Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc


"Chanyeol còn đợi không?" - Câu hỏi ấy cứ vây quanh đầu óc tôi.
Lúc không có Chanyeol ở bên, tôi đã thấy rất hụt hẫng trống vắng, cảm giác như bị mất đi thứ gì đó quan trọng, cảm giác như bao nhiêu hạnh phúc đã bị cuốn trôi...
Đến khi anh xuất hiện trước mắt,tất cả như hiện hữu, sự buồn vui giận hờn đều vây lấy trái tim tôi..
Đã rất nhớ con người đó nhưng khi gặp lại chẳng thể nói ra hết và ngay chính bản thân cũng không biết rằng mình đã mang trong mình một nỗi nhớ lớn đến vậy...
Và còn...nụ hôn ấy...đắm say đến ngạt thở cho dù chỉ là thoảng qua rất nhẹ...
Nụ hôn ấy mang theo hương vị ngọt ngào, thanh mát của một tình yêu mới chớm. Đôi môi ấy thật ấm áp... thời gian khi ấy như ngưng đọng, cảm giác đó tựa giọt sương đang đậu trên chiếc lá... thật trong trẻo,tươi sáng cả một vùng trời tâm hồn tôi...
...
Khu trung tâm thương mại đang ở ngay trước mắt tôi nhưng có điều không thấy Chanyeol đứng đó.
Không thấy... thật sự là không hề thấy...
Tôi nhìn khắp xung quanh nhưng không thể tìm được bóng dáng quen thuộc ấy. Bỗng cả người tôi bị kéo mạnh lại và trong chốc lát tôi đã nằm gọn trong vòng tay đầy hơi ấm. Mùi hương này...
- Chan...Chanyeol.
Tôi gọi tên anh rất nhẹ đủ để cả hai nghe thấy.
- Cảm ơn em đã tới . Cuối cùng thì em đã tới... - Chanyeol xiết chặt lấy tôi.
- Anh...
- Tôi yêu em thật rồi, chỉ vậy thôi,tôi chỉ muốn em biết điều này thôi.
Anh nói làm tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc...
- Em xin lỗi. Em...không biết rằng mình cũng yêu anh. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải đợi. Em xin lỗi...
Tôi khóc trong cái ôm của anh...tôi khóc rất nhiều.
- Ngu ngốc... đừng khóc nữa,không phải lỗi của em.
Anh khẽ cười vuốt tóc tôi.
- Xin lỗi... - Tôi nói xin lỗi không ngừng nước mắt cũng rơi theo thật nhiều.
- Ngoan đi, đừng khóc nữa, nhìn tội nghiệp lắm.
Chanyeol lau nước mắt trên mặt tôi khẽ cười.
Tôi gật đầu cùng tiếng nấc.
Anh lại gần tôi và đặt một nụ hôn lên trán... rất nhẹ nhưng đủ làm tôi hạnh phúc và ấm áp hơn trong đêm Noel.
...
- Chúng ta giữ bí bật nhé.

Tôi nói khi cùng anh đi dạo trên phố.
- Bí mật gì? - Anh hỏi.
- Tình yêu của chúng ta. - Tôi nheo mắt cười.
- Tại sao phải giữ bí mật chuyện tôi và em yêu nhau? - Chanyeol nhíu mày hỏi.
- Thì em bảo vậy, anh cứ giữ bí mật đi.
- Được thôi, tôi sẽ giữ bí bí mật nhưng với điều kiện từ nay em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.
- Anh đúng là ngang ngược.
- Đồ nhiều chuyện ! - Anh gõ trán tôi và cười.
- Có sao đâu?
Tôi chạy lên trước không để cho anh kịp bắt lại.
...
Cuối cùng thì chúng tôi cũng phải trở về Hàn Quốc, ngày chia tay tôi và Nghệ Hưng có lẽ là buồn nhất.
- Mọi người ở lại mạnh khoẻ nhé ! Dì Nhi, dì nhớ không được ăn kiêng nữa đấy ! - Tôi nhìn mọi người nước mặt như sắp trào ra.
- Thằng nhóc này, mau vào đi,sắp lên máy bay rồi.
Dì cũng rất muốn khóc nhưng vẫn cố tỏ vẻ không có chuyện gì để tôi thấy nhẹ lòng hơn.
- Ngô Thế Huân... cảm ơn cậu vì tất cả...
- Cậu phải sống tốt đấy ! - Cậu ấy cười...vẫn nụ cười ấm áp ấy.
- Ừ, mấy đứa ở lại, tôi phải đi đây,đừng có về nhà trùm chăn khóc một mình đấy. - Tôi nói với Nghệ Hưng, Lộc Hàm và Tử Thao.
- Thèm vào mà khóc, cậu mau biến sang đấy đi, ở đây chiếm bao nhiêu đất của người ta. - Lộc Hàm nói nhưng nước mắt nhỏ vẫn đang rơi liên tục.
Tôi bật cười.
Còn Nghệ Hưng, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi và anh Mẫn Hiền. Cậu ấy muốn nói nhiều điều với anh ấy lắm nhưng không đủ can đảm.
Tôi nhìn Nghệ Hưng khẽ gật đầu, cậu ấy hiểu ý tôi cũng nở một nụ cười, lộ hai lúm đồng tiền rất dễ thương.
- Đi đi !
Tôi cầm hành lí cùng mọi người đi vào trong và tôi biết lúc tôi quay người là lúc nước mắt cậu ấy lăn dài trên má...
...
Trở về Hàn Quốc, bố tôi ở lại nhà cô Seo Ji một vài hôm rồi lại vội vàng bay về Pháp. Cô Seo Ji có vẻ rất thân, hai người họ từng là bạn học hồi còn là sinh viên.
Còn chuyện tình cảm của tôi vẫn rất kín đáo, qua tin nhắn, qua những buổi hẹn hò với Chanyeol lén lút ở quán ăn hay thư viện.

Đang trong tiết học ở lớp, Chanyeol bất ngờ nhắn tin cho tôi.
"Lát nữa học xong, đợi tôi ở thư viện."
" Đã biết =.=" - Tôi nhắn lại.
Thư viện giờ này rất vắng vẻ,gần như không có ai nên đây chính là nới gặp mặt của tôi và Chanyeol. Quản lí thư viện cũng đang ngủ gục trên bàn:
- Thật may quá ! - Tôi khẽ lẩm bẩm khi ngồi ở một dãy sách quen thuộc đối với đứa mê đọc truyện trinh thám như tôi. Chẳng bao giờ tôi ngồi trên bàn tử tế đọc sách cả mà toàn là ngồi bệt ở một dãy sách nào đó.
- Uống đi !
Chanyeol xuất hiện và đưa cho tôi một lon coca.
- Đến rồi ? - Tôi ngẩng đầu lên.
- Dám nói không đầu không đuôi vậy hả?
- Người ta nói ăn khúc giữa bao giờ cũng ngon nhất. - Tôi giả bộ ngây ngô nói.
- Hư thật!
Anh cốc vào đầu tôi một cái rõ đau.
- A ! - Tôi ôm đầu kêu lên. - Này, tại sao lại đánh em chứ?
- Sao? Em có ý kiến gì hả?- Chanyeol cúi sát mặt lại nói.
- Đồ bạo lực !
Tôi cúi đầu xuống đọc tiếp quyển truyện, chẳng thèm nói năng gì.
- Này... - Chanyeol quay ra gọi tôi.
- ...- Tôi không buồn trả lời.
- Giận rồi hả?
"Cái tên này phiền quá đi !"
- ... - tôi vẫn mải tập trung đọc sách.
- Có vậy mà cũng giận, em đúng là không lớn được mà.
- Ai thèm giận chứ, em đâu có nhỏ mọn như anh? Chẳng qua em đang mải đọc truyện mà anh cứ thích léo nhéo bên cạnh thôi.
Bây giờ tôi mới lên tiếng thanh mình.
- Nhỏ mọn? Léo nhéo bên cạnh?- Anh bắn cho tôi một tia nhìn rất nguy hiểm.
- Sao... sao nào? - Tôi sợ hãi rụt cổ lại.

- Em muốn chết hả?
- Có nói sai gì đâu chứ? - Tôi cố chấp cãi lại nhưng cũng chỉ dám nói be bé thôi.
Anh đưa tay véo mũi tôi.
- Ahh, bỏ ra ! - Tôi cầm tay anh nói.
- Ai lèo nhèo nhỏ mọn hả? - Anh vẫn không buông ra.
- Tất nhiên là... em rồi. - Tôi nghiến răng thay từ anh thành từ em.
- Tốt ! - Anh bỏ tay vuốt mũi tôi.
"Loại quái vật này tại sao mình lại yêu cơ chứ?"
- Muốn nghe nhạc không? - Anh đưa cho tôi một bên tai nghe.
- Có chứ.
Tôi cười nhận lấy và đeo vào tai.
- Bài gì đây?
- Seven years of love.
- Được thôi.
Anh nhắm mắt lại ngửa người tựa vào tường phía sau.
- Anh có thích bài này không?
- Không thích thì sao nó lại có trong máy tôi, ngoan ngoãn trật tự đi.
Tôi yên phận ngả đầu trên vai anh vì người đã bị anh ôm chặt.
...
- Này. - Có ai đó đang lay tôi.
- Ai vậy? - Tôi hé mắt.
- Anh Jong In đây.
- Jong In?!
Tôi bật dậy và đúng là anh ta đang ở trước mặt tôi.
- Hai...người ...?
Jong In ấp úng chỉ tay vào tôi và Chanyeol vừa mới tựa vò nhau.
- Tôi...chúng tôi...
Tôi loay hoay không biết nói thế nào thì Chanyeol tỉnh dậy choàng tay qua vai tôi và "công bố" với Jong In:
- Cậu nhìn mà không biết hay sao? Chúng tôi đang yêu nhau !
- Ya! - Tôi huých vào người anh.
- Yêu nhau?
Jong In thốt lên. Tôi biết ngay là phản ứng của anh ta sẽ thế này mà.

- Sao vậy? Cậu không thích hả? - Chanyeol nhướn mày hỏi.
- Tất nhiên là không thích rồi. Baekhyun ! - Anh ta quay sang tôi hỏi. - Có thật không ?
- Vâng. - Tôi chỉ còn biết thú nhận.
- Thật không thể tin nổi.
- Nhưng mà... anh đừng nói cho ai biết nhé. - Tôi ngập ngừng.
- Tại sao lại thế?- Jong In ngạc nhiên hỏi.
- Thì em nhờ anh vậy thì anh cứ giữ bí mật giúp em đi mà~ - Tôi năn nỉ.
- Vậy cậu làm người yêu anh đi. - Jong In bắt đầu giờ bài trêu tôi.
- Em thử đồng ý xem. - Chanyeol nói với giọng rất thách thức.
- Thôi đừng có đùa nữa ! - Tôi đẩy tay Jong In ra khỏi vai mình.
- Được rồi, anh sẽ giữ bí mật.- Jong In cười nhẹ.
- Thật nhé ! - Tôi nhắc lại cho chắc ăn.
- Yên tâm đi, cậu ta không phải người nhiều chuyện đâu. - Chanyeol cười rồi kéo tôi đi trước.
Tôi quay lại nhìn Jong In chợt thấy một màu đen u ám đượm buồn trong sâu đôi mắt kia.
...
Trên đường về nhà.
- Vừa rồi anh ghen đấy hả? - Tôi trêu anh.
- Ghen thì sao hả? Chẳng lẽ em không biết ghen.
- Buồn cười.
Tôi phì cười, anh ghen một chút cũng tốt, điều đó chứng tỏ anh yêu tôi nên mới vậy.
- Sắp đến tết Soel rồi đấy.
Anh ngước mặt lên nhìn trời. Bỗng một bông tuyết khẽ đậu lên mi mắt đang nhắm hờ, tiếp sau đó là một cơn mưa tuyết nho nhỏ...
- Tuyết rơi rồi.
Tôi đưa tay hứng từng bông một.
- Em có muốn đi trượt tuyết không?
Anh quay sang hỏi tôi.
- Có, trượt tuyết chắc thích lắm.
- Vậy khi nào nghỉ tết anh sẽ đưa em đi.
- Ha, cuối cùng thì em cũng được đi trượt tuyết rồi ~
__________
Ngọt quá rồi phải không mấy thím? ╮(╯▽╰)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận