Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Thương khẽ cười nói: “Đợi một thời gian nữa, tôi thậm chí còn có thể nâng đỡ cậu trở thành một minh chủ võ lâm, chi phối cả một giới võ thuật.

”  
“Cảm ơn đại thiếu gia.

” Quách Ý kích động vô cùng, biểu cảm viết đầy hai chữ cung kính.

Loading!
“Ừm.

”  
Advertisement
Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại dò hỏi: “Cô bé ở trong biệt thự đi đâu rồi?”  
“Dạ thưa, đại thiếu gia, Du Du tiểu thư đã đi học rồi.

” Quách Ý trả lời.

“Đi học?” Tô Thương nhíu mày nói: “Ai đưa cô bé đi?”  
“Trường học có xe đưa đón, trực tiếp dừng ở trước cổng của biệt thự.


” Quách Ýlại nói tiếp: “Vốn dĩ dì Phù định đi cùng đến trường mẫu giáo, nhưng mà thầy giáo đi cùng không đồng ý, nói là các bạn nhỏ phải tự lập, phụ huynh không được tham gia cùng.

”  
“Biết rồi.

”  
Tô Thương gật đầu, xe của nhà trường, chắc là khi Lý Nguyệt đăng ký đã sắp xếp xong rồi, như vậy cũng tiện không cần phải đưa đón nữa.

Lát sao, Tô Thương nhìn một vòng phòng khách của biệt thự thì không phát hiện ra bóng dáng của dì Phù, bèn hỏi: “Đúng rồi, dì Phù đâu, sao mà không ở trong bịêt thự?”  
“Dì Phụ chắc là trở về trang viên rồi.

”  
“Tốt quá rồi!”  
Tô Thương nghe thấy lời này, nhất thời mừng rỡ, hai ngày nay anh quá bực dì Phù rồi.

Ngày hôm đó, nếu như không phải là dì Phù, có lẽ anh và Lý Nguyệt ở trên sô pha phòng khách đã có thể làm được chuyện đó rồi.

Về lại trang viên thì tốt, về trang viên thì tốt.

“Đại thiếu gia.


”  
Lúc này, Quách Ý cười nói: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, dì Phù nói ở trang viên có trồng một ít rau thơm, mọc rất là tốt, lần này trở về trang viên chắc là để hái rau thơm mà thôi.

”  
“Hái… hái rau thơm sao?”  
“Đúng vậy, dì Phù nói là tự mình trồng thì an toàn hơn, hơn nữa cũng không tốn tiền mua, bà ấy thích nhất là ăn rau thơm.

” Quách Ý tiếp tục nói: “Nếu như mà không có gì bất ngờ xảy ra, thì hôm nay dì Phù sẽ trở về biệt thự ven sông.

”  
“Tôi…”  
Tô Thương đen sầm mặt lại, trong lòng vô cùng không chờ đón dì Phù, nhưng mà đối phương đã vì nhà họ Tô mà cực khổ cả một đời, bây giờ đã về già rồi, Tô Thương cũng không tiện đuổi dì Phù đi.

Thôi bỏ đi, tùy bà ấy vậy, bà ấy vui là tốt rồi.

“Quách Ý, tôi ra ngoài một chuyến, biệt thự bên này có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho tôi biết.

”  
Tiếp theo đó, Tô Thương để lại câu nói rồi rời khỏi biệt thự ven sông.

Nửa tiếng sau, Tô Thương lái xe đến trước một quán cà phê.

Quán cà phê Đã Lâu Không Gặp, nằm ở vị trí náo nhiệt nhất của Giang Bắc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận