Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tiêu Đình hai hôm nay rất bận rộn.

Tô đại thiếu gia lúc trước đã điều khiển máy ủi san phẳng trường học, kết quả là bị chôn dưới đống xà bần xây dựng, ông chủ cho rằng chuyện này không đơn giản như thế, cho nên đã cử anh ấy âm thầm điều tra, tuyệt đối không được bứt dây động rừng.

Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng thì Tiêu Đình cũng đã tìm thấy được nhà họ Triệu đầu tiên.

Nhà họ Triệu ở Giang Bắc, chỉ là một gia tộc tầm trung, nhưng nhờ vào bất động sản để làm giàu nên rất dễ để liên hệ với máy ủi.

Tiêu Đình dựa theo đầu mối này, dễ dàng đã tìm thấy Triệu Văn Bân, kết quả lại biết được Triệu Văn Bân tối nay lại tìm thêm năm mươi máy ủi, mặc dù anh ta đã bí mật để làm nhưng mà Tiêu Đình là một thám tử nên đã phát hiện ra manh mối này.

"Lẽ nào đại thiếu gia lại muốn san phẳng trường đại học Kinh Tử?"
Nghĩ đến đây, Tô Đình không bình tĩnh được, ngay cả Tô Thần Binh cũng chưa biết việc này, anh ấy tức tốc chạy ngay đến thẳng trường đại học Kinh Tử.

Vừa đến gần đại học Kinh Tử, Tiêu Đình nhìn thấy năm mươi cái máy ủi đang tập hợp ở mảnh đất bỏ hoang, trong lòng có chút lo lắng.

Nhìn kỹ hơn thì anh ấy mới thở dài một hơi, may mắn là mình tới kịp thời, đã kịp đuổi theo đại thiếu gia ở phía trước, nếu như đến muộn một bước thì đại thiếu gia nhất định sẽ gây nên tai họa lớn.

"Đại thiếu gia ơi là đại thiếu gia, cậu là đồ vô dụng cũng thôi đi, xa hoa đồi trụy cũng không có ai dám trách cậu, nhưng tại sao cậu cứ nhất định phải gây khó dễ cho trường học chứ."
"Vết thương còn chưa lành được hai ngày, lại sắp xếp san phẳng trường học người ta, cậu xem san phẳng trường học là một trò chơi đâm xuyên qua hàng rào hay sao, đẩy một trường rồi lại thêm một trường nữa, cậu không thể ngồi yên một chỗ được một lúc hay sao?"
Tiêu Đình nhìn qua vùng đất hoang nơi tụ tập máy ủi, cười khổ sở.

"Cứu mạng với."

Nhưng ngay lúc này, ở trong bóng tối xa xa, đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu.

"Hử?"
"Tiếng này sao lại nghe quen tai thế này?"
Tiêu Đình cau mày, sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên trong lòng căng thẳng:
"Thôi chết rồi, đó là đại thiếu gia!"
Từ sau khi biết được người kêu cứu là Tô Thương, Tiêu Đình nhanh chóng vượt qua màn đêm, mười mấy giây sau thì thấy được Tô Thương.

Lúc này.

Tô Thương đang nằm dưới đất, đầu tóc rối tung, quần áo và mặt mũi dính đầy máu, nhìn vô cùng nhếch nhác.

Mà bên cạnh anh ấy, lại có ba cái xác, trong đó có một cái xác chính là Triệu Văn Bân.

Ngoài ra còn hai cái xác nữa, một người mặc áo khoác đen, còn một người mặc bộ quần áo hoạt động ban đêm, đều không nhìn rõ mặt mũi, không biết là ai.

"Tiêu Đình, con mẹ nó chứ, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng tôi phải chết rồi chứ."
Tô Thương làm bộ sợ hãi nói, toàn thân vẫn còn run lên.

"Đại thiếu gia!"
Tiêu Đình vội vàng chạy tới, ân cần dò hỏi: "Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"
"Không, không bị thương, nhanh đỡ tôi dậy." Tô Thương run lên nói, nhìn như giống bị dọa đến sợ hãi.


Tiêu Đình làm theo, đỡ Tô Thương dậy, sau đó không chịu được mà hỏi: "Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, công tử nhà họ Triệu sao lại chết ở đây, còn hai người khác là ai, sao lại chết như thế?"
"Cmn, cậu mở miệng ra là hỏi một loạt như thế để làm gì hả, tôi hiện giờ đầu óc trống rỗng, sao mà trả lời được, nhanh gọi điện thoại cho cha tôi, tôi phải về nhà, tôi không muốn ở cùng một hố với người chết đâu, nhanh lên!"
Tô Thương hoảng hốt lo sợ nói, dùng hết khả năng để diễn đúng một Tô đại thiếu gia công tử bột hèn nhát.

"Vâng!"
Tiêu Đình cung kính nghe lời, lập tức bấm số điện thoại di động của Tô Thần Binh, nói sơ qua về tình hình hiện tại.

Ngay sau đó, Tô Thương lập tức muốn Tiêu Đình đưa về nhà họ Tô nhưng trước khi đi, thì hai người họ đã đến vùng đất hoang nơi đang tập hợp máy ủi.

"Tô đại thiếu gia, anh vừa rồi vội vàng hoảng sợ chạy đi, anh đi làm cái gì vậy, còn muốn san phẳng trường học nữa không hả, đợi thêm chút nữa là chúng ta bại lộ đó."
Vương Phú Quý nói liên tục, đột nhiên nhìn thấy Tô Thương mặt đầy máu, nhất thời lo lắng nói: "Mẹ ơi, Tô đại thiếu gia, anh bị làm sao thế?"
"Việc này nói ra dài lắm, Vương Phú Quý, cậu nhanh để chỗ máy ủi này về trước đi." Tô Thương nói.

"Cmn, anh không lầm chứ Tô đại thiếu gia, đã tiêu tiền rồi sao lại nói rút là rút, tôi còn muốn cùng anh làm ra một trận lớn nữa...Tiêu Đình!"
Vương Phú Quý nhìn thấy Tiêu Đình, liền ngậm miệng lại ngay lập tức.

Làm người tin cậy bên cạnh Tô đại thiếu gia, cậu ấy đương nhiên nhận ra đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Tô, thậm chí còn có chút sợ hãi, thế là biết điều dặn dò người điều khiển máy ủi lui khỏi hiện trường.

Tô Thương và Tiêu Đình cũng không ở lại đó, họ nhanh chóng biến mất trong đêm.

...!

Nửa tiếng sau.

Trong phòng khách của trang viên nhà họ Tô, ba xác chết nằm đó, chính là Triệu Văn Bân, người đàn ông mặc áo khoác đen và mộ tử sĩ nữa.

Tô Thần Binh ngồi ngay ngắn trên ghế, Tiêu Đình đứng bên cạnh, và điều đáng nói là Tô Cảnh Hàm cũng đứng tại đó.

Tô Thương đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, bộ dạng “lo sợ” dường như đã được hồi phục nhiều rồi
"Tiêu Đình, thân phận của ba xác chết này đã điều tra ra chưa?" Lúc này Tô thần Binh nghiêm túc mở miệng hỏi thăm.

"Đều đã điều tra ra rồi."
Tiêu Đình đáp lại: "Người thanh niên kia là nhị công tử nhà họ Triệu ở Giang Bắc, tên Triệu Văn Bân."
"Người mặc đàn ông mặc bộ quần áo hoạt động ban đêm trên cánh tay có hình xăm được xác nhận đây là tử sĩ nước D.”
"Còn về người đàn ông mặc áo khoác đen, thân phận của ông ta khá đặc biệt, lai lịch không phải dạng bình thường."
Tiêu Đình nghiêm túc nói: "Ông ta là cao thủ có chút tiếng tăm trong giới luyện võ, Khai Sơn Chưởng, Vương Bình Xuyên!"
"Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên!"
Tô Thần Binh lập tức đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Ông ta không phải là cao thủ Hóa Kình Hậu Kỳ sao, thực lực còn mạnh hơn cả cậu, tại sao lại chết ở Giang Bắc chứ?"
Tiêu Đình lắc đầu nói: "Cái này thì phải hỏi đại thiếu gia rồi."
xoạt xoạt xoạt!
Trong phút chốc cả ba người trong phòng khách đều nhìn vào Tô Thương.

Đặc biệt là Tô Cảnh Hàm, nhìn Tô Thương không chớp mắt, cậu ấy rất muốn biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Tô Thương, con nói đi, đã xảy ra chuyện gì!" Tô Thần Binh nghiêm túc hỏi.

"Cha"
Tô Thương không giả vờ sợ hãi nữa, dù sao anh ấy cũng là đại thiếu gia công tử bột, sau lưng còn có chị gái làm chỗ dựa, nên nếu làm quá lên thì lại phản tác dụng.


Thế là Tô Thương thản nhiên cười nói: "Chuyện là thế này, tôi nay con kêu Triệu Văn Bân giúp con tìm năm mươi máy ủi đất, sau đó tập hợp lại ở bên ngoài đại học Kinh Tử, khi tới địa điểm thì Triệu Văn Bân báo tin cho con, kêu con đi qua cánh rừng bên kia tìm anh ta..."
"Chờ một chút."
Tô Thần Binh tối sầm mặt mũi hỏi: "Thằng ranh con, mày đặc biệt liên hệ máy ủi qua đại học Kinh Tử làm cái gì hả?"
"Chuyện này không quan trọng."
Tô Thương đổi chủ đề rồi nói tiếp: "Khi con qua đó, thì phát hiện Triệu Văn Bân cùng với người đàn ông mặc áo khoác đen đó đang đợi con, vừa mới nhìn thấy con, anh ta liền hỏi miếng ngọc bội."
"Ngọc bội gì?" Tô Thần Binh ngắt lời.

"Sáng hôm nay con với Triệu Văn Bân đấu chó, đã thắng anh ta rất nhiều thứ, trong đó có một miếng ngọc bộ anh ta thường mang theo."
"Mày còn đi đấu chó sao?" Tô Thần Binh nghiến răng nói: "Mày là đại thiếu gia, Tô Thương, mày không thể làm phế vật ngoan ngoãn ở nhà hay sao?"
"Cmn, cha, cha không biết lịch sự hay sao, cứ cắt ngang suốt thế, thôi con không nói nữa, con đi về ngủ đây!"
Tô Thương thở hổn hển, quay đầu bỏ đi mặc kệ mọi thứ, rất đúng với tính cách của Tô đại thiếu gia.

"Đứng lại, mày nói tiếp đi, tao đảm bảo không cắt ngang nữa."
Tô Thần Binh cam kết nói, đối với đứa con trai này thì ông ấy cũng không còn cách nào khác, không phải sợ con trai, mà là sợ Tô Dực Cân.

"Thế thì còn tạm được."
Tô Thương tiếp tục nói: "Cái đồ chó má Triệu Văn Bân đó, không có đồ đánh cược, muốn quỵt nợ, cũng không biết lấy lá gan từ đâu ra, thế mà dám tìm một trợ thủ, muốn cướp ngọc bội từ trong tay của con."
"Cái người mặc áo choàng đen kia rất giỏi, con không có cách nào chống lại ông ta được, khi chuẩn bị đem ngọc trả lại cho ông ta thì kết quả lại lòi ra người mặc bộ quần áo màu đen kia."
"Người mặc bộ quần áo màu đen không có tinh thần thượng võ, chơi đánh lén sau lưng, dùng một phi tiêu liền đánh trúng vào ngực người mặc áo khoác đen."
"Sau đó lại phóng ra phi tiêu, giết chết Triệu Văn Bân luôn."
Tô Thương nói nhảm: "Con lúc đó sợ tè ra quần, tay chân luống cuống, may mà người đàn ông mặc áo khoác đen chưa chết hẳn, trước khi chết ông ta trở tay cho người áo đen kia một chưởng chết luôn."
"Cứ như thế, ở hiện trường chỉ còn lại một mình con sống, dọa con chân tay mềm nhũn, tranh thủ thời gian kêu cứu mạng, kết quả là thấy Tiêu Đình kịp thời xuất hiện."
Tô Thương kết luận nói: "Sự việc đại khái là như thế, còn những việc sau này, mọi người đều biết rồi đó."
Kể xong đầu đuôi câu chuyện, mấy người Tô Thần Binh đưa mắt nhìn nhau, hiện trường cực kỳ yên tĩnh....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận