Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Triệu Chỉ Nhược trong lòng lo lắng, muốn tránh né, nhưng đã muộn rồi, trừ phi nhảy xuống lôi đài, còn không thì không còn đường lui nữa.

Nhưng mà.

Advertisement
Nếu như nhảy xuống lôi đài rồi thì không khác gì đã nhận thua, Triệu Chỉ Nhược trên vai gánh lấy trách nhiệm nặng nề, bị sư phụ đặt kỳ vọng quá cao, tuyệt không thể nhận thua được, thế là cô ấy đành khẽ cắn môi, dự định chịu bị trọng thương làm cái giá, tiếp nhận đòn tấn công của mấy người này.

Bốp!  
Ầm!  
Advertisement
Bang!  
Nhưng ai mà ngờ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Thương bỗng nhiên xuất hiện, từ chính diện ôm lấy Triệu Chỉ Nhược, dùng lưng mình đỡ lấy đòn tấn công của mấy người kia.

Trong chốc lát, toàn bộ tổn thương đều đổ dồn lên trên người Tô Thương, chân khí phá tan hết tất cả mọi thứ ở đó.


"Phụt!"  
Sau vài giây, Tô Thương liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào trong lòng của Triệu Chỉ Nhược, sắc mặt nhợt nhạt, "thoi thóp".

Những người tham gia thi đấu ra tay lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn bộ đều lui về sau một bước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Bây giờ.

Bọn họ đã đoán ra được thân phận của Tô Thương, căn bản không dám ra tay nặng với Tô Thương, chỉ sợ sẽ bị báo thù.

Cho dù là Tô Thương không phải đến từ cổ tộc, nhưng anh vẫn có một hộ vệ ở cảnh giới võ thần lục địa, bọn họ thật sự cũng không dám dây vào.

Bây giờ thì tốt rồi, nhiều thương tổn nện lên người Tô Thương như vậy, cho dù là cao thủ thần tông thì e cũng gánh không nổi mà.

Hỏng rồi!  

Rắc rối lớn rồi!  
"Tô thiếu gia!"  
Lúc này, Triệu Chỉ Nhược ngồi bệt xuống đất, ôm Tô Thương "sắp chết", khóc lóc như mưa nói: "Tại sao, tại sao anh lại đỡ thay tôi, tại sao! "  
"Cô! Cô Chỉ Nhược, tôi! tôi thích cô, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương, khụ! "  
Tô Thương thở ra thì nhiều hít vô thì không bao nhiêu, vừa nói vừa ho ra một ngụm máy, sắc mặt trắng bệch.

"Tôi là thần tông trung kỳ, cho dù có đỡ lấy thì cũng sẽ không chết, sao anh lại ngốc vậy chứ.

"  
Triệu Chỉ Nhược nước mắt rơi như mưa, đồng thời không biết tại sao, cô ấy cứ nghĩ sẽ mất đi Tô Thương thì trong lòng lại vô cùng khó chịu.

"Cô Chỉ Nhược, tôi nguyện mình chết đi cũng không muốn để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, tình yêu làm cho người ta mù quáng mà.

"  
Tô Thương gắng nở một nụ cười, sao đó yếu ớt nói: "Nếu như cho tôi một cơ hội lựa chọn lại thì tôi vẫn làm như thế, cô Chỉ Nhược, quãng đời sau này, tôi! tôi không thể ở bên cạnh cô nữa rồi, cô phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng nhớ đến tôi, cô chỉ cần xem tôi như người qua đường lướt ngang đời cô thôi.

"  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận