Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Soạt soạt soạt!
Tô Thương vừa đến cửa phòng học, ngay lập tức thu hút tất cả sự chú ý của các bạn trong lớp học.

"Anh trai này cũng không tệ nha, đẹp trai sáng láng, đúng là gu mà tôi thích đây rồi."
"Anh trai, yêu em không, ngày hè thì nóng nực nhưng có em đây cực ngon này."
"Bây giờ đã là mùa thu rồi, mấy người thật là thấp hèn, toàn là lũ chó, toàn làm việc xấu.

Tôi không giống như mấy người, tôi đang tìm bạn trai, tôi chỉ tìm người để tâm sự.

.

.

.

Ah..ah, anh trai này ở đâu đến, sao có thể đẹp trai như vậy!"
Nghe được những bạn nữ xung quanh bàn tán, Tô Thương chỉ khẽ mỉm cười chứ cũng không thèm để ý.

"Cậu là Tô Thương đúng không?" Ngay lúc này, có một nữ giáo viên mang vớ đen nhíu mày nói.

Tô Thương gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Sau khi xác nhận xong, trên khuôn mặt của nữ giáo viên hiện ra vẻ chán ghét, hiển nhiên chắc là cô ấy đã nghe đến danh tiếng của Tô đại thiếu gia rồi.

"Tôi là Hoa Thanh Đại, là giáo viên lớp 3."
Hoa Thanh Đại lạnh lùng nói: "Hoa viện trưởng dặn tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy, cậu đi theo tôi, những người khác thì tự học."
Hoa Thanh Đại phong thái dứt khoát, nói xong liền quay lưng đi ra khỏi phòng học, Tô Thương đi theo phía sau.


"Tô Thương? Tôi nghe nói lớp chúng ta sẽ có một sinh viên mới chuyển đến, hình như đúng là anh ấy."
"Tô Thương, anh ấy đẹp trai thật đấy, lớn lên đẹp trai như vậy sao lại học Trung y, là nghệ sĩ có phải tốt hơn không."
"Một đám mê trai, tỉnh lại đi, vẻ ngoài đẹp trai có lợi ích gì, không có tiền không có chỗ dựa thì cũng không làm được gì!"
"Câm cái miệng vào, nghe nói Tô Thương là do Hoa viện trưởng tự mình tuyển chọn, chắc chắn anh ấy là tài năng thiên phú, sau này thành tựu trong tương lai cũng là nhiều vô kể nha."

.

.

.

.

Sau khi ra khỏi phòng học.

Hoa Thanh Đại đi trước, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, cố ý giữ khoảng cách với Tô Thương.

"Khụ khụ."
Tô Thương lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Nghe tôi nói này, người đẹp mang vớ đen ơi, cô đừng đi nhanh như vậy, tôi có ăn thịt cô đâu."
"Tô Thương, cậu không cần phải lắm lời, tôi không biết cậu ở bên ngoài như thế nào, nhưng nơi này là trường học, tôi là giáo viên của cậu, chỉ cần cậu phạm lỗi thì tôi đây có quyền trừng phạt cậu!"
Hoa Thanh Đại đứng lại, lạnh lùng nói: "Còn nữa, tôi biết cậu là ai, là Tô đại thiếu gia ăn chơi sa đọa, phá phách, lêu lổng số một ở Giang Bắc, thời gian trước còn san bằng cả một trường học."
"Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đại học Tử Kinh không phải là nơi cậu muốn làm gì thì làm, cậu tốt nhất nên biết điều một chút, nếu như cậu làm ô nhiễm lớp của tôi, tôi sẽ không khách khí với cậu!" Hoa Thanh Đại đe dọa nói.

"Được được được, cô không cần phải nặng lời như vậy, có chuyện gì từ từ nói." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.


"Ha ha, một tên lưu manh ngay cả vợ sắp cưới của mình cũng đem cho người khác, không xứng nói chuyện bình thường với tôi."
Hoa Thanh Đại lạnh lùng nói rồi đi trước dẫn đường.

Tô Thương nghe thấy như vậy cũng lười giải thích với cô ấy.

Một lúc sau, hai người đã đến bên ngoài văn phòng của viện trưởng khoa Đông y.

"Ông nội của tôi ở bên trong, cậu vào đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu!" Hoa Thanh Đại thản nhiên nói.

"Ông nội cô sao?"
Tô Thương cười nói: “Hóa ra Hoa thần y mà cha tôi nói chính là ông nội của cô, chả trách cô lại to gan như vậy, đã biết thân phận của tôi nhưng vẫn dám nói chuyện với tôi như vậy."
Hoa Thanh Đại không muốn trả lời Tô Thương, thậm chí cô ấy còn không muốn nhìn mặt anh.

Tô Thương không muốn tự làm mất mặt mình nữa, đành gõ cửa, một mình đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.

"Cậu là Tô thiếu gia nhỉ?”
Hoa Thời Mạc đang viết cái gì đó ở trên bàn làm việc, cảm giác có người đi vào nên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Thương, ông ấy mỉm cười chào hỏi.

"Tôi là…."
Chưa đợi Hoa Thời Mạc nói hết câu, Tô Thương đã bước nhanh tới, kéo cái ghế ra ngồi đối diện với Hoa Thời Mạc, rồi trực tiếp nói: "Ông là thần y nổi tiếng ở Giang Bắc, Hoa Thời Mạc phải không?"
Trước khi vào, Tô Thương đã suy nghĩ kỹ rồi, bản thân anh chắc chắn không đi học thường xuyên, như vậy thì quá dằn vặt người ta rồi, làm không tốt có khi chưa ngưng kết được kim đan thì đã bị bí bách chết luôn rồi.

Mà đại học Kinh Tử không giống như những trường khác, còn phải giữ mặt mũi cho ông già nữa.

Nếu ở trường học muốn được tự do ra vào, như cá gặp nước thì cách tốt nhất là lộ ra một chút thực lực thì mới có thể thu phục được Hoa Thời Mạc.


Bởi vì Hoa Thời Mạc ở Giang Bắc tiếng tăm lừng lẫy, ông ấy lại là viện trưởng trường đại học Kinh Tử kiêm cả giáo sư, tất cả các gia tộc ở Giang Bắc đều muốn lôi kéo ông ấy cho bằng được.

Thu phục được ông ấy rồi thì sau này sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức không đáng có.

Cho nên sau khi bước vào phòng, Tô Thương vẫn luôn giữ nguyên thái độ không hề tôn kính Hoa Thời Mạc.

"Tôi chính là Hoa Thời Mạc."
Hoa Thời Mạc đương nhiên cảm nhận được Tô Thương không hề có chút kiêng nể gì với mình, ông ấy liền bỏ bút xuống, nhíu mày nói: "Tô công tử, thái độ của cậu như vậy là bất kính với người lớn, lẽ nào nhà họ Tô dạy dỗ như vậy sao?
"Ha ha!"
Tô Thương trước là cười nhạo sau lại khinh thường nhìn Hoa Thời Mạc rồi thản nhiên nói: "Dựa vào ông, không có đủ tư cách để nhận sự tôn kính của tôi, cái gì mà thần y, đó chỉ là cái danh tiếng hão huyền, mua danh trục lợi mà thôi!"
"Láo xược!"
Hoa Thời Mạc khi nghe thấy thế, liền xấu hổ tức giận đứng lên đập bàn nói: "Tô Thương, cậu cũng biết, cho dù là cha cậu cũng không dám có thái độ láo xược như vậy trước mặt tôi, cậu là ai mà cậu dám?"
"Im miệng, ông già bảo thủ!"
Tô Thương híp mắt lại rồi trầm giọng nói: "Nói về kinh nghiệm trải đời thì ông gọi tôi bằng cụ, tôi đây còn chê ông trẻ người non dạ, thì ông lấy cái tư cách gì mà lấy danh nghĩa trưởng bối để giáo huấn tôi?
"Tạo phản rồi, không ra thể thống gì rồi, tôi với ông nội cậu xem như là có chút giao tình, hôm nay để tôi thay ông nội cậu dạy dỗ cậu!"
Hoa Thời Mạc không kiềm chế được cơn tức giận nữa liền lấy ra một cây kim bạc, lạnh lùng nói: "Yên tâm, cái kim này chỉ làm cậu câm trong nửa tháng, hy vọng đây là đòn cảnh cáo cho cậu!"
Dứt lời, cây kim châm được bắn ra hướng thẳng vào phía dưới cổ họng của Tô Thương.

Tô Thương nhếch miệng cười, anh vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, thấy kim tiến sát lại gần thì anh mới bắt đầu động thủ.

"Ông!"
Trong phút chốc, một bức tường linh khí đột ngột từ dưới đất mọc lên, chắn trước mặt Tô Thương.

Cây kim do Hoa Thời Mạc bắn ra bị bức tường khí ngăn lại nên không thể tiến về phía trước.

"Chút tài vặt này mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ!"
Tô Thương ngồi ở trên ghế, mi mắt anh khẽ nhướng lên, đột nhiên từ trên vách tường khí bộc phát ra một luồng sức mạnh đáng sợ, trực tiếp làm cho cây kim tan nát thành từng mảnh.

Dư chấn của luồng sức mạnh này khiến cho thân hình Hoa Thời Mạc lắc lư, ông ấy phải dựa vào tường mới đứng vững được.


Giờ phút này, vẻ mặt của ông ấy vô cùng hoảng sợ nói: "Chân..

là chân khí vừa phóng ra ngoài, võ đạo tông sư, cậu.

.

.

.

Cậu vậy mà lại là tôn sư!"
Chân khí?
Chân khí cái khỉ gì, của ông đây đây là linh khí, đúng là đồ không có kiến thức.

"Tô công tử, là tôi có mắt như mù, không nghĩ cậu lại có sức mạnh như thế, trước mắt nhìn xuống chỉ sợ cả Giang Bắc này không có ai là đối thủ của cậu."
Hoa Thời Mạc sửa sang lại áo quần, thái độ đối với Tô Thương thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tô Thương cũng không thèm để ý tới mà đứng dậy, nhìn về phía đơn thuốc trên bàn làm việc, nhíu mày nói: "Hoàng Tinh, Ngọc Trúc, bối mẫu Tứ Xuyên, Bách Hợp,.

.

.

Đây là bài thuốc để điều trị bệnh phổi, là ông viết sao?"
"Đúng là tôi viết, đó là tâm huyết nghiên cứu gần mười năm của tôi mới tạo ra được bài thuốc có thể để đời như vậy." Hoa Thời Mạc vô cùng tự hào nói.

"Hoàng Tinh đúng là có tác dụng bồi bổ, bổ sung tinh khí, nhưng ông bỏ liều lượng nhiều như vậy thì là bổ phổi hay hại phổi đây?"
"Ngọc Trúc có vị ngọt, tính bình, ông bỏ có chút vậy thôi thì khỏi bỏ luôn đi."
Tô Thương vẻ mặt khinh thường, không chút nể nang mà đả kích nói: "Cái đồ này mà cũng xứng gọi là đơn thuốc, cũng xứng được lưu truyền sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận