- Vào trong nghỉ đi, anh phải về rồi.
Anh Mẫn Hiền nói khi đưa tôi về đến cổng nhà.
- Vâng, anh về nhé. Nhớ giao hẹn của anh em mình đấy. - Tôi vẫy tay chào anh rồi chạy vào nhà.
....
- Ăn gì chưa?
Chanyeol xuống nhà khi tôi vừa cất giày vào tủ.
- Em ăn rồi. - Tôi cười.- Ọc...ọc...ọc ...!- Bụng tôi lên tiếng phản đối.
Tôi chợt nhớ ra là vừa nãy mình chẳng ăn chút mì nào.
- Âm thanh đó nghĩa là gì đấy?- Anh hỏi, ánh mắt trách móc, gõ vào trán tôi một cái nhẹ.
- A...Chắc là do ăn ít.Haha ! - Tôi cười lấp liếm.
- Lại đây ! - Anh kéo tôi vào bếp và ấn người tôi ngồi xuống ghế. - Đợi chút, anh cho em ăn.
Anh nói vì mặt tôi đang ngây ra chẳng hiểu gì.
- A~ Vậy thì tốt quá.
Tôi vỗ tay. Bỗng cảm giác ấm áp lại len lỏi trong trái tim... Liệu còn ấm áp được bao lâu nữa đây? Mắt tôi bất giác nhoà đi, sống mũi cay cay... Nước mắt chuẩn bị rơi xuống, tôi vội lấy giấy lau đi.
"Không thể đển anh thấy mình thế này được."
Tôi lại gần chỗ anh đứng, đưa tay ôm lấy anh từ đằng sau:
- Đang nấu gì đây?
- Đồ ăn cho heo.
- Vậy thì em sẽ không ăn nữa. - Tôi phụng phịu nói.
Lưng anh ấm thật. Tôi cứ thích được dịu mặt vào lưng anh thế này, mùi hương trên áo anh rất dễ chịu. Anh để yên cho tôi ôm và tiếp tục nấu. Tôi chỉ đứng đến vai anh, lúc nào cũng vậy, tôi luôn được anh che chở. Dưới ánh nắng, anh đi phía sau tôi, cái bóng của anh luôn bao trùm lên người tôi, cảm giác ấy thật tuyệt vời và ngọt ngào. Tự nhiên tôi muốn bỏ đi ý nghĩ rời xa anh, chỉ muốn mãi mãi được ôm anh thế này. Tình yêu đúng là khiến cho người ta trở nên ích kỉ...Nhưng dù thế nào tôi biết mình vẫn phải lựa chọn cách dời xa anh. Chỉ có như thế bố mới được hạnh phúc...
- Em đúng là cái đuôi.
Anh xoay người lại nhìn tôi nói.
- Xong rồi hả? - Tôi lấy lại sự tươi tỉnh trên gương mặt hỏi anh.
- Sao em bảo không ăn mà?
- Vậy thì em đành chịu đói mà đi ngủ vậy.
- Chỉ sợ bản tính của em không chịu đựng được thôi. - Anh nhếch miệng khiêu khích tôi.
- Sao mà không chịu được? Chịu đói có gì mà to tát chứ? - Tôi ngoái lại nhìn anh rồi cười đùa. - Ai ~ Chỉ sợ anh đau lòng thôi.
Chanyeol bị tôi trêu lại chỉ biết bật cười và kéo tôi lại gần:
- Nếu biết vậy thì mau ăn đi. - Anh cúi xuống nói.
- Nể mặt anh đấy. - Tôi ngồi vào bàn,ăn ngon lành cơm trộn do anh làm.
- Em đúng là heo suy dinh dưỡng, anh phải nuôi em từ giờ cho đến khi béo ú rồi mới cưới về được. Em vẫn còn bé lắm.
Tôi bỗng khựng lại vì câu nói đùa của Chanyeol. Giống như ai đó cầm dao hung hăng đâm vào tim... Cổ họng tôi nghẹn lại không nuốt nổi:
- Ai thèm cưới anh chứ? Cứ mơ đi a. - Tôi kìm nén những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Ngẩng mặt lên cố nặn ra một nụ cười.
"Xin lỗi... thực sự xin lỗi anh... Chanyeol"
...
Valentine.
Cuối cùng thì ngày lễ tình nhân cũng đã đến gần đồng nghĩa với việc mẹ tôi sang Paris để gặp bố và cô Seo Ji.
- Lát mẹ sẽ ra sân bay, các con ở nhà chịu khó bảo nhau đấy. - Mẹ vừa sắm sửa đồ chuẩn bị đi vừa nói.
- Vâng anh Mẫn Hiền sẽ qua đây ở trong thời gian mẹ đi hả? - Tôi hỏi lại cho chắc vì tối qua mẹ cũng nói vậy.
- Ừ, trưa anh sẽ mang đồ sang. Phòng anh mẹ dọn dẹp xong hết rồi.
- Mẹ đi bao lâu thế?
- Chắc cũng khá lâu, con ở nhà đừng có mải chơi đấy, mẹ bảo anh Mẫn Hiền phải trông con cẩn thận rồi.
- Mai là valentine đấy, mẹ sang đó đi chơi với bố hả?
Tôi dò hỏi mẹ mặc dù trong lòng đã biết rõ một sự thật. Khi mẹ nói sẽ sang Paris, có điều gì đó le lói trong lòng tôi như một thứ ánh sáng mây mờ. Cảm giác vui mừng ập đến bởi tôi đã nghĩ mẹ sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân sắp có ấy. Tôi quả thực... là một đứa ích kỉ.
- Làm gì có chuyện đó, bố con có người yêu mới rồi, chẳng còn nhớ tới mẹ đâu. - Giọng mẹ có chút hơi hờn dỗi.
Nụ cười trên miệng tôi thoáng chốc tan biến. Người yêu mới? Chẳng lẽ hai người thực sự đã đến với nhau rồi sao? Tôi và Chanyeol coi như không còn hy vọng gì nữa...
Thực sự mất hết rồi...
- A... vậy hả? Hay thật...
Tôi nói mà đầu óc trống rỗng. Ngày mai, chỉ còn ngày mai thôi, tôi và người kia sẽ mãi mãi trở thành hai con đường song song.
...
Tối, khi tiễn mẹ ra sân bay xong tôi cùng anh Mẫn Hiền ra ngoài đi dạo.
- Em nên mua gì tặng cho anh ấy bây giờ? - Tôi quay sang hỏi ca ca.
- Em vẫn chưa mua được gì hả?
- Chưa mua được. Bây giờ định đi nhưng chẳng nghĩ ra được cái gì. - Tôi lắc đầu.
- Chanyeol thích gì? - Ca ca cười hỏi tôi.
- Ngoài những bản ballad nhẹ nhàng thì em chẳng biết anh ấy thích gì nữa.
- Vậy thì em hãy hát đi.
Giọng anh Mẫn Hiền trầm xuống khi nhắc đến điều đó khiến tôi giật mình...Điều ấy thật đáng sợ.
- Anh nói đúng, em sẽ hát cho anh ấy nghe, sau đó thì...
- Thôi nào. Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua rất nhanh, em trai bé bỏng của tôi đừng quá lo phiền. - Anh choàng tay qua ôm lấy vai tôi.
- Vâng...
- Cứ khóc đi, nhưng đừng khóc một mình, có anh trai em đây rồi !- Ca ca vỗ vào cánh tay tôi rồi kéo sát người tôi vào người anh.
Cảm ơn anh trai...
Có người cũng từng nói với tôi rằng: "Anh ở đây... vì em đang khóc." Câu nói đó như cơn gió thoảng qua lay động quyết định sắp tới của tôi. Chỉ cần anh nói với tôi câu nói ấy một lần nữa thì có lẽ tôi sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy ngay đến bên cạnh anh...
Có lẽ tôi yêu câu nói đó hơn cả ba chữ... "anh yêu em"