Tuy sốt đến mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, đêm qua trước khi chìm vào mê man, hắn đã chảy mồ hôi lạnh khắp người, khô nóng nhớp nháp khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng vì phát sốt hôn mê, thân thể lại nặng nề, tinh thần mơ hồ, không thể dậy thay đồ nổi.
Nhưng hiện tại, đồ hắn mặc rõ ràng là một chiếc áo khô ráo sạch sẽ!
Các nút áo được thắt chỉnh tề, mà chiếc áo ban đầu đã bị ném xuống chân giường.
Không chỉ như vậy, Lục Hoán ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xuống gối của mình, có hai tấm khăn lạnh như băng bị gấp thành mảnh vải, phía trên còn có nước đọng, dường như là nước tuyết tan ra.
Lục Hoán sờ trán mình theo bản năng, vậy mà đã hạ sốt!
Nếu nói giờ phút này Lục Hoán còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cho đến khi tầm mắt của hắn chuyển tới chén thuốc bên cạnh đầu giường, đồng tử đột nhiên co rút lại, giống như nhìn thấy việc gì kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại ——
Một cái bát rỗng.
Trong không khí còn tản ra hương vị đắng chát, kể cả trong môi và răng hắn lúc đó, cũng lưu lại mùi thuốc.
Đây là?
Hắn đã uống hết chén thuốc này?
Vậy là đêm qua có người xông vào, ép hắn uống thuốc?!
Trong lòng Lục Hoán vang lên một hồi chuông báo động lớn, xốc chăn lên theo bản năng, nhảy xuống giường, bởi vì vẫn chưa khôi phục tinh thần hoàn toàn, đứng hơi không vững, phải vịn đầu giường mới gắng gượng đứng vững được.
Thế nhưng hắn cảnh giác ngừng thở, xem xét trên người mình một lượt, lại phát hiện ——
Không hề có dấu vết bị hạ độc?! Cũng căn bản không có dấu hiệu không khỏe.
Ngược lại, so với đêm qua, hiện giờ đã hoàn toàn hạ sốt, cơ thể cũng cảm thấy nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Lục Hoán lại xoay người, cúi xuống kiểm tra mấy gói thuốc còn chưa mở ra kia, hình như là cố ý để lại, để hắn dùng cho tới khi khỏi hẳn bệnh cảm lạnh.
Hắn mở từng gói ra, ngửi ngửi, dùng ngón tay túm lấy dược liệu trong đó nhìn nhìn, lại chỉ thấy, tất cả đều là vị thuốc bổ dưỡng làm ấm hoặc trị bệnh cảm lạnh, cũng không có vị thuốc nào không tốt.
"...."
Thế này là sao?
Có người xông vào, không phải để hại hắn, mà là cố ý đưa thuốc tới – thậm chí còn chăm sóc hắn một đêm sao?
Lục Hoán vô cùng kinh ngạc, cầm lấy gói thuốc, ngón tay không kìm được nắm chặt, đầu óc trống rỗng đứng trong phòng.
Nhìn xuống một ít vị thuốc còn lại rơi vãi trên mặt đất, trong lòng hắn nhẹ nhàng run lên, không biết nên phản ứng thế nào.
Không biết qua bao lâu.
Ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, lọt vào trong căn nhà gỗ, chiếu lên hàng mi đen dày và gương mặt hơi tái nhợt của hắn, trong nháy mắt, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng xuất hiện một chút thẫn thờ hiếm thấy không thuộc về hắn.
*
Hôm nay Lục Hoán vốn còn có rất nhiều chuyện bận rộn.
Ba lượng bạc cũng không nhiều, có thể mua một ít đồ vật, nhưng cũng không có cách nào duy trì kế sinh nhai lâu dài.
Hôm qua hắn mua về một ít cây hẹ và bầu đầu xuân, những cây này là cây nông nghiệp mùa đông, chi cần chuyên tâm chuẩn bị, sẽ có thể nhanh chóng thu hoạch.
Ngoài ra, trứng do gà mái đẻ cũng có thể bán được giá tốt.
Mảnh đất này đã thuộc về hắn, hắn sẽ sử dụng thật tốt, tranh thủ lúc Ninh Vương phu nhân chưa có hành động tiếp theo, cố gắng duy trì thức ăn và quần áo của chính mình, kiếm thêm một ít tiền.
Hiện giờ kinh thành hạn chế xiếc ảo thuật múa kiếm, Lục Hoán không thể kiếm tiền bằng cách này, huống chi hắn là thứ tử của phủ Ninh Vương, số lần được phép ra vào cũng không nhiều, mỗi lần ra vào đều bị đề phòng giống kẻ trộm.
Bởi vậy hắn nghĩ, chỉ có gieo trồng vài thứ, đi qua hối lộ thị vệ gác cửa bên, để lặng lẽ bán đi, đổi lấy tiền.
Có tiền, Lục Hoán mới có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn hiện tại của mình.
Lục Dụ An và Lục Văn Tú là đích tử, ngày thường có thể đi học cùng các hoàng tử ở Thái Học Viện, tập võ ở bãi đua ngựa, điều kiện ngậm thìa vàng sinh ra như vậy, hai người này lại không biết quý trọng, hơn nữa Lục Văn Tú, cả ngày lén trốn học.
Mà Lục Hoán là thứ tử, từ nhỏ đến lớn bị vây hãm ở góc sài viện, cơ hội ra khỏi phủ Ninh Vương cũng không nhiều, càng đừng nói có thầy giáo dạy học.
Mặc dù khi giáo đầu cấm quân được mời đến phủ Ninh Vương, hắn đã lén ở ngoài tường viện học trộm theo một ít, đã có thể cưỡi ngựa bắn cung và tứ thư ngũ kinh, nhưng hắn biết, như vậy còn lâu mới đủ.
Dã tâm và sự trả thù của hắn không chỉ như thế!
Hắn biết rõ phải đọc sách biết lý lẽ, mới có thể thông hiểu cả thế giới.
Hắn cần tiền mua sách, mua cung tên và các thứ khác.
Thậm chí nếu như có nhiều tiền hơn, có thể lén chuồn ra tìm trường tư thục, rời xa phủ Ninh Vương.
Nhưng hiện tại ——
Người kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, rõ ràng có hơi quấy rầy kế hoạch của hắn.
Lục Hoán đứng dưới mái hiên, nhìn thấy gà trống gà mái rộn ràng đầy sân.
Lại nhìn thấy giàn nho bị tuyết phủ đầy đêm qua, hạt giống các loại cây nông nghiệp chất đồng dựa vào chân tường.
Hắn rải thức ăn cho gia súc vào trong hàng rào, hai mươi sáu con gà lập tức hưng phấn chạy tới, mổ liên tục trêи mặt đất.
Lục Hoán đi tới bên cạnh ổ gà mái nhìn, không biết có phải vì quá nhiều gà hay không, đêm qua đã có gà mái bắt đầu đẻ trứng, hắn đưa tay sờ, lấy ra hai quả trứng gà nóng hổi.
Đối với người từ nhỏ bị Ninh Vương phu nhân khắt khe, hắn gần như chưa từng được ăn đồ ăn nóng, một quả trứng gà rõ ràng là món ăn ngon, vào ngày Tết mới có thể nhận được từ Tứ di nương tốt bụng.
Nhưng lúc này dưới sự trợ giúp của người nọ, trong tay mình lại nắm được hai quả trứng gà nóng ấm mượt mà bóng loáng.
*
Trong lòng Lục Hoán không kìm được dâng lên tâm trạng khó có thể hình dung, vẻ mặt cũng hơi phức tạp....!
Chẳng lẽ người ấy thật sự không có ý xấu?
Nếu thật sự có ý xấu, người ấy đi lại thoải mái trong sài viện, đêm qua mình lại phát sốt hôn mê, người ấy rất có thể đâm dao găm xuống dưới, bản thân chắc chắn không có chỗ để phản kháng!
Thật ra không phải chỉ đêm qua, những lúc khác, người ấy cũng hoàn toàn có thể xuống tay với mình, mà người ấy vẫn kiềm chế không động, chỉ đưa tới những thứ mình cần!
Thật sự, nếu không phải có mưu mô, người ấy lại nhiều lần mang đồ tới, rốt cuộc mục đích là vì sao? Có thể nào thật sự là vì muốn giúp đỡ mình, tốt bụng giúp người khi gặp nạn?
Nhưng mà.....!sao có thể như vậy được?
Từ lúc hắn được sinh ra, chưa từng nhận được loại ý tốt như thế này, không có ai trong phủ Ninh Vương giúp hắn dù chỉ một lần, cho dù không a dua nịnh hót theo Lục Văn Tú chà đạp mình, mặc dù là Tứ di nương, cũng chỉ bo bo giữ mình mà nhìn hắn đáng thương.
Trong phủ Ninh Vương không có, ngoài phủ Ninh Vương càng không có!
Sao lại đột nhiên có người, lại hết lần này đến lần khác ẩn thân giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm?!
Hắn không nghĩ ra được ai lại đối xử với hắn tốt như vậy.
Lục Hoán nhìn chằm chằm trứng gà trong tay, lòng bàn tay có cảm giác giống như cầm tấm vải bố hạ sốt còn sót lại băng tuyết, gợn sóng nổi lên trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Nếu thật sự có một người như vậy...!
Nếu thật sự có, trong lòng hắn lại mơ hồ có chút căng thẳng, trái tim đập thình thịch.
Và, trong trái tim, xuất hiện một ít mong ước bí ẩn ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nhưng Lục Hoán lập tức cảm thấy ý nghĩ của mình thật hoang đường, thậm chí có chút buồn cười.
Nếu không phải vậy, nếu người ấy dù không có ý muốn làm hại hắn, cũng không phải bố trí bẫy rập gì đó chờ hắn nhảy vào, nhưng cũng không phải là đang quan tâm hắn, mà chỉ là coi một đứa thứ tử bên trong tường viện như hắn trở thành đồ chơi, món đồ chơi vừa thú vị vừa đáng thương, trêu đùa giữa hai lòng bàn tay thôi thì sao.
Dù sao, thân thế của hắn quá rõ ràng, quả thật là do Ninh vương và kỹ nữ bên ngoài sinh ra, không thể nào có thân thế bí ẩn gì.
Cũng càng không thể có người thân khác âm thầm trợ giúp cho mình.
Như vậy, ngoại trừ trò lừa bịp nhàm chán này, một sự bố thí trêu cợt.
Lục Hoán thật sự không nghĩ ra, có ai lại đối tốt với một đứa thứ tử như mình mà không hề có mục đích.
Nghĩ đến đây, một chậu nước lạnh châm chọc lập tức đổ xuống đỉnh đầu.
Lục Hoán mím môi, cố gắng ngăn cản mình nghĩ ngợi lung tung, trước tiên bóp chết tất cả chờ mong và khát vọng.
Ánh mắt hắn trở nên tỉnh táo lại.
Bất kể như thế nào, trước tiên lấy bất biến ứng vạn biến.
*
Một ngày này, hắn cho tất cả gà ăn hết, lấy trứng gà đi, rồi bắt đầu gieo trồng cây nông nghiệp mùa đông vừa mua.
Lúc trước không hề động tới quần áo và những đồ vật người ấy đưa tới, là bởi vì nghi ngờ bụng dạ người ấy khó lường, nhưng trải qua đêm qua thập tử nhất sinh, tuy Lục Hoán vẫn không biết mục đích của đối phương, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng đã gỡ bỏ một ít phòng bị, tạm thời tin rằng đối phương cũng không có ý xấu.
Vì thế hắn phân chia giống cây nông nghiệp mà đối phương đặt ở chân tường.
Chia khoai tây và cà rốt có sẵn thành hai mươi ba túi, tất cả đều mang vào phòng bếp.
Giữ nguyên hạt giống của hắn ở lại chỗ cũ, trồng vào cùng ngày mà nó có thể trồng, tạm thời không thể gieo trồng, nên hắn thu dọn một gian phòng ở Sài Viện cách vách coi như kho chứa, dùng một ít biện pháp đơn giản để cất giữ.
Làm xong những việc này, hắn mới đi tới phòng bếp.
Lục Hoán có thể làm tất cả những việc đun nước chẻ củi, đương nhiên cũng biết nấu ăn, nếu không tại phủ Ninh Vương to như vậy, chỉ sợ không thể sinh sống trong những năm gần đây.
Hắn nhóm bếp, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài sạch sẽ, cắt nhỏ cà rốt và khoai tây, trộn với bột mì, sau đó mở nồi ra.
Màu trắng nóng hôi hổi, ánh lửa mờ nhạt bên trong, rất nhanh đã có một chiếc bánh bột.
Ngón trỏ của hắn cử động mạnh, đôi mắt cũng không kìm được sáng ngời vài phần.
Hắn là lần đầu tiên ăn thức ăn được hâm nóng, những năm gần đây Lục Hoán chỉ có thể cố gắng nuốt trôi cơm thừa canh cặn.
*
Sau khi ăn được vài miếng bánh, Lục Hoán tùy tiện bọc lại, rồi lại cắt rất nhiều cà rốt cùng khoai tây, một lần nữa bắc nồi lên.
Hắn lại làm thêm một chiếc bánh nữa, nhưng chiếc bánh này đặc biệt rất khác, hương thơm tỏa ra từ mặt bánh càng thêm mê người.
Lục Hoán không ăn cái bánh này mà lại đặt trên một cái đĩa, đặt ở trên kệ bếp, gần lò củi để giữ nhiệt.
...!
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, không xác định mà nhìn về phía bên ngoài phòng bếp.
Đã vào đêm, trên bầu trời đã xuất hiện một vài bông tuyết, không gian trở nên im lặng.
Người ấy......đêm nay sẽ đến sao?
Hắn đặt bánh ở chỗ này, người ấy không biết có thể nhìn thấy không? Có thích cái bánh này không?
Lục Hoán có vài phần khẩn trương.
Chính là —— ngay sau đó hắn lại nghĩ đến, nếu người nọ thật sự chỉ là đùa bỡn mà bố thí cho mình.......