Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Lúc này, Trương Mộ Cổ say khướt, khiêng trống lớn da thú lên, cơ thể có chút lắc lư.

Bên cạnh.

Advertisement
Vương Phú Quý đã bắt đầu thỏi kèn xô-na rồi, âm thanh du dương trầm bổng, hết sức vang dội.

"Anh Phú Quý, không xong rồi, tôi mất đi một vật quan trọng rồi, không có cách nào mà phối hợp với anh được rồi!" Lúc này, Trương Mộ Cổ bỗng nhiên nói ra.

Advertisement
Vương Phú Quý ngừng thổi kèn, vội vàng hỏi: "Mất thứ gì rồi?"  
"Trống!"  
Mặt mũi Trương Mộ Cổ đầy nghiêm trọng, cực kỳ lạ lùng nói: "Trống to da thú của tôi không thấy đâu, làm sao bây giờ, anh Phú Quý, đây chính là bảo bối di truyền của tổ tiên tôi mà!"  
???  
Tô Thương bên cạnh còn tưởng thật sự mất cái gì, nghe nói như thế, lại nhìn Trương Mộ Cổ đang vác trên vai một cái trống lớn da thú, nhất thời tức xạm mặt lại.

Cmn, không phải là đại ngu ngốc hay sao chứ?  
"Cái gì, trống lớn da thú của anh mất rồi!"  
Vương Phú Quý nghe vậy, biểu cảm cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm túc nói: "Đừng có gấp, anh Trương Mộ Cổ, tôi tìm với anh, nhất định có thể tìm thấy.

"  
"Trống lớn như vậy, có thể đi đâu chứ?"  
Vương Phú Quý cúi đầu xuống, đảo qua đảo lại, định thay Trương Mộ Cổ tìm trống lớn da thú.

???  
Hai cái tên đại ngốc này.

Tô Thương bây giờ nhìn không nổi nữa, vốn định nhắc nhở, có điều chợt nghĩ tới chuyện, nếu mà tìm được trống lớn da thú, hai tên ngốc này chẳng phải muốn biểu diễn tại hiện trường hay sao?  
"Ông đây cũng không muốn bị khuấy động, phải đưa họ đi mới được.

"  
Tô Thương lắc đầu, vội vàng nói tiếp: "Vương đại thiếu gia, anh Trương Mộ Cổ, tôi mới nhìn thấy rõ một người, trộm trống của anh đi, chạy về hướng tây, hai anh nhanh đuổi theo một chút đi, tôi ở đây trông coi bàn rượu.

"  
"Cmn, F*ck thật chứ, thứ chó má nào không có mắt vậy, dám trộm cả trống của tao!"  
"Tô đại thiếu gia, cảm ơn anh đã nhắc nhở, không hổ là anh em tốt của tôi.

"  
Trương Mộ Cổ nghe vậy, lập tức giận không kiềm được, mắt đỏ cả lên, sau khi nói cảm ơn Tô Thương, liền khiến trống lớn da thú, say khướt đi về hướng tây.

"Anh Trương Mộ Cổ, chờ tôi một chút!"  
Vương Phú Quý uống đến hai mắt mê man, loạng choạng theo sát phía sau.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận