Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


“Đừng quên, sư phụ Tuyệt Tuyệt Tử của tôi, dùng tên giả Lâm Uyên, để tham gia đại hội võ thuật trăm phái đấy, thậm chí đánh bại cả Thạch Cửu Thiên, anh thì là cái thá gì, mà cũng dám mơ mộng đến vị trí minh chủ của giới luyện võ vậy?”   
“Nói nhiều thì có ích gì, chống mắt lên mà chờ đi!”   
Advertisement
Đỗ Phi Dương giải tán ba linh hồn trong người ra, không thèm nhìn Mặc Đao, nhanh chân rời khỏi hiện trường.

“Nói mà không biết ngượng, sẽ có lúc anh phải khóc thôi!”   
Advertisement
Mặc Đao lạnh lùng cười một lần nữa, nhớ lại bản thân đã thua, khuôn mặt tràn đầy sự hổ thẹn liếc nhìn Thiên Sơn Tuyết đang ngồi ở vị trí ghế trên cao, tức vì không tìm được cái lỗ nào để chui vào, sau đó anh ta cũng nhanh chóng biến mất trong đám người.

“Trận đấu tiếp theo, Tây Môn Long Ngâm của gia tộc Tây Môn ở Côn Luân,  chiến đấu với thiên tài của Đao tông, Triệu Tầm Hoan!”  
“Mời hai người dự thi lên sàn!”   
Ngay sau đó.

Trọng tài hiện trường lớn tiếng hô to, Tây Môn Long Ngâm và Triệu Tầm Hoan, cũng lên sàn theo.

tùy theo đăng tràng.

!   
Giờ phút này.

Ở vùng ngoại thành, sơn trang Phú Xuân.

Các tông phái luyện võ lớn, đều có sản nghiệp ở trong thành phố, dựa vào điều này để bảo đảm rằng tông phái của mình không thiếu tiền, có thể thường xuyên mua sắm đồ ăn thức uống vật dụng hàng ngày.

Khu sơn trang Phú Xuân này, chính là một trong những sản nghiệp của núi Phú Xuân.

Do cách núi Võ Đang khá gần, không khí trong lành, khung cảnh cũng không tệ, cho nên Từ Ngọc Phong thỉnh thoảng sẽ tới nơi này ở một thời gian ngắn.

Hiểu theo một cách khác, nơi này là chỗ ở cố định của Từ Ngọc Phong.

Sân sau của sơn trang,  từ trước đến nay không đón tiếp khách, ở trong trạng thái đóng cửa, nhưng có người trông coi, chỉ có Từ Ngọc Phong mới có thể ra vào được.

Lúc này.

Tô Thương  và A Ly, dưới sự chỉ dẫn của Từ Ngọc Phong, đã đi tới sơn trang Phú Xuân, đồng thời trực tiếp tiến vào sân sau.

“Tô thiếu gia, cô A Ly, hai người đi theo tôi, đá năng lượng ở ngay trong phòng của tôi.

”   
Từ Ngọc Phong nở một nụ cười thân thiện, đẩy cửa phòng ra, mời Tô Thương và A Ly bước vào.

“Ừm.

”  
Tô Thương gật đầu, nhưng không trực tiếp đi qua đó, mà về phía ngón tay phải của Từ Ngọc Phong.

Trên ngón tay cái của Từ Ngọc Phong, có đeo một chiếc vòng tay màu đen, phía trên có hoa văn theo phong cách cổ.

Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không nhìn ra manh mối, nhưng Tô Thương thì khác, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, chiếc vòng này là vòng tay chứa đồ.

Từ Ngọc Phong biết, đá năng lượng cũng là sử dụng linh thạch của người tu chân, hơn nữa ông ta còn có ý nghĩ trở thành người tu chân nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận