Tối đến, Nam Phong và Vũ Tuyết Nhi nhận được địa chỉ của Mặc Trì gửi.
Đúng bảy giờ, cả năm người không hẹn mà gặp nhau trước cửa của nhà hàng Violet.
Mặc Trì tư thế hiên ngang bế trên tay là đứa bé gái trong vô cùng dễ thương, bên cạnh là vợ anh Trân Phi, vẻ bề ngoài nhìn vô cùng đẹp nhưng có lẽ vẻ đẹp ấy quá đỗi là hiền lành không giống như Vũ Tuyết Nhi, vẻ đẹp của một nữ cường không dễ bắt nạt.
_ Nam tổng, thật đúng giờ.
Vợ, đây là Nam tổng và Nam phu nhân, hai người mà anh kể với em tối qua.
_ Chào Nam tổng, Nam phu nhân tôi là Trân Phi, vợ của Mặc Trì.
_ Cứ gọi tôi là Nam Phong, không cần khách khí như vậy.
- Nam Phong nhìn Trân Phi gật đầu sau đó nói với Mặc Trì.
_ Chào cô, tôi là Vũ Tuyết Nhi, đừng gọi tôi là phu nhân, tôi không thích cho lắm, cứ xem như là chị em.
Vũ Tuyết Nhi vừa nhìn Trân Phi là đã có tình cảm ngay nên mỉm cười tỏ vẻ thích thú.
_ Còn đây là công chúa của vợ chồng tôi tên là Mặc Ly, chào cô chú đi con.
Mặc Trì nhìn Nam Phong và Vũ Tuyết Nhi giới thiệu đứa con gái cưng của mình, sau đó nhìn Mặc Ly mỉm cười ra lệnh.
_ Chào cô chú ạ!
Mặc Ly cúi người về phía của anh và cô rồi nở nụ cười ngây thơ.
_ Wow, dễ thương quá đi! Mặc Ly cho cô bế một cái nha? - cô nhìn đứa bé trước mặt không nhịn mà nói lớn.
_ Vâng ạ!
Mặc Ly qua cho cô bế rồi cả năm người cùng đi vào nhà hàng, bước vào thang máy lên tầng mười hai, tầng dành riêng cho những vị cấp cao.
Nhìn Vũ Tuyết Nhi vui vẻ chơi đùa với Mặc Ly không nhịn được nữa anh ghé sát vào tai của cô nói:
_ Chúng ta cùng tạo ra một đứa em nha?
Câu nói cứ thế vang lên trong đầu cô, mặt hết hồng rồi đến đỏ như muốn bùng nổ, ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, chỉ biết cố gắng gượng để mặt không nóng thêm, sau đó nhìn anh trả lời:
_ Em...!em...!em chưa nghĩ đến việc đó.
_ Không sao, làm là không cần nghĩ, nghĩ đến là không thể làm.
Mặt cô đã bớt đỏ đi chút ít lại bị câu nói đó của anh làm cho càng đỏ thêm.
*Ting* một tiếng, thang máy mở ra, Mặc Trì và Trân Phi quay lại nhìn hai con người phía sau, một người với gương mặt đầy vẻ hứng thú như chờ đợi điều gì đó, còn một người mặt đỏ như quả gấc khó khăn ngước nhìn hai người phía trước.
_ Mời.
- Mặc Trì không muốn nói tiếp nên chỉ để lại một chữ rồi bước ra ngoài trước.
...
Nhân viên phục vụ tận tình đưa menu cho từng người có mặt trong phòng.
Nhìn sơ lược qua một lát thì gọi món, ngồi nói chuyện một lát thì đồ ăn được đưa lên chặt kín bàn.
_ Hai người cưới nhau bao lâu rồi?
Mặc Trì không thể chịu được không khí im lặng này nên lên tiếng trước.
_ Gần một tháng.
Câu trả lời vô tư của cô khiến cho Mặc Trì và Trân Phi đồng loạt mở to mắt ngạc nhiên không nói được lời nào.
_ Là khi cô ấy vừa chia tay chúng tôi liền đi đăng ký kết hôn.
Nam Phong nhìn biểu cảm ngạc nhiên của hai người trước mặt, lên tiếng nói thêm một câu khiến họ càng ngạc nhiên hơn.
Sau đó Mặc Trì và Trân Phi cùng nhìn nhau cười khổ sau đó mới lên tiếng:
_ Không ngờ hai người lại có hoàn cảnh như hai vợ chồng tôi.
_ Thế cô đã bao nhiêu tuổi rồi?
Vũ Tuyết Nhi thấy thú vị liền nhìn hỏi Trân Phi hỏi tiếp:
_ Tôi hai tư, chồng tôi hai chín.
_ Phong, thế chẳng phải chúng ta là phiên bản hai năm trước của họ sao?
_ Thật sự chúng ta rất có duyên nha! Chi bằng chúng ta làm bạn đi, nếu hai người muốn đến đây du lịch thì hai chúng tôi sẽ đưa hai người đi tham quan Anh, còn nếu có dịp ghé Trung Quốc thì phải nhờ hai người rồi.
_ Được, tôi thích điều này.
...
Sau bữa ăn tối thì ai về nhà nấy, về đến khách sạn thì anh đã say đến nỗi không biết chuyện gì.
Lúc nãy, anh và Mặc Trì đã uống với nhau mấy ly rượu nhưng nói chuyện vui quá nên uống nhiều một chút.
_ Tiểu Nhi, em có biết anh yêu em nhiều lắm không? Anh yêu em hai năm, hai năm anh nhìn em vui vẻ bên người khác.
Hai năm anh chờ đợi để có được em, hai năm anh luôn dõi theo em, hai năm anh chỉ biết đứng phía sau mà không dám đến trước mặt em dù chỉ một lần.
Hai năm mòn mỏi anh muốn từ bỏ thì hay tin em chia tay, có biết anh vui đến mức nào hay không? Anh vui đến nỗi tối ngủ chỉ mơ thấy em, ngày làm việc chỉ muốn ở bên cạnh em không rời đi.
Khi cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn của anh với em, lúc đó anh chỉ muốn nói thật lớn cho mọi người biết là người con gái anh yêu đã được anh đem về làm vợ, anh chỉ muốn em biết được lòng anh, em bảo anh chờ em, sau khi em trả được thù đôi tra nam tiện nữ kia thì khi đó em mới sẵn sàng tất cả, anh chờ em, bao lâu cũng chờ.
Nói nguyên một tràng dài khiến cô ngồi bên cạnh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến cho nước mắt vô hồn cùng rơi xuống.
_ " Không ngờ mình bỏ lỡ một người yêu mình hai năm, một người lạnh lùng vì mình mà vứt bỏ tất cả để biến mình thành vợ của anh ấy trong hai năm chờ đợi.
Mình là tìm đúng người rồi phải không? Tim mình tại sao lại đập nhanh đến như vậy? Nước mắt cũng vì câu nói của anh mà rơi? Mình cảm nhận được sự hi vọng về anh càng nhiều hơn.
"
Nằm bên cạnh anh suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Không thấy động tĩnh gì, anh ngồi dậy đắp chăn cho cô, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại rồi cất tiếng nói giữa màn đêm lạnh lẽo:
_ Có lẽ em đã động lòng rồi, có đúng không? Những điều anh nói đều là sự thật.
Anh giả vờ say để nói hết chuyện trong lòng mình nhưng lại không ngờ có thể khiến cô cảm động đến như vậy..