Hôm sau...
Chaerim chuẩn bị tươm tất, ngay khi mọi người ra thì hắn hơi ngạc nhiên:
- Cô đi đâu à?!
- Cô ấy sẽ làm trong công ty chúng ta. Em quên nói cho anh. - Nó cười.
Hắn nghe thế thì im lặng không nói gì. Riêng có bé Jeachun là nói một câu hết sức đáng yêu, nhưng có hơi...:
- Thế là cô sẽ tìm được nhà riêng. Không cần ở nhà cháu nữa.
Nó nghe con nói thế thì liền ngại ngùng nhìn Chaerim. Nó thấy cô cũng không được thoải mái lắm nên liền nói:
- Đến giờ đi rồi. Chúng ta nhanh lên nào.
Mọi người đi ra xe. Nó và hắn ngồi trước, còn Chaerim và Jeachun thì ngồi sau. Cậu bé chăm chăm nhìn cô rồi cũng quay đầu đi hướng khác. Họ dẫn Jeachun đến trường, cậu bé vui vẻ và tạm biệt mọi người để đến lớp. Nó và hắn cũng hạnh phúc tạm biệt con nhỏ. Như cả hai bỗng ngạc nhiên khi thấy Chaerim úp mặt khóc. Hơi khó hiểu nhưng nó vẫn xuống ghế sau ngồi để hỏi han cô:
- Cô sao vậy?!
- Hức... Tôi... Thấy thật tủi thân... Hức... Tôi không... Hức... Thể có con được... Hức... Tôi muốn thử một cảm giác làm mẹ là ra sao... Hức...
Hai vợ chồng nó nhìn nhau, cả hai không biết làm gì bây giờ thì nó bỗng nảy ra ý kiến:
- Hay là cô cứ xem thằng nhóc nhà tôi là con nuôi của cô đi.
Hắn trố mắt nhìn nó. Hắn khó hiểu, tại sao nó lại làm vậy. Chuyện đó đâu dễ dàng như thế đâu kia chứ. Nó hiểu hắn đang nghỉ gì nên lẩm bẩm miệng để hắn hiểu:
'' Em sẽ giải thích''
Hắn thấy thế thì không nói gì liền nhấn ga đi. Chaerim nghe nó nói thế thì cô chắc chắn rằng cô ta đã đạt được sự tin tưởng của nó. Không ngờ, nó thật sự là một người cả tin đến vậy. Cô mừng như có pháo nổ trong bụng vậy. Cả thân người cô nóng ran lên. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ đau khổ và thêm một chút vui mừng trên khuôn mặt mình:
- Vậy cũng được sao?! Hức... Cô... Chắc chứ?!?
- Có sao đâu. - Nó cười tít cả mắt mà không biết rằng, người kế bên này đang nghĩ gì về nó.
'' cô ta thật ngu ngốc. Cứ như đứa trẻ,lên ba ý. Hừm... Không hiểu sao công ty họ có thể phát triển khi có một phó giám đốc đần độn này.''
Họ đến công ty, mọi người đứng lên chào cả hai. Nó vui vẻ:
- Chúng ta sẽ có một thiết kế mới. Cô ấy sẽ ngồi bên kia. Mọi người giúp đỡ cô ấy nha.
- Vâng ạ. - đám nhân viên vui vẻ cười.
Nó còn cảnh báo lại là:
- Cấm có vụ ma cũ bắt nạt ma mới nha.
Đám nhân viên cười vì trò đùa của nó. Một cô gái đứng trước máy in liền nói:
- Sao phó giám đốc có thể làm vậy. Thiên vị quá đi. Tôi đã bị họ bắt đi bưng cafe cho cả tuần đó.
- Tôi xin lỗi mà. - Nó cười.
Rồi nó chỉ chỗ cho Chaerim, còn mình và chồng thì liền rẽ ra hai phòng khác nhau.
Nói là không được bắt nạt. Nhưng phải nói là đó là cách nhân viên mới làm quen với mọi người. Nên ngay khi Chaerim chỉ mới vừa ngồi xuống. Một anh chàng bên cạnh liền nói:
- Ma mới. Chúng tôi muốn uống cafe. Cô đi lấy đi. Cô Kim thì muốn cafe sữa, bỏ ít đường. Anh HuynMin thì muốn uống hơi đắng chút, phải không?!
Ông ta nhướng người để hỏi anh chàng ở bàn làm việc kế bên. Cậu ta nhanh nhảu đáp:
- Umk.
Ngay khi người bên cạnh quay lại định nói thì cô bỗng đập mạnh chiếc túi lên bàn và nghiến răng nói từng chữ:
- Mấy người sinh ra đâu có thiếu cái gì đâu. Có tay có chân thì tự mà lấy.
Cô nói xong thì liền đi vào nhà vệ sinh. Để lại phòng làm việc ngỡ ngàng phía sau, ông chú lúc nãy trố mắt lên không nói được lời nào. HuynMin lên tiếng thay bằng một chất giọng cực kì ngạc nhiên:
- Cô ta là ma mới hay chúng ta là ma mới...?!!?
Chaerim trong nhà vệ sinh liền gọi điện cho một số lạ:
- Tôi vào rồi, hừm... Cô ta đúng là cả tin. Tôi chỉ nói là tôi không thể sinh con, thế mà cô ta đã chịu cho cậu nhóc nhà cổ gọi tôi là mẹ nuôi rồi đấy.
'' Thật vậy sao?! Lạ nhỉ, sao có thể có một người cả tin đến vậy. Cô nên cẩn thận. Nhỡ đâu cô ta có ý khác thì sao?!''
Đúng rồi, không thể dễ dàng như thế được. Chaerim lúc này đăm đăm suy nghĩ... '' Cô ta thật sự có ý khác sao?!''
Nó... Nhìn hé cửa ra nhìn, thật ra mà nói, nó đã cố ý để lại một chỗ cho cô ta ngay trước cửa phòng làm việc của mình. Để cô có thể giám sát cái cô gái kì lạ này. Và khi nhận ra không có cô ta ở đó, nó nhanh chân đi đến phòng của chồng. Hắn thấy nó vào thì hỏi ngay:
- Em giải thích đi.
- Em hỏi anh này, anh có thật sự tin cô gái đó không?!
- Anh sao?! 50 - 50. - hắn nói
- Tại sao?!
- Vì khi trước, cậu ấy bỗng dưng chuyển qua Mỹ sống, nhà cậu ấy đâu phải là hạng thấp kém gì đâu. Mà nếu cô ấy trở về đây từ trước thì anh đã biết rồi, vì cô ấy có rất nhiều người quen ở đây. Nhưng, cũng không tránh khỏi trường hợp. Cô ấy lảng tránh mọi người và gia đình cô ấy thật sự phá sản thì sao?! Anh không giám chắc.
Nó gật gật đầu suy tính và kết lại một câu:
- Tóm lại cứ xem hành động của cô ta đã. Chúng ta đừng manh động. Để xem cô ta dở trò gì.
Đây rồi nhá... Vừa lòng đọc giả chư ạ?! Thật ra, Hisun không có ngu ngốc và cả tin vào một người mà cô không hề biết tí gì về người đó cả. Chỉ là đang chờ xem thôi, chờ xem cô ta thật sự là ai thôi mà...
Thời gian trước đó đủ dài để nó nhận ra, cuộc sống là một đâu trường khắc nghiệt. Và... Thời thế thay đổi con người....
( Tự dưng au cảm thấy mình trở nên độc ác...)