Trương Mộ Cổ bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, đề nghị như thật nói: "Anh Phú Quý, thật ra trong đầu tôi có một suy nghĩ, nếu nhưng chúng ta có thể làm thành một nhóm nhạc thì thật là hoàn hảo.
"
"Anh thổi kèn xô-na, tôi đánh trống lớn, hoàn cảnh đó, âm thanh đó, chắc chắn sẽ khiến khán giả phải sửng sốt đó nha.
"
Advertisement
"Ý kiến hay!"
Vương Phú Quý lập tức dự tính, hưng phấn nói: "Xưa có Bá Nha và Tử Kỳ là tri âm tri kỷ, nay có hai chúng ta lấy âm nhạc làm bạn, đây có thể xem là câu chuyện ngàn đời rồi!"
Advertisement
"Ha ha, đúng vậy nha, anh và tôi cùng chung cảm hứng, rất dễ trò chuyện, chỉ hận gặp nhau muộn quá à!"
Trương Mộ Cổ trực tiếp cầm tay Vương Phú Quý, kích động nhìn qua Vương Phú Quý, càng nhìn càng thấy Vương Phú Quý thuận mắt, giống như bạn bè quen biết đã lâu năm.
"Không muộn, không muộn, chúng ta đều còn trẻ, sau này làm thành một nhóm nhạc, chắc chắn sẽ có thể phát triển mạnh mẽ trong làng nhạc và trở thành nhóm nhạc nổi tiếng nhất trong tương lai.
" Vương Phú Quý hưng phấn nói.
"Anh em tốt!"
Trương Mộ Cổ ôm Vương Phú Quý một cái, đồng thời vỗ vỗ vai Vương Phú Quý, cảm xúc cực kỳ kích động: "Có thể gặp được tri âm ở đại hội võ thuật trăm tông phái, chuyến đi này của tôi thật sự không tệ nha!"
"Tôi cũng thế!"
Vương Phú Quý kích động trả lời, cuối cùng gặp được người chân chính thưởng thức nhạc cụ âm nhạc của mình.
Hai người đều vui vẻ, nhưng tất cả mọi người tại hiện trường đều sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cái! tình huống gì thế này, thế là họ trở thành anh em tốt rồi hả?"
"Một người thổi kèn xô-na, một người đánh trống lớn, cmn, còn lập thành một nhóm nhạc, cái này cmn là âm nhạc trần gian hay sao?"
"Hai vị đại ca, tôi cho các anh mười đồng, van xin các anh đừng nói mình thuộc giới âm nhạc được không, giới âm nhạc chúng tôi không ghánh nổi hai người, nhóm nhạc của hai người bước vào giới vũ đạo được không?"
"Ha ha, đừng nói lung tung nha, cái người Vương Phú Quý kia là gà mờ, nhưng mà Trương Mộ Cổ có thể đấu bất phân thắng bại với phật tử Vô Cơ, cẩn thận bị anh ta để mắt đến nha.
"
"Thằng nhóc Vương Phú Quý này cmn may mắn thật chứ, vừa thổi kèn xô-na một cái là có thể kết bạn được với một thiên tài trùm sò như thế, sớm biết thì tôi đã đem đàn nhị ra rồi, kỳ thật tôi kéo đàn nhị cũng êm tai lắm nha.
"
!
"Bá Nha, Tử Kỷ, lấy âm nhạc kết bạn! hai tên đại ngu ngốc này.
" Tô Thương cũng trợn tròn mắt, sờ sờ lên mũi lộ ra một nụ cười khổ.
"Cha, cha đừng nói vậy nha, con thấy chú Phú Quý đang rất vui vẻ mà.
" Lúc này, Tô Du Du bên cạnh cười nói.
"Điều này đúng thật nhỉ, hóa ra là cha sai rồi.
"
Tô Thương cười nhẹ thành tiếng, sau đó nói: "Du Du, không phải con cũng thích nghe kèn xô-na sao, nói như vậy, chú Phú Quý của con có hai tri âm rồi.
"
"Hì hì.
"
Ai ngờ, Tô Du Du nói nhỏ: "Con không thích đâu, buổi sáng con sợ chú Phú Quý tổn thương, nên mới nói như vậy đó.
".