Còn về người thi cảnh giới thiên tông và địa tông, họ biết mình đến chỉ cho đủ số lượng, tất nhiên không đồng ý mạo hiểm rồi.
Dù là đánh bại Trương Mộ Cổ, họ cũng không có cơ hội tiến vào vòng tiếp theo, vì thế tùy tiện đánh một chút là được rồi.
Advertisement
"Lên!"
Sau một giây, hơn mười thiên tài ở giữa võ đài, liền thẳng hướng Trương Mộ Cổ xông tới.
Advertisement
"Ha ha, được lắm, lâu lắm rồi không đấu một trận vui như hôm nay rồi!"
Trương Mộ Cổ là một phần tử cuồng nhiệt chiến đấu, thấy cảnh này, đột nhiên mừng rỡ như điên.
Ngay sau đó.
Anh ấy từ bên trên trống lớn da thú, nhảy xuống, trực tiếp tiến vào đám người mà đánh giết.
Nhất thời.
Chân khí trên võ đài tàn phá bừa bãi, dư âm chiến đấu như hình gợn sóng tản ra theo bốn phía.
Mặc dù Trương Mộ Cổ thực lực mạnh mẽ, nhưng đối thủ anh ấy lại có mười người, là lại là các thiên tài đến từ những ngọn núi nổi tiếng, lại không phải là yếu.
Vì thế, Trương Mộ Cổ tay không vũ khí mà đánh giặc, cũng không thể kết thúc cuộc chiến một cách nhanh chóng được, mà là đánh nhau với những người kia có tới có lui.
Tất nhiên.
Trương Mộ Cổ vẫn có thể chèn ép những người đó mà đánh, từng quyền đánh đến thịt, khoảng chừng mười mấy chiêu, thì đã có người bị đánh rơi xuống võ đài rồi.
Vương Phú Quý nhớ kỹ lời Trương Mộ Cổ nói, lập tức thổi kèn xô-na lên, dùng khúc Đại xuất tấn tiễn người bị rơi xuống.
"Móa!"
Những người dự thi bị đánh rớt xuống võ đài, vốn là đủ khó chịu rồi, nghe được tiếng kèn xô-na, lập tức thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà lời uy hiếp trước đó của Trương Mộ Cổ, trong ký ức của anh ta vẫn còn như mới, vì thế không dám trêu chọc Vương Phú Quý, giận mà không dám nói gì, sắc mặt đỏ nghẹn lên.
"Động cơ của sát nhân hả.
"
Tô Thương thấy vậy, cười lắc đầu, sau đó đánh giá Trương Mộ Cổ, tự lẩm bẩm: "Cái tên Trương Mộ Cổ này, mặc dù thực lực không yếu, nhưng chỉ dựa vào thực lực bây giờ đang thể hiện ra bên ngoài của anh ấy, chỉ sợ không có cách nào mà chiếm được lợi thế trước phật tử Vô Cơ.
"
"Vì thế có thể thấy được, anh ấy còn có thủ đoạn mạnh hơn, chắc chắn có liên quan đến cái trống lớn da thú mà anh ấy mang bên người rồi.
"
"Chỉ có điều, bây giờ anh ấy vẫn đang hưởng thụ cuộc chiến, vì thế không sử dụng trống lớn da thú đó.
"
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liền dời ánh mắt nhìn sang bên phải võ đài.
Ở giữa võ đài chiến đấu, trong thời gian ngắn chưa có kết quả, tất nhiên không cần nhìn tiếp làm gì.
Lúc này.
.