Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Ông đây có rất nhiều tiền, hôm nay ông muốn chơi cô gái xinh đẹp nhất Xuân Quang Lâu!"  
Tô Thương mất kiên nhẫn nói: "Nếu như trong vòng năm phút mà hoa khôi nơi này vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi, thì ông đây sẽ phá nát Xuân Quang Lâu này!"  
Advertisement
"Công tử, xin hãy giữ tự trọng.

Mặc dù tôi có thân phận thấp kém, nhưng Xuân Quang Lâu lại không phải môn phái nhỏ, ngài tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ trước khi làm.

" Cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang này cắn răng nói.

"Cô đang đe dọa tôi đấy à?"  
Advertisement
Ánh mắt Tô Thương chợt lạnh, lập tức phóng thích ra uy thế đè ép người cô gái đang ngã dưới đất.

"Phụt!"  
Khí tức khủng bố, vô cùng lớn mạnh chèn ép lên người cô gái này, khiến cho cô ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Xin công tử tha mạng, tôi biết sai rồi.

"  
"Cút!" Vẻ mặt Tô Thương ảm đạm, không chút nể tình nói.

"Vâng.


"  
Cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang bị thương, lau vết máu trên khóe miệng rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Trước khi đi, cô nhìn Tô Thương với vẻ mặt oán giận, cô ta đã biết vị khách này đến để gây chuyện.

Đuổi hai cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang đi, khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên, anh khoanh chân ngồi trên giường chờ quản lý của Xuân Quang Lâu tìm tới anh.

Khoảng vài phút sau, một quản lý nam dẫn theo ba cao thủ cảnh giới Địa Tông qua đây.

Mà tên quản lý này lại là cảnh giới Thiên Tông cấp đỉnh phong, thực lực cũng không tính là yếu.

"Tại hạ là Lý Vinh, là quản lý của Xuân Quang Lâu.

"  
Ánh mắt Lý Vinh rơi lên người Tô Thương, cười xòa nói: "Công tử, nếu cậu không hài lòng về hai cô gái kia thì chỉ cần nói một tiếng là được rồi, sao cậu lại nổi giận làm gì chứ, bọn họ phải nhờ vào mặt mà kiếm cơm, cậu để lại dấu ngón tay trên mặt bọn họ thì cậu bảo xem, bọn họ tiếp đãi các khách khứa khác thế nào đây.

"  
"Chuyện này sao tôi biết được.


"  
Từ nãy đến giờ Tô Thương vẫn luôn ngồi trên giường, anh kiêu ngạo nói: "Hai người bọn họ đã chuyển lời của tôi cho cậu rồi chứ?"  
"Đã chuyển lời.

" Lý Vinh gật đầu.

"Vậy sao cậu lại không đưa người phụ nữ xinh đẹp nhất tới đây?" Sắc mặt Tô Thương khó coi nói.

"Công tử, quả thật Xuân Quang Lâu chúng tôi có hoa khôi, xinh đẹp rực rỡ khó ai sánh bằng.

Nhưng mà mọi người ai cũng biết, tiểu thư Lan Diệu Y từ trước giờ không tiếp khách, người bình thường nhìn cô ấy một cái thôi đã là vinh hạnh lớn.

"  
Lý Vinh nhẹ nhàng cười nói: "Ngài bảo tôi dẫn cô ấy đến đây, như thế không phải là làm khó cho tôi sao, tôi nào có năng lực đó chứ.

"  
"Không tiếp khách?" Tô Thương nghe vậy, khó hiểu hỏi: "Hôm nay cô ta đến kỳ kinh nguyệt sao?"  
"Chuyện này! Tôi không rõ lắm.

"  
"Cậu gọi cô ta là tiểu thư Lan Diệu Y, nếu đã là tiểu thư, lại không đến kỳ thì sao lại không tiếp khách?" Tô Thương chất vấn.

"Công tử hiểu lầm rồi, tiểu thư mà tôi nói không phải là tiểu thư trong thành phố, mà đó là xưng hô đối với những cô gái chưa lấy chồng.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận