- Sao anh không đuổi theo con bé?
Tôi nhẹ nhàng hỏi.
- Người mà anh cần ở bên,cần phải đuổi theo chỉ có thể là em. - Anh nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nhiều điều.
- Nhưng...lỡ nó... - Tôi ngập ngừng không muốn nói ra điều không hay.
- Đừng lo, con bé đó... nó mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy. - Anh quay ra nhìn tôi khẽ cười như để an ủi.
- Cảm ơn...
Tôi cúi đầu nói câu "cảm ơn" với anh, nói rất khẽ để giấu đi sự ngượng ngùng của mình.
- Ngu ngốc.
Anh khẽ bật tiếng cười và ôm lấy tôi, rất nhẹ nhàng, trái tim tôi và anh từ từ hoà làm một. Trong đêm đông tuyết rơi giăng kín không gian, tạo một mảng trắng xoá trên nên trời đen tối.Có hai người đang hạnh phúc,đang tràn ngập yêu thương dành cho nhau...
Kí ức về đêm ấy - một mảng trắng xoá - một màu của tuyết...
...
Buổi tối muốn Hye Jin mới về phòng để nghỉ ngơi. Hai mắt con bé sưng húp, ánh nhìn của nó vừa bi thương vừa tức giận.
- Sao? Bây giờ anh đang thương hại tôi?
Nó bộc lộ con người thật với tôi.
- ... - Tôi không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ - tuyết vẫn rơi đầy.
- Không muốn nói gì sao? Gây ra cho người khác nỗi đau lớn như vậy mà cũng bình thản được hả?- Nó cố tình đay nghiến để tôi mở lời cãi nhau với nó.
- Đó là lựa chọn của anh ấy. Đơn giản vậy thôi, anh chẳng động chạm gì đến em cả.
- Nếu không có anh thì anh ấy có rời bỏ tôi không? Nếu anh biến mất, chắc chắn anh ấy sẽ quay lại bên tôi.
- Tình yêu đâu thể đơn giản là không có người này thì sẽ về bên người kia như vậy được chứ?
- Anh thôi đi !- Hye Jin thẳng vào tôi. - Anh không có chỗ nào xứng với anh ấy cả.
- Không có gì xứng?
- Thân thế, kiểu cách, gia đình sang trọng giàu có, tất cả, tất cả không có gì hợp cả.
- Thế em nghĩ mình có hợp không?
Tôi hỏi nó nghiêm túc.
- Tôi khác anh, tôi là đương kim tiểu thư một dòng họ danh giá, nếu đi bên cạnh anh ấy sẽ là một điều hoàn hảo, còn anh sẽ là vết nhơ của cuộc đời anh ấy !
- Đủ rồi đấy ! Em biết thế nào là xứng đôi không? Xứng đôi chính là tình yêu mà hai người họ trao nhau tự nguyện, không ép buộc, không đòi hỏi phải đáp trả xứng đang. Một cặp đôi như thế mới là xứng đôi bên nhau. Còn em mới không xứng đôi bên anh ấy. Em thật sự quá cố chấp và ích kỉ !
Tôi nói hết những gì mình nghĩ. Con bé đó đã quá khing thường người khác. "Vết nhơ" ư? Hay thật!
- Anh... anh chẳng hiểu gì cả ! Sai hết, tất cả là do anh, hãy cút đi để mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Nó mở cửa chạy đi lần nữa trước mặt tôi. Con bé cần có thời gian suy nghĩ về hành động của mình...
...
Sáng ra Jong In đã đập cửa phòng tôi không để cho ai ngủ thêm:
- Ăn sáng xong nhanh còn đi chơi tiếp.
Chanyeol mang bốn cốc sữa ra bàn và nhắc.
- Hye Jin đâu rồi?
Kyung Soo ngơ ngác hỏi.
- Nó về từ sớm rồi.
Jong In nói.
- Nó không kịp chơi gì mà đã đi luôn sao? - Kyung Soo tiếp tục thắc mắc.
- Ừ, nó có việc nên đi trước.
Chanyeol lên tiếng. Ánh mắt hơi u tối, có lẽ anh đang buồn vì đứa em ấy.
...
Buổi trượt hôm nay đích thân Chanyeol dạy tôi trượt tuyết :
- Phải đặt chân này ở đây... còn chân bên này như thế... tay em cầm chắc vào.
Anh chỉ cho tôi từng động tác một, nét mặt đã tươi tỉnh hơn so với ban sáng.
- Có bị ngã như hôm qua nữa không? - Tôi sợ cú ngã đó lắm rồi.
- Tôi luôn đi theo sau em. Yên tâm mà trượt đi.
- Anh nhớ đấy !
Có câu nói này tôi mới dám trượt.Vì...có anh bảo vệ tôi.
- Bắt đầu trượt thôi ?
Anh ở đằng sau đẩy tôi một cái nhẹ. Tôi từ từ di chuyển và trượt xuống dốc. Ban đầu thì cũng có hãi một chút nhưng về sau thì hết. Đúng là Chanyeol có khác, thoáng cái đã dạy được tôi rồi.
Cả buổi tôi tập tành cuối cùng cũng tự mình trượt được một đoạn dài dài nha~
- Họ sắp thành một đôi rồi.
Anh đi cùng tôi và nói.
- Ai?
- Em tự nhìn đi. - Anh chỉ tay ra phía Jong In và Kyung Soo
- A~ Trông họ thật đáng yêu.
Tôi bật cười khi thấy Jong In đang chỉnh lại mũ và phủi tuyết xuống cho Kyung Soo. Không ngờ anh ta dịu dàng đến vậy.
- Thế anh và em thì không đáng yêu hả? - Anh quay lại hỏi.
- Không ! Không đáng yêu chút nào. Chơi với anh chán chết !- Tôi lắc đầu trêu anh.
- Vậy thì em vẫn phải chơi thôi.
- Anh đúng là dai giống kẹo cao su. -Tôi nhăn mặt phản đối.
- Đành chịu thôi, biết sao được. Ai bảo anh yêu em chứ.
Tôi cười, mặt nóng hết lên vì ngượng. Anh toàn làm cho tôi mất tự nhiên.
Chiếc xe đỗ ngay trước ngõ,tôi và Chanyeol vào nhà trước còn Jong In phải đưa Kyung Soo về. Hai người họ thuật sự sắp ghép đôi rồi,mừng quá đi . Tôi cười nhìn Jong In đầy ẩn ý trước khi anh Chanyeol quay đầu xe:
- Ha ha!
Tôi không kiềm chế được mà vừa đi vừa bật cười.
- Đi bộ với anh em vui sướng thế hả?
Anh nhìn tôi bắt đầu tưởng bở.
- Anh cứ chờ đấy.
- Vậy tại sao em lại cười một mình? Không phải đầu óc bị ảnh hưởng khi ngã đấy chứ?
- Không có đâu. Nhìn Jong In và Kyung Soo tự nhiên thấy rất thích thú.
- Em cũng thừa hơi đi lo chuyện người khác quá đấy. Chuyện mình còn chưa xong.
- Em thì có chuyện gì đâu?- Tôi ngơ ngác hỏi.
- Em định bắt anh lén lút hẹn hò khổ sở như thế này đến bao giờ nữa? Phải công khai đi thôi.
- Cái gì?
- Em hỏi gì mà nhiều thế?
Anh ấn đầu tôi.
- Không được, em đã bảo trước là không nói ra mà.
- Em có giấu được mãi không hả? Và anh cũng không thể coi như không biết em khi ở lớp được đâu.
- Thôi đi mà~ Tạm thời cứ để vậy đã,em không muốn lại bị tẩy chay nữa đâu. - Tôi bắt đầu năn nỉ.
- Thật đúng là hết cách với em.- Anh cười và khoác vai tôi đi về.
...
Valentine sắp tới rồi.
Hai tuần sau kì nghỉ tết đã qua, lễ tình nhân năm nay không biết như thế nào nhỉ? Chắc phải đặc biệt hơn rồi.
Cứ nghĩ tới đến vấn đề này là tôi lại ngây ngốc cười. Tưởng tượng ra nhiều điều hay ho nhưng lại chẳng biết làm quà gì cho Chanyeol.
- Làm gì mà cười một mình vậy?
Anh đứng dựa ở cửa phòng tôi hỏi.
- Không có gì cả. Anh định đi đâu đấy?
Tôi thấy anh quàng khăn len và mặc áo khoác có vẻ muốn ra ngoài.
- Đi mua vài thứ lặt vặt ,muốn cùng đi không?
- Em buồn ngủ rồi~ - Tôi lắc đầu.
- Ừ, vậy anh đi một chút rồi sẽ về. Ngủ ngon.
- Vâng !
Anh giúp tôi đóng cửa phòng. Ngồi một lúc trên mạng tôi tắt máy rồi đi đánh răng chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng cái vã phát ra từ phòng cô Seo Ji. Có chút tò mò nên tôi lại gần để nghe.
- Cậu không nên làm như vậy !
Tiếng mẹ tôi nói có vẻ như hơi mất bình tĩnh.
- Tại sao lại không thể? Bây giờ tớ đang độc thân chẳng lẽ yêu mà cũng là sai sao?
Cô Seo Ji gắt lên.
Tôi nhẹ nhàng hé cửa để nghe rõ hơn.
- Cậu yêu không phải là sai nhưng với người đó thì không được.
- Vì đó là chồng cũ của cậu sao?
Câu nói của cô Seo Ji khiến tôi bàng hoàng, tôi bịt miệng lại để không phát ra tiếng kêu !
"Vì đó là chồng cũ của cậu...yêu sao?..."
Cô Seo Ji và bố sao có thể?
- Không phải vì tớ ích kỉ, cũng không phải vì ghét hai người yêu nhau mà là vì bọn trẻ.Cậu phải nghĩ tới chúng chứ !
Lời nói của mẹ lại tiếp tục vang lên.
- Bọn trẻ thì đã sao? Chúng cùng lắm là thành anh em một nhà, như vậy càng tốt chứ sao? - Cô Seo Ji gắt lên nữa.
...Anh em...?
Là anh em sao...?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cô Seo Ji yêu bố mình, họ...có lẽ nào muốn cưới nhau.
Không... không thể nào...không thể như vậy đâu.
Còn tôi và Chanyeol thì sao?...Phải làm sao đây?
Tôi cảm thấy chóng mặt, chân tay bủn rủn đứng không vững...
- Cậu và anh ấy cưới nhau? Bọn trẻ sao chấp nhận được? Lúc này chúng còn sắp lên đại học nữa.
- Cậu đừng lôi bọn trẻ ra đây làm lá chắn. Tớ chỉ cần anh ấy đồng ý thì sẽ lập tức kết hôn.
- Cậu muốn mọi chuyện phải thành ra thế này sao Seo Ji?
"Kết hôn?"
Hai từ ấy đã đánh gục tôi hoàn toàn.
"Huỵch !" - Tôi ngã xuống vì không thể giữ vững cơ thể.
...Choáng váng... như một cơn sóng thần bất ngờ ập tới cuốn trôi đi tất cả...
- Cậu hãy chấp nhận đi, tớ sẽ ở bên anh ấy thay thế vị trí của cậu. Ngày mai tớ bay sang Paris tìm anh ấy.
Cô Seo Ji buông một câu nói lạnh tanh và đi về phía cửa.
Tôi vội vàng chạy về phòng bằng tất cả lí trí còn sót lại. Không kịp đi tới giường, tôi ngồi vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà, cảm giác lạnh truyền khắp cơ thể...
Rốt cuộc tại sao lại thành ra như thế? Tại sao...
-----