Gần đến ngày sinh, Nam Phong luôn túc trực ở nhà không đến công ty, ngày ngày đều bên vợ nửa bước cũng không rời đi.
Nam Thành và Lưu Á cũng vừa mừng vừa lo, Hạ Vy cũng đã dọn đến ở những ngày gần cuối.
Mười giờ đêm, Nam Phong đang say giấc thì tiếng kêu của Vũ Tuyết Nhi làm anh tỉnh giấc.
Vũ Tuyết Nhi quằn quại ôm bụng, tay thì nắm chặt lấy người anh chịu đựng cơn đau.
_ Anh, anh ơi, em đau, đau.
_ Bà xã, em ráng chịu một chút anh gọi cấp cứu.
Vũ Tuyết Nhi được chuyển thẳng vào phòng sinh, Nam Phong lo lắng đứng đợi bên ngoài.
Lát sau mọi người mới có mặt đầy đủ trước phòng sinh, không khí im lặng đến đáng sợ, hơi thở của mọi người càng lúc càng tăng.
Vũ Minh vừa đưa Trần Ngọc Liên đi khám thai về, Hạ Vy đi đến hỏi thăm:
_ Tiểu Liên, thai khỏe mạnh chứ con?
_ Khỏe mẹ ạ, Tiểu Vũ vào trong bao lâu rồi ạ?
_ Đến đây ngồi xuống trước đã, đứng sẽ rất mệt cho mẹ và bé.
Con bé vào trong gần hơn một tiếng rồi.
Không khí im lặng lại bắt đầu, khoảng hơn hai mươi phút sau, tiếng em bé khóc được vang lên, gánh nặng trên vai Nam Phong như được trút xuống.
Từ lúc vào phòng sinh đến giờ cũng đã hai tiếng, Vũ Tuyết Nhi lại bị khó sinh nhiều lần anh nghe cô la hét bên trong mà muốn đạp cửa để xông vào, cũng may có mọi người ngăn lại nếu không cửa bệnh viện được thay mới rồi.
Bác sĩ từ trong bước ra trên tay là em bé mới sinh còn đỏ hỏn, bác sĩ đi lên phía trước thông báo với mọi người:
_ Phu nhân nhà mình hạ sinh một bé gái, chúc mừng gia đình.
Chẳng màn đến lời nói của bác sĩ, Nam Phong trực tiếp đi thẳng vào phòng sinh chăm cô.
Mọi người cũng bất ngờ nhưng chẳng biết nên làm gì, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Anh nhìn cô mệt mỏi nằm trên giường, mắt cô nhắm lại chẳng thèm muốn quan tâm xung quanh nhưng anh lại đi đến hỏi thăm:
_ Bà xã, đau lắm không em?
_ Không đau nữa, con đâu rồi anh? Anh đã muốn đặt tên cho con chưa?
_ Bác sĩ vừa bế ra ngoài, mọi người bên ngoài trông rồi! Tên con là Nam Vũ Châu.
_ Anh nghĩ ra khi nào vậy?
_ Vừa nghĩ ra, anh cũng chẳng biết con bé trông thế nào?
_ Anh không nhìn mặt con sao? Có ai làm ba như anh không? Vô tâm.
_ Anh mặc kệ, sau này không sinh con nữa, đau chết vợ anh.
_ Nhưng em muốn sinh thêm.
_ Không cho, sau này đeo bảo hộ.
Bất lực với anh chồng, Vũ Tuyết Nhi chẳng biết nên vui hay buồn nữa, không muốn sinh con vì lo cho cô, nhưng con cái cũng đâu thể cản nó không cho nó đến được.
Bảy ngày sau cô xuất viện, đáng lẽ ra là ba đến bốn ngày là về được nhưng anh không cho cô về vì sợ cô chưa khỏe hẳn.
Nam Vũ Châu cũng đã hơn ba tháng nhưng Hạ Vy và Lưu Á vẫn luôn thay phiên nhau chăm Vũ Tuyết Nhi và em bé, Nam Phong nhiều lúc tức chẳng dám nói, vợ con anh cứ thế bị hai bà mẹ thay phiên nhau chăm còn anh một chân chen vào cũng chẳng có, anh đứng sau lưng hai bà mẹ hỏi ý kiến:
_ Mẹ, hai người có thể cho con một là chăm vợ, hai là chăm con được không, chứ con mang tiếng là chồng mà chẳng biết làm gì luôn á?
_ Vậy con chăm tiểu bảo bối nhỏ đi, con bé muốn ngủ đấy, dỗ ngủ đi.
Anh nghe lời đi đến bế con gái của mình lên nhẹ mỉm cười rồi đung đưa tay ru bé ngủ.
Tiểu bảo bối nhỏ không chịu phối hợp cứ thế khóc ầm lên, anh nhẹ nhàng bảo:
_ Con gái ngoan, ngủ đi nha, bú sữa xong thì mau ngủ nha, để mẹ con nghỉ ngơi.
Ngoan nào, ngoan nào!
Tiểu bảo bối nhỏ không những không nghe lời nói của anh mà còn khóc lớn hơn nữa, mặt anh đen lại giọng nói trở nên lạnh lùng hơn:
_ Con gái thật không ngoan, có tin là mày nghỉ bú đêm nay không hả?
Cả ba người ngồi gần đó đứng hình mất năm giây, Vũ Tuyết Nhi lấy lại bình tĩnh trước nhìn anh nói lời cảnh cáo:
_ Vậy anh có tin là tối nay anh ngủ sofa không?
Người nào đó nghe được câu này liền ngó dọc ngó ngang không dám đối diện với cô, hai bà mẹ thì phì cười rồi mỗi người một câu:
_ Để cháu cho mẹ và chị sui chăm.
_ Phải đó, hai đứa giải quyết việc riêng rồi hẳn đến đưa cháu về.
Nam Phong không đành lòng vì anh nhất định sẽ bị cô nói đạo lí cho xem.
Vũ Tuyết Nhi nhìn hai bà mẹ đứng về phía mình thì mỉm cười hiền từ nhìn anh hỏi:
_ Anh trở nên như vậy từ bao giờ?
_ Sao...!sao anh biết được, vợ, anh đã hơn nửa năm không được ăn thịt rồi, anh thèm!
_ Mới đó mà nửa năm rồi sao? Cũng phải, Tiểu Châu đã được hơn ba tháng tuổi rồi.
Anh nhân lúc cô không để ý đã chớp thời cơ đè cô xuống giường mà thực hiện mong muốn nửa năm nay, cô cũng chẳng muốn phản kháng vì cô cũng lâu chưa gần gũi với anh rồi.
Nam Vũ Châu cứ thế lớn lên trong tình thương vô bờ bến của gia đình nội ngoại, anh thì không như lúc trước nữa mà cưng chiều Nam Vũ Châu hơn, đi sự kiện hay dự tiệc gì mà cô không góp mặt thì luôn thấy một Nam tổng bế con gái cưng cùng góp mặt.
Nam Vũ Châu sau khi lên năm tuổi thì Vũ Tuyết Nhi mang thai bé thứ hai, tuy không muốn vợ mình sinh con nhưng anh lại trông chờ bé thứ hai này cực luôn.
Nam Vũ Châu rất hiểu chuyện tuy còn rất nhỏ, biết giữ ba mình cho mẹ, biết điều gì đúng điều gì sai để tránh.
Ngoại truyện của cặp chính đến đây thôi, những ngoại truyện sau mình nói về những cặp phụ nha!!!.