Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Ồ?" Tô Thương lạnh nhạt nói: "Tôi tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái thì có phiền toái gì?"  
"Tôi biết năng lực của cậu bạn Tô Thương, chắc hẳn trừ tôi ra, không có một ai trong đám thiên tài kia là đối thủ của cậu.

"  
Advertisement
Lâm Uyên thẳng thắn nói: "Mà tôi muốn thắng cậu cũng không dễ dàng, chắc chắn sẽ phải dùng cờ Bách Độc.

"  
"Nhưng tôi không thể sử dụng sức mạnh của cờ Bách Độc tùy ý được, nếu dùng nó trước thời hạn, đợi đến khi người của Thập tộc tới phá rối, tôi sẽ không còn sức đánh trả nữa.

"  
Advertisement
"Cho nên cậu bạn Tô Thương, thay vì như vậy, không bằng cậu hãy ủng hộ tôi, để tôi lấy được hạng nhất, làm minh chủ cổ võ.

"  
Lâm Uyên nhìn Tô Thương, khẽ cười nói: "Sở dĩ tôi làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho cậu thôi.

"  
"Cậu bạn Tô Thương, cậu đã bao giờ nghĩ nếu Thập tộc muốn chèn ép thế lực cổ võ, người đứng mũi chịu sào sẽ là minh chủ cổ võ không.

"  
Lâm Uyên cười nói: "Cậu còn trẻ, tương lai còn đang mở rộng, cứ để tôi chịu lửa giận của Thập tộc đi.

"  
"Tôi có cờ Bách Độc, hơn nữa còn sắp đột phá, đặt chân đến cảnh giới Trúc Cơ, hoàn toàn có thể dẫn dắt giới luyện võ chống lại Thập tộc.

"  
"Ha ha!"  
Tô Thương híp mắt lại, nghiền ngẫm cười nói: "Lão Độc Vật, ông nghĩ tôi ngu chắc, ông có lòng tốt như vậy ư?"  
"Cậu bạn Tô Thương, có tin hay không là tùy cậu, dù sao tôi cũng đã nói hết cho cậu rồi.

"  
"Nếu cậu cố ý không chịu nhượng bộ, tôi đành phải đánh bại cậu trên lôi đài thôi, cũng chỉ là tốn ít công sức ấy mà.

"  
Lâm Uyên mỉm cười, sau đó đứng lên muốn rời đi.

"Đứng lại, tôi cho ông đi chưa?" Tô Thương cũng đứng lên, sa sầm mặt lại.

A Ly bên cạnh anh phóng một áp lực kinh khủng ra xung quanh.

"Cậu bạn Tô Thương, tôi đã nói rồi, chúng ta đâu có thù hằn gì với nhau đâu, cậu hùng hùng hổ hổ như vậy làm gì?" Lâm Uyên thở dài nói.

"Ha ha, ít nói nhảm thôi.

Hãy kết thúc ba mối thù hơn một trăm năm trước, hơn hai mươi năm trước và một khoảng thời gian trước trong hôm nay đi!"  
Tô Thương lạnh lùng nói, linh khí vờn quanh người anh: "Vừa rồi ông còn nói khoác không biết ngượng, nói muốn thắng tôi trên lôi đài.

Ha ha, sao phải chờ đến lúc đó chứ, bây giờ ông hãy chứng minh thực lực của mình cho tôi xem nào!"  
"Khoan đã.

"  
Lâm Uyên quay đầu nhìn Tô Thương, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Cậu bạn Tô Thương, cậu không nghe tôi giải thích sao?"  
"Giải thích cái gì nữa?" Tô Thương cau mày.

"Ha ha, hơn một trăm năm trước đúng là tôi đã đến nhà họ Tô ở Côn Luân, cũng ra tay giết rất nhiều người.

"  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận