Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Thương vừa dứt lời thì có một bóng người xông vào phòng.

Bịch.

Ngay sau đó, người này vung tay lên, cửa phòng cũng đóng lại.

"Tô Thương, sao cậu có thể phát hiện ra tôi?” Người vừa đến nhìn chằm chằm vào Tô Thương, ánh mắt lạnh thấu xương xen lẫn sự tò mò.

Tô Thương quay sang nhìn, phát hiện đối phương khoảng bốn mươi tuổi, tóc húi cua, mặc áo khoác da màu đen, khóe miệng còn có một vết sẹo khoảng năm cm khiến cho người khác có cảm giác hung ác.

Khí thế trên người ông ấy cũng đặc biệt làm cho người ta sợ hãi, nhất định đã từng giết không ít người, người bình thường sợ rằng cũng không có can đảm nhìn ông ấy.

Nhưng Tô Thương không có chút nào sợ hãi, thản nhiên cười nói, cơ bản là không thèm để mắt đến ông ấy.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi, trên người cậu không hề có chân khí chuyển động, cậu chỉ là một người bình thường, nhưng bằng cách nào lại có thể phát hiện ra tôi?" Người đàn ông lạnh giọng, không có chút kiên nhẫn hỏi.

"Ha ha."
Tô Thương lại đứng lên, nhíu mày nói: "Ông cảm thấy bản thân mình núp rất kín sao?"
"Chỉ là Hóa Kình hậu kỳ mà thôi, cũng dám ám sát tôi, đúng là không biết sống chết là gì."
Tô Thương lạnh lùng nói: "Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội, thành thật khai báo là ai đã phái ông tới đây, có khi tôi sẽ tha cho ông một mạng!"
"Hừ!"
Người đàn ông áo da nghe vậy, sắc mặt hung ác lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi mà còn già mồm à!"
Nói xong, người đàn ông áo da mở to mắt, không chút để ý mà đánh ra một chưởng, dự định để cho Tô Thương nếm chút khổ sở.


Nhưng mà, chuyện lại không xảy ra như mong muốn, Tô Thương lại vươn người tránh được.

"Cũng là Hóa Kình hậu kỳ, nhưng mà thực lực của ông lại thua xa Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên."
Tô Thương đứng đó, lạnh lùng cười nói: "Ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của tôi, chỉ dựa vào mỗi mình ông mà cũng dám giết tôi sao?"
"Cái gì!"
"Ông rõ ràng là võ giả thời xưa!"
Người đàn ông áo da đó là Hắc Long, ngay lúc đó ông ta vô cùng kinh hãi, suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói: "Vương Xuyên là do cậu giết sao?"
Tô Thương không phủ nhận, thản nhiên nói: "Giết ông ta tôi chỉ cần dùng một chiêu, nhưng bây giờ ông vẫn còn có cơ hội sống sót đấy."
"Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho ông một con ngựa để chạy, nếu không thì ông cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Vương Bình Xuyên, giống như ông ta, phải chết!" Tô Thương lạnh giọng uy hiếp.

Cùng lúc đó, anh ấy bắt đầu nhào tới, một quả bóng nước nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay, toát ra uy lực kinh người.

"Chân khí hóa ngũ hành, cậu.

.

.

Cậu là võ đạo tông sư sao?"
Hắc Long nhìn thấy vậy, mặt biến sắc, không thể kiềm chế được bản thân mà lùi về sau hai bước, ánh mắt đầy sợ hãi: "Tô Thương, không ngờ cậu che giấu kỹ như vậy."
"Người đời đều cho rằng cậu là phế vật, không học không nghề, nhưng thực ra cậu lại là võ đạo tông sư, Tô Thương, cậu che giấu kỹ như vậy rốt cuộc là có âm mưu gì?" Hắc Long không nhịn được mà hỏi.

"Bây giờ, ông không có tư cách hỏi tôi, nói cho tôi biết, có phải Tô Cảnh Hàm phái ông đến đây đúng không?" Tô Thương trầm giọng nói.


"Tô Cảnh Hàm?"
Hắc Long lắc đầu nói: "Anh ta là cái thá gì, cũng chỉ là một quân cờ của chủ nhân tôi mà thôi, còn không có tư cách ra lệnh cho tôi."
Sao cơ?
Chẳng nhẽ lại có người đứng sau Tô Cảnh Hàm nữa sao?
Một vòng lại một vòng, giờ phút này Tô Thương cảm thấy chính mình đang ở trong một cái âm mưu lớn, phải mau chóng bắt lấy người này, để tránh tai họa sau này!
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương đi đến bên Hắc Long rồi hỏi: "Chủ nhân của ông là ai?"
"Ha ha!"
"Tô Thương, cậu muốn biết sao, đợi kiếp sau đi!"
Hắc Long biết Tô Thương là võ đạo tông sư, tự biết không thể đấu lại, cho nên trong đầu đã bỏ đi ý định chạy trốn, tự mình cắn nát viên thuốc độc trong răng.

Trong nháy mắt, Hắc Long đã ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu đen, hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

"Nhưng thật ra đây là một con chó tốt, chỉ có điều hơi lỗ mãng, nếu ông cố gắng hết sức đối phó tôi, tôi chưa chắc có thể đánh lại ông."
Tô Thương nhìn thoáng qua thi thể của Hắc Long, khóe miệng nhếch lên cười với một âm mưu thành công.

Với thực lực bây giờ của Tô thươnng, để đối phó với Hóa Kình trung kỳ thì thắng dễ dàng, nhưng gặp Hóa Kình hậu kỳ thì khác phiền phức.

Nếu Tô Thương sử dụng toàn bộ sức mạnh đối phó với Hóa Kình hậu kỳ thì nhiều nhất cũng chỉ ngang nhau, không phân thắng bại.

Trước đây sỡ dĩ anh ấy có thể loại bỏ được Vương Xuyên, là bởi vì đối phương lơ là không cảnh giác, nếu như đối diện chống lại thì Tô Thương nhất định phải chạy trốn.


Mặc dù thực lực của Hắc Long không bằng Vương Xuyên, nhưng ông ta cũng là Hóa Kình hậu kỳ, Tô Thương khó mà thắng nổi.

Cho nên Tô Thương nhận thấy thực lực của người ta, anh đã tận lực hát cao giọng, bịa chuyện của Vương Xuyên, sau đó ở trước mặt đối phương làm màu vận khí thành quả bóng nước.

Linh khí hóa ngũ hành thuộc tính nước, rất dễ dàng, đạt được luyện khí tầng một là có thể dễ dàng làm được rồi.

Nhưng chân khí và linh khí không thể hòa hợp được, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể làm cho chân khí chuyển hóa thành ngũ hành thuộc tính.

Vì thế nên Hắc Long mới cho rằng Tô Thương chính là võ đạo tông sư, bản thân không thể đánh lại được.

Vì không muốn bị tra tấn lấy lời khai, Hắc Long ngay cả dũng khí thăm dò Tô Thương cũng không có, trực tiếp lựa chọn tự sát, dùng cách này để bảo vệ chủ nhân của mình.

Chỉ có thể nói, ông ta rất tắc trách.

Giải quyết xong Hắc Long, Tô Thương chuẩn bị đi tìm Tô Cảnh Hàm, đây là thời điểm cùng người này lật bài.

Chỉ vì lúc này, Tô Thương bỗng nhiên nhận ra trên người Hắc Long có một tia linh khí, tuy rằng rất ít, nhưng anh ấy xác định chắc chắn.

Vì vậy.

Tô Thương lại gần Hắc Long, bắt đầu lục soát người, kết quả lại tìm thấy một khối thắt lưng.

Khối thắt lưng này được làm bằng đá năng lượng, mặt trên đều được bọc trong vữa, rõ ràng đã có từ rất nhiều năm về trước.

Quan trọng nhất là, thắt lưng lớn gấp đôi so với ngọc bội của Triệu Văn Bân, tương đương với hai khối hạ phẩm linh thạch, đủ để giúpTô Tương đạt được đến luyện khí tầng hai.

"Ha ha đi tìm mòn giày không tìm được, kết quả lại tự tìm đến, thật là không uổng phí công sức mà."

Tô Thương trực tiếp đem cất thắt lưng, định tối nay sẽ bắt đầu luyện khí tầng hai.

Đến lúc đó, dù có gặp cao thủ bậc nhất cũng cười không phải sợ.

Lần lục soát này, Tô Thương không chỉ có tìm thấy thắt lưng, mà còn tìm thấy một cái bình lưu ly tinh xảo xinh xắn ở trên người Hắc Long, bên trong là chất lỏng màu đen.

"Đây là.

.

.

."
Tô Thương mở bình lưu ly đó ra, ngửi xem mùi của chất lỏng đó rồi nhẹ nhàng cười nói: "Rõ ràng là nước hóa xác, haha, đây chính là bảo bối phá hủy, chỉ cần một giọt thôi cũng có thể làm tan biến một xác chết, xương cốt cũng không còn."
Sau khi biết được tác dụng của chất lỏng, Tô Thương lại nhìn chằm chằm thi thi thể của Hắc Long, trong đầu nảy ra kế hoạch.

Tiếp theo, anh ấy cẩn thận quan sát hai mắt của Hắc Long, rồi đổ ra một giọt nước hóa xác.

Nổ rẹt rẹt.

Trong phút chốc, âm thanh ăn mòn vang lên, chỉ vài giây sau, thi thể Hắc Long đã tan biến chỉ còn lại một vũng máu.

"Tô Cảnh Hàm này, nhiều lần cậu hại tôi, xem ra cậu hận tôi đến xương tủy."
"Nếu tôi với cậu đấu với nhau, tra tấn ép cung cậu, khi sự việc bại lộ thì khó tránh được cái chết, có thể vì không muốn tôi thoải mái, thì cậu sẽ không khai ra người chủ nhân đứng sau là ai."
"Thay vì thế, tôi chẳng thà đổi thân phận và làm theo lời cậu."
Suy nghĩ đến đây, Tô Dương nhớ lại, cải trang thành Hắc Long, sau đó đi thẳng đến phòng 308 tìm Tô Cảnh Hàm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận