mà nói là hạnh phúc lớn nhất.
"Không sao là được rồi, cuộc phẫu thuật của bố con cũng đã được lên lịch rồi, nếu tình hình đã ổn định thì tháng sau phẫu thuật sẽ ổn." Lưu Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này đã ở với họ hai mươi lăm năm, ngoại trừ việc cô đã khóc một lần khi lần đầu tiên nhận nuôi nó, thì không bao giờ thấy nó khóc nữa.
Tâm tư con bé rất sâu kín, dù bọn họ có hỏi như thế nào cũng không được gì.
"Tốt quá." Sở Ca vừa khóc vừa cười, lại đau lòng.
Bố ở thế giới này gầy gò vì bệnh tật hành hạ, vẫn có một sự khác biệt đáng kể so với bố ở hiện thế.
Nhưng cái này không quan trọng.
Cô không còn một mình, cô còn có bố mẹ ở bên.
"Con đừng lo lắng con còn có việc bận, mẹ có thể tới đây." Lưu Mai Hoa cười ngồi xuống, "Bố con hiện tại tình trạng rất tốt, có thể tự lo liệu."
Sở Ca cười ngây ngô gật đầu, "Vậy thì tốt."
Coi như là vì bố, cô cũng phải giải nghệ, hơn nữa cách Lục Hành Châu càng xa càng tốt.
Cùng nhau ăn cơm tối ở bệnh viện đợi đến hơn 10 giờ, Sở Ca thật sự rất buồn ngủ mới miễn cưỡng rời khỏi bọn họ, xuống lầu lấy xe về nhà.
Dọc theo đường đi, khóe môi cô luôn nhếch cao, đôi mắt sáng ngời như được tráng một lớp ánh sáng.
Ở hiện thế bố mẹ cũng còn anh trai chăm sóc, nói không chừng, Sở Ca lại thành mình ở hiện thế, hai cô chỉ vì nguyên nhân nào đó mà hoán đổi thân phận.
Nếu trường hợp này xảy ra, bố mẹ buồn chỉ vì tai nạn của cô, nên họ sẽ không quá đau khổ.
Trở lại tầng dưới trong nhà trọ, Sở Ca đang đậu xe, không ngờ điện thoại di động lại có cuộc gọi đến.
Cô nhìn tên người gọi, môi mỉm cười bắt máy: "Cảnh sát Lý, bố mẹ bé An đến đón rồi sao?"
"Tôi không biết giải thích chuyện này như thế nào.
Sang Thiêm của nhà họ Chung cô biết chứ, bọn họ nói bé An là con trai của nhà họ Chung , bé An đột nhiên nổi điên lên, đập điện thoại của phòng làm việc." Lý Trường Phong liên tục cười khổ, 'Có thể phiền cô tới đây một chuyến không, nói không chừng bé An sẽ nghe lời của cô"
Nụ cười trên mặt Sở Ca cứng lại, không quá muốn đi.
Cô phải gặp người nhà của cậu bé bị thất lạc, báo cảnh sát rồi chăm sóc thằng bé một đêm, cô đã làm đủ trách nhiệm rồi.
Sau đó lại nghĩ đến, bố mẹ ở bên cạnh, nhóc An cũng phải rất mong được về với bố mẹ, cho nên mới đồng ý, "Tôi ở xa, chừng một tiếng nữa sẽ có mặt."
Coi như giúp bố tích đức, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.