Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Tô Thương, ý của con là tử sĩ nước D lén giết Triệu Văn Bân và người đàn ông áo đen, và người đàn ông áo đen trước khi chết đã giết tử sĩ nước D kia sao?" Sau khi dừng lại mấy giây, Tô Thần Binh xác nhận nhưng giống như đang hỏi lại.

"Không hoàn toàn đúng lắm."
Tô Thương hùng hùng hổ hổ nói: "Tử sĩ nước D chỉ lén giết người đàn ông áo đen, chứ hoàn toàn không có lén giết Triệu Văn Bân."
"Cái đồ ngốc Triệu Văn Bân kia lại không biết võ công, giết anh ta cũng không cần phải lén giết làm gì."
"Hơn nữa tử sĩ nước D và người đàn ông áo đen chắc đều là muốn giết con, nhưng bọn họ không quen biết nhau, kết quả là tự giết hại lẫn nhau, nếu không thì con hoàn toàn tiêu rồi." Tô Thương cảm thấy may mắn nói.

Tô Thần Binh nửa tin nửa ngờ, dặn dò Tiêu Đình: "Tiêu Đình, cậu đi kiểm tra vết thương xem."
"Vâng!"
Tiêu Đình nghe thấy liền đi kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó nói: "Thưa ông chủ, đúng như đại thiếu gia nói, tử sĩ nước D và Vương Bình Xuyên đã cùng nhau chết rồi, mà Triệu Văn Bân cũng đúng là chết dưới tay của tử sĩ nước D kia, bị phi tiêu cứa đứt cổ họng."
Tô Thương nghe vậy, khóe miệng thoáng nở một nụ cười mà không dễ dàng bị người ta phát hiện, dựa vào năng lực của anh, thì giả tạo vết thương là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Ừm, tôi biết rồi."
Tô Thần Binh đi qua nhìn Vương Bình Xuyên trước, sau đó lại nhìn tử sĩ nước D.

Lúc này tấm vải màu đen che mặt của tử sĩ nước D đã được tháo xuống, mặt mũi xấu không gì sánh nổi.

Tô Thần Binh chăm chú nhìn một lát rồi thương xót nói: "Đường đường là Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên, vậy mà lại chết trong tay đồ xấu xí này, thật đáng buồn, đáng tiếc mà."

Đồ xấu xí?
???
Tô Thương nghe đến lời này, nhất thời xạm mặt lại, tức đến mức xém chút muốn mở miệng chửi luôn rồi.

Người đàn ông áo đen Vương Bình Xuyên là chính tay anh giết, kết quả lại bị ông cha già của mình nói là chết trong tay đồ xấu xí.

Ồ f*ck!
"Ông chủ, thực lực của Vương Bình Xuyên rất cao, tôi tự nhận cũng không bằng ông ta, nhưng như đại thiếu gia đã nói, cái đồ xấu xí giết ông ta là dân đạo chích, chuyên âm thầm đánh lén, nếu không thì Vương Bình Xuyên cũng sẽ không chết." Tiêu Đình nói thêm.

Cái đồ gì?
Đạo chích?
CMN chứ, cậu mới là đồ đạo chích, cả nhà cậu đều là đạo chích.

Trong lòng Tô Thương oán giận thầm mắng.

"Đúng vậy."
Tô Thần Binh khẽ gật đầu, tiếp đó ông ta quay sang nhìn Tô Thương, nhắc nhở: "Tô Thương, gần đây con đắc tội gì với Triệu Văn Bân sao, tại sao nó lại muốn giết con?"
Tô Cảnh Hàm ở bên cạnh nghe thấy như vậy, ánh mắt nhất thời nhìn sang Tô Thương, xem ra khá là căng thẳng, cậu ấy rất muốn nghe câu trả lời của Tô Thương.


Tô Thương đã nhận ra nét mặt thay đổi của Tô Cảnh Hàm, trong lòng dĩ nhiên đã xác định rồi.

Nhưng mà, anh lại không có chứng cứ, thế là cố ý nói: "Tên tiểu tử đó chắc là thua nhiều quá tức không chịu nổi thôi, hôm nay con đã thắng anh ta nhiều thứ lắm."
Tô Cảnh Hàm nghe thấy câu trả lời của Tô Thương thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì bản thân chưa bị bại lộ.

"Vậy còn tử sĩ nước D kia là chuyện gì nữa, tại sao lại muốn giết con?" Tô Thần Binh tiếp tục hỏi.

"Vậy thì con cũng không rõ nữa, cha, cha mau điều tra xem, mau tìm ra hung thủ, con thật không muốn lúc đi bar lại bị giết chết mất tiêu đâu." Tô Thương nói.

"Cái thằng nhóc con còn muốn đi bar nữa sao?"
Tô Thần Binh nghiến răng nói: "Thằng nhãi, trước khi điều tra ra người đứng đằng sau thì con không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở trong nhà đi!"
"Tiêu Đình, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu theo sát nó, không có lệnh của tôi, không cho phép nó rời khỏi trang viên nửa bước!"
"Vâng!"
Tiêu Đình cung kính trả lời.

"Chết tiệt, cha, cha là đang muốn nhốt con lại sao!"
Tô Thương nhất thời không vui nhìn sang Tô Cảnh Hàm nói: "Anh em tốt, em mau cầu xin giùm anh đi, anh không muốn bị nhốt nữa đâu!"

"Anh cả, đừng lo lắng."
Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng của mình lên, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Cha nuôi, nhốt anh cả lại cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, hay là cha thu hồi lại quyết định đi."
"Cảnh Hàm, cha biết tình cảm của hai đứa rất tốt nhưng cha đã quyết định rồi, con không cần cầu xin cho nó nữa, không có tác dụng đâu." Tô Thần Binh lạnh lùng nói.

"Cha nuôi, cha nghe con nói, chỉ có thả anh cả ra thì mới dụ được hung thủ đang nấp ở phía sau."
Tô Cảnh Hàm cười nói: "Nếu như cha nhốt anh cả lại, hung thủ không tìm được cơ hội để ra tay thì khi nào mới bắt được người chứ?"
Nghe Tô Cảnh Hàm nói như vậy, nhất thời Tô Thần Binh như bừng tỉnh ra: "Ý của con là, dùng Tô Thương làm mồi nhử?"
"Đúng vậy."
Tô Cảnh Hàm lại nói tiếp: "Người nấp phía sau, nếu như đã có ý định muốn giết anh cả thì nói không chừng sẽ còn ra tay với những người khác trong nhà họ Tô, sớm ngày tìm ra thì càng tốt, tránh phải đêm dài lắm mộng."
"Hơn nữa, cha có thể sai Tiêu Đình âm thầm bảo vệ cho anh cả, dựa vào thực lực của Tiêu Đình thì ở Giang Bắc này người có thể thần không biết quỷ không hay mà ra tay với anh cả chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi, anh cả chắc chắn sẽ được an toàn." Tô Cảnh Hàm cười nói.

"Ha ha, đúng là một ý kiến không tồi mà!"
Tô Thần Binh nghe thấy như vậy, lập tức vỗ tay khen hay, rồi nói: "Cảnh Hàm, không hổ là con nuôi của cha, suy nghĩ vấn đề rất chu toàn!"
"Cảm ơn cha nuôi đã quá khen." Tô Cảnh Hàm khiêm tốn nói.

"Không kiêu căng, không nóng nảy, rất tốt."
Tô Thần Binh trước thì khen Tô Cảnh Hàm, sau thì lập tức nhìn sang Tô Thương nói: "Tô Thương, không nhốt nữa, sau này muốn đi đâu thì đi, Tiêu Đình sẽ âm thầm bảo vệ con."
Trong lòng Tô Thương liên tục cười nhạo, anh đã đoán ra được đại khái ý đồ của Tô Cảnh Hàm rồi.

Một khi Tô Thương cứ ở trong trang viên nhà họ Tô thì cơ hội ra tay của cậu ấy sẽ ít hơn, chỉ khi Tô Thương không bị nhốt một chỗ thì cậu ấy mới có nhiều cơ hội.

Nhưng mà, đây cũng là ý muốn của Tô thương, chỉ cần Tô Cảnh Hàm ra tay lần nữa, thì anh có thể tìm được sơ hở, để đưa cậu ấy vào chỗ chết.


Nhưng ngoài mặt thì Tô Thương lại cảm kích nói: "Ha ha, anh em tốt của anh, em đúng là lợi hại mà!"
"Bây giờ anh không bị nhốt nữa, còn có một vệ sĩ mạnh như Tiêu Đình, sau này đi ra ngoài làm màu chút, anh xem còn ai dám chọc đến anh nữa, Lý Kỳ Kỳ gì đó, anh cũng không cần sợ nữa, cám ơn em nhé người anh em tốt."
Ngây thơ!
Trong lòng Tô Cảnh Hàm cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn giống như được sủng ái mà lo sợ nói: "Anh cả, anh đừng khách sáo với em như vậy."
"Ừm, anh em tốt, lần sau có cơ hội, anh dẫn em đi bar thoải mái chút, anh mời, anh sẽ chọn cho em một em nhân viên xinh đẹp nhất."
Tô Thương cười nói: "Một em không đủ thì anh lại chọn cho em, tám em, mười em bảo đảm sẽ khiến em thoải mái vô cùng."
"Cút đi!"
Tô Cảnh Hàm chưa kịp trả lời thì Tô Thần Binh đã hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhãi con, một mình mày học thói hư tật xấu thì thôi đi, đừng lôi kéo Cảnh Hàm, cút, cút, cút, tao không muốn nhìn thấy mày nữa!"
Tô Thương nhìn thấy cha nổi giận liền vội vàng rời khỏi phòng khách đi về phòng của mình.

"Cha nuôi, con cũng về đây, đã muộn như vậy rồi, cha cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tô Cảnh Hàm nở một nụ cười ấm áp rồi quay người lại chậm rãi rời khỏi phòng khách.

Sau khi Tô Thương và Tô Cảnh Hàm đều đã rời đi thi Tô Thần Binh mới thở dài một hơi.

"Haiz, cái tên nhóc Tô Thương này, không có bản lĩnh gì cả, tính tình thì vội vã hấp tấp, chỉ biết hưởng thụ, khó thành người tài mà."
"Trái lại Cảnh Hàm gặp chuyện thì trầm ổn, nho nhã lễ độ, đối xử với mọi người thì khiêm tốn, có khí chất của ông chủ."
Tô Thần Binh cảm thán nói: "Haiz, nếu như Cảnh Hàm là con ruột của tôi thì tốt rồi, đáng tiếc, đáng tiếc mà!"
Tô Thần Binh vẫn đang tiếp tục khen Tô Cảnh Hàm chỉ là ông ta không biết là lúc này Tô Cảnh Hàm đã về đến phòng của mình, sau khi khoá cửa lại, sắc mặc cậu ta u ám vô cùng, rồi đột nhiên nổi cơn tức giận đập phá hỏng hết tất cả các đồ đạc trong phòng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận