Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Sau khi Thạch Hạo Hãn đứng dậy, cũng không hề ngồi xuống, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn bảo vệ Tô Thương.

Còn những người khác, thì không có tỏ thái độ gì, sư trụ trì Viên Thông của núi Bồ Đề thì nhắm mắt tụng kinh, giả vờ không biết chuyện xảy ra ở hiện trường.

Advertisement
Khoảng vài giây sau, Vương Trọng Vân môn chủ của Thiên Cơ Môn ở núi Võ Đang đứng lên.

“Anh Phong Vân.

”    
Advertisement
Vương Trọng Vân khẽ cười nói: “Anh Thạch nói không sai, ân oán của anh và nhà họ Tô, đợi sau đại hội võ thuật trăm phái rồi giải quyết, còn trong khi đại hội đang diễn ra, thì anh không được giết cậu ta.

”   
Ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, nhìn Thiên Sơn Tuyết, Thạch Hạo Hãn, Vương Trọng Vân từng người một, cuối cùng lại nhìn sang phía A Ly.

t  
Tạm thời nhún nhường, Tây Môn Phong Vân cười cười nói: “Vậy thì được, sau trận đấu sẽ giải quyết, chắc chắn phải để lại thể diện cho núi Võ Đang mới được.

”   
“Tô Thương, cậu may mắn phết đấy, vừa nhặt về được một mạng, vừa rồi còn chống cự với sự tấn công của những người dự thi kia, chắc cậu cũng giống với người anh em Vương Phú Quý của cậu, cũng đặt chân đến luyện khí tầng thứ chín chứ gì.

”    
Tây Môn Phong Vân chăm chú nhìn Tô Thương, cười giễu cợt nói: “Thực lực như vậy, cũng không phải là yếu, nhưng đáng tiếc, đại hội võ thuật trăm phái lần này chắc chắn sẽ phải thua thôi, không thắng được đâu!”   
“Tây Môn Phong Vân, đừng nói chắc chắn như thế chứ.

”   
Tô Thương tiếp nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, khiêu khích cười nói: “Đại hội võ thuật trăm phái lần này, tôi không chỉ muốn thắng thôi đâu, nếu có thời cơ, tôi sẽ giết sạch hết người tham gia dự thi của gia tộc Tây Môn của ông còn sót lại trên lôi đài, Tây Môn Long ngâm, Tây Môn Hổ Tiếu gì đó, tôi muốn chúng nó chết không toàn thây!”  
“Ha ha!”  
“Cậu thanh niên, cậu cương quyết bướng thật đấy!”   
Tây Môn Phong Vân lắc đầu cười cười, sau đó liền ngồi ở trên ghế, không muốn nói gì thêm nữa.

Thiên Sơn Tuyết và Thạch Hạo Hãn thấy vậy, cũng ngồi xuống.

Nhưng.

Vương Trọng Vân lại nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: “Xin chào, Tô thiếu gia.

”   
“Ừm.

” Thái độ của đối phương rất tốt, Tô Thương liền gật đầu.

“Tự giới thiệu bản thân chút, tôi là môn chủ của Thiên Cơ Môn ở núi Võ Đang, tôi tên là Vương Trọng Vân.

” Vương Trọng Vân cười nói.

“Môn chủ!”  
Hai mắt Tô Dương bỗng sáng rực lên, hỏi dò: “Ông chính là người tiên đoán tiên cơ, đã kết luận sau đại hội võ thuật trăm phái năm nay, cục diện giới luyện võ sẽ xảy ra sự chuyển biến lớn phải không?”  
“Không phải.

”  
Vương Trọng Vân lắc đầu nói: “Tô thiếu gia, người đoán được cái này, là môn chủ đời trước của Thiên Cơ Môn, chính là sư tổ của tôi.

”  
“Bây giờ ông ấy, đang đi ngao du bốn bể, không biết đang ở đâu nữa.

”   
“Nhưng hình như ông ấy đã đoán được người đời sau của nhà họ Tô sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm phái, nên trước khi đi, còn để lại một bức thư, đặc biệt dặn dò, nhất định phải đích thân đón tiếp người đời sau của nhà họ Tô.

”  
Vương Trọng Vân vừa cười vừa nói rất vui mừng: “Tô thiếu gia, trận đấu này đã kết thúc, không biết cậu có thời gian, theo tôi đến mật thất của Võ Đang một chuyến được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui