Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Cái này!"
"Sao có thể như thế được!"
Cú đấm của Lý Kỳ Kỳ không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng không phải là thứ mà người thường có thể chịu đựng được.
Vốn dĩ cô ấy đã lo lắng không biết cú đấm của mình có quá mạnh không, nếu như đánh Tô Thương bị thương thì sẽ rất phiền phức.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Tô Thương không bị làm sao thì Lý Kỳ Kỳ lại há hốc mồm.
"Thật sự là không thể, cô như vậy nhỏ quá rồi, có một chút như vậy gần như làm mới kiến thức của tôi về những cô gái trưởng thành rồi, nhưng sự thật bày ra trước mắt tôi đây, của cô thật sự nhỏ đến mức dọa người rồi."
Đúng thật ra thì Lý Kỳ Kỳ cũng không nhỏ, Tô Thương chỉ là đang mỉa mai cô thôi, sau đó nói: "Kỳ Kỳ à, đừng cảm thấy tự ti, trong hoàn cảnh của cô thì có thể có người yêu là tốt thôi, có những thứ cứ sờ càng nhiều thì sẽ to ra."
“Đúng rồi đó Kỳ Kỳ, Tô đại thiếu gia lần này nói đúng đấy, cậu còn có thể phát triển được nữa, chứ không thể là trần nhà thế này mãi được.” Nói đến chủ đề này, Chu Vũ Đồng ở bên cạnh rất cao hứng, vội vàng nói thêm.
"Cái đồ khốn nhà cậu!"
Lý Kỳ Kỳ lườm Chu Vũ Đồng một cái, rồi nhìn sang Tô Thương tức giận nói: "Tô Thương, không được phép nói của tôi nhỏ, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Hi hi, nhỏ chính là nhỏ, còn không cho tôi nói sao?" Tô Thương suy nghĩ rồi nói tiếp:
"Huống hồ lại còn nói đừng trách cô không khách khí, cô nghĩ rằng tôi sợ cô sao?"
"Á à!"
Lý Kỳ Kỳ thẹn quá hóa giận đấm liên tục vào ngực của Tô Thương, nhưng anh ấy lại chẳng nhúc nhích gì.
Lý Kỳ Kỳ không cao, miễn cưỡng cũng chỉ được một mét sáu, tóc thắt bím, khi đánh Tô Thương làm cho hai bím tóc đung đưa, cộng thêm biểu cảm dữ tợn, trông thật dễ thương.
Tuy rằng Lý Kỳ Kỳ đã cố gắng dùng hết sức rồi, mà Tô Thương vẫn không sao, lại còn không hề động đậy, cảnh tượng này thật là buồn cười mà.
"Được rồi, Kỳ Kỳ à, cô không thể làm tổn thương tôi được đâu."
Lúc này, Tô Thương giơ tay lên ấn đầu Lý Kỳ Kỳ rồi cười nhẹ nói: "Thôi bỏ đi, đừng gãi ngứa cho tôi nữa."
Lý Kỳ Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô giãy dụa vùng vẫy muốn đánh Tô Thương, nhưng Tô Thương lại đè đầu của cô nên cô không thể đụng vào Tô Thương được.
"A.

.

.Tức chết mà!"
Lý Kỳ Kỳ thở hổn hển rồi dừng tay lại, sau đó tức giận nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, anh học võ từ khi nào vậy, sao tôi lại không biết!"
"Cô là cái gì mà tôi lại phải nói cho cô?"
Tô Thương cười cười rồi nói: "Kỳ Kỳ, những năm qua, tôi nể tình cô là em gái của Lý Nguyệt nên mới không tính sổ với cô.

Cô thật sự nghĩ rằng có thể đánh được tôi sao? "
"Anh dám!"
Lý Kỳ Kỳ trong lòng vô cùng khó chịu, cô không ngờ rằng thứ rác rưởi Tô đại thiếu gia trong mắt cô lại có thể mạnh hơn mình, thật là khó mà tin được.
Một lúc sau, Lý Kỳ Kỳ nhịn không được mà hỏi: "Tô Thương, anh là loại võ công cổ quái nào thế?"
"Cô đoán xem?" Tô Thương cười nói.
"Anh đứng im cho tôi đánh nhưng tôi không thể nào làm tổn thương đến anh.

Như thế rõ ràng anh có chân khí rất mạnh có thể đỡ lại sức mạnh của tôi.

Chẳng lẽ anh chính là cao thủ Hóa Kình sao?" Lý Kỳ Kỳ nói.
Hóa Kình sao?
Còn là cao thủ nữa sao?
Haha.
Tôi xin lỗi nhưng những cao thủ võ thuật của đất nước này không đủ tư cách để xách dép cho tôi.
Tô Thương không phủ nhận, cười nhẹ rồi nói: "Biết sự lợi hại của tôi là tốt rồi, Lý Kỳ Kỳ, lần sau đừng gây chuyện với tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Cuối cùng, Tô Thương nói lại giọng điệu của những lời Lý Kỳ Kỳ nói ra lúc trước, điều này làm cho Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi.
Nhưng Lý Kỳ Kỳ biết rằng cô không thể đánh bại Tô Thương, vì thế cô sẽ không tiếp tục đánh nữa, tránh làm nhục bản thân minh.
"Được rồi, đi đi, đừng ở đây làm phiền việc nghỉ ngơi của tôi." Tô Thương nói to đuổi khách.
"Hừ, đi thì đi!"
"Tuy nhiên, Tô Thương anh đừng quá hả hê.

Sư phụ của tôi rất mạnh, ngày mai bà ấy sẽ đến Giang Bắc, bà ấy sẽ dạy tôi những võ công lợi hại hơn nữa."
Sắc mặt Lý Kỳ Kỳ lúc đầu thì lạnh lùng, sau đó chợt nhớ tới chuyện sư phụ sắp đến liền trở nên vui vẻ, tự hào nói: "Đến lúc đó, sức mạnh của tôi sẽ tăng lên nhiều lần, như thế sẽ dễ dàng đánh bại anh."
"Ừ ừ, cô lợi hại quá." Tô Thương gật đầu nói: "Vì thế cô có thể đi đi được chưa?"
"Phì, Tô Thương, chờ đó mà xem!"
Lý Kỳ Kỳ tức giận liếc nhìn Tô Thương, rồi cùng Chu Vũ Đồng rời khỏi biệt thự.
"Gâu gâu!"
Nhưng lúc này, một con Teddy lông nâu chạy xuống, nó chính là Bạch Miêu.
Lúc này nó vui vẻ chạy quấn quýt xung quanh Tô Thương, rõ ràng là đang lấy lòng Tô Thương.
Trước đó Tô Thương đã cho nó rất nhiều linh khí làm cho nó chìm vào giấc ngủ say, bây giờ vừa mới tỉnh lại.
"Đúng vậy, tiến bộ nhanh đó."
Tô Thương liếc nhìn con Bạch Miêu rồi hài lòng gật đầu.
Bây giờ đang có linh lực chảy trong cơ thể Bạch Miêu, nói không chừng sức mạnh của nó có thể so với Hóa Kình đỉnh phong.
"Wow, một con Teddy nhỏ đáng yêu làm sao!"
Chu Vũ Đồng ở bên cạnh nhìn thấy con Bạch Miêu, hai mắt sáng lên, hưng phấn đi tới, ôm lấy con Bạch Miêu rồi nói: "Thật đáng yêu, trong mơ tôi cũng muốn có một con Teddy, nhưng tiếc là mẹ của tôi không cho tôi nuôi vật cưng có lông."
Bạch Miêu bị Chu Vũ Đồng ôm vào lồng ngực, có vẻ miễn cưỡng nên nhìn Tô Thương hỏi có thể nhảy đi không.
Tô Thương lắc đầu, ra hiệu cho con Bạch Miêu không được manh động.
"Đồng Đồng, không phải chỉ là một con chó con thôi sao, đặt nó xuống đi, chúng ta đi thôi, ngày mai tôi sẽ mua cho cho cậu một con." Lý Kỳ Kỳ kéo Chu Vũ Đồng rời đi.
"Muộn như vậy rồi, bên ngoài trời đã tối nữa.

Tôi không muốn đi trên con đường không có đèn đâu."
Chu Vũ Đồng đột nhiên đề nghị nói: "Kỳ Kỳ, hay là chúng ta không đi nữa, ở lại đây một đêm rồi ngày mai đi được không?"
"Dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng, có cả Teddy chơi với chúng ta nữa, thật là tuyệt."
Chu Vũ Đồng nói thêm, rõ ràng cô ấy muốn ở lại qua đêm ở đây.
Nhưng mà Tô Dương trực tiếp từ chối: "Không được, đây là nhà của tôi, mấy người đi nhanh đi!"
Tô Thương không từ chối cũng không sao, một khi từ chối Lý Kỳ Kỳ lại càng hứng thú, hai tay chống hông nói: "Tô Thương, nhà anh gì chứ? Rõ ràng là nhà của chú Tô, chú Tô lại đối xử với tôi rất tốt.

Tôi muốn ở lại đây, ngay tại đây, sống tại đây."
"Đồng Đồng, đi, chúng ta lên phòng thôi."
Lý Kỳ Kỳ căn bản không coi mình là người ngoài, kéo Chu Vũ Đồng lên cầu thang.
"Tô đại thiếu gia, cho tôi mượn con chó của anh một đêm nhé, đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt." Chu Vũ Đồng ôm con Teddy không quên chào Tô Thương.
Con Bạch Miêu bất đắc dĩ, nó nhìn Tô Thương với ánh mắt cầu cứu.
"Nếu mày không ra mặt thì bọn họ đã bỏ đi từ lâu rồi.

Là do mày tự mình gây chuyện nên phải tự giải quyết đi."
Tô Dương liếc nhìn con Bạch Miêu, phớt lờ tiếng kêu cứu của nó rồi đi theo bọn họ lên lầu.
"Lý Kỳ Kỳ, hai người nghỉ ngơi ở đây đi, nhưng nhớ khóa cửa đấy.

Cô biết tôi là ai rồi đấy, nói không chừng nửa đêm tôi không kìm nổi mà xông vào phòng của cô, đặt cô lên.

.

.

.

Haha."
Khi lên đến tầng ba, Tô Thương cười đùa rồi bước vào phòng mình.
"Hừ, anh định hù dọa ai đây!"
Lý Kỳ Kỳ bĩu môi, cùng Chu Vũ Đồng vào phòng ngủ bên cạnh.
Chu Vũ Đồng muốn chơi với con Bạch Miêu, nhưng con Bạch Miêu lại làm ngơ, rất nhanh cô đã không còn hứng thú nữa.
Ngay sau đó, hai cô gái chỉ đơn giản là đi tắm và nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
"Đồng Đồng, tôi thấy hơi lạnh." Lý Kỳ Kỳ nói.
Chu Vũ Đồng liền đưa chăn cho Lý Kỳ Kỳ rồi đắp cho cô rồi nói: "Bây giờ còn lạnh nữa không."
"Trời vẫn lạnh, như thể có gió thổi vào." Lý Kỳ Kỳ nói.
"Gió sao?"
"Nhưng cửa sổ đã đóng lại rồi."
Chu Vũ Đồng nhìn về phía cửa sổ, sau đó nhìn Lý Kỳ Kỳ, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, nhịn không được mà cười nói: "Kỳ Kỳ, tôi biết vì sao cậu lại cảm nhận được gió rồi."
"Vì sao?" Lý Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
"Bởi vì.

.

.

"
Chu Vũ Đồng nhìn hai chân Lý Kỳ Kỳ, trịnh trọng nói: "Có lỗ hổng thì gió mới lọt vào!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui