Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Thương thấy vậy, nhếch môi lên, để lộ ra nụ cười giễu cợt.

Tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của anh ấy.

Sau khi bên trong cơ thể một của một người luyện võ đột nhiên có linh khi, chỉ cần không điều động chân khí, thì sẽ bình an vô sự.

Advertisement
Cho nên, lúc trước cơ thể của Đoan Mộc Lưu không hề có bất kì triệu chứng nào, thậm chí còn dùng một chưởng, để kiểm tra một chút linh khí của bản thân.

Nhưng.

Nếu như điều động chân khí, có mưu đồ dùng chân khí, thì trong nháy mắt cơ thể sẽ nhận được sự phản hệ của linh khí.

Linh khí lớn mạnh, cho dù có tràn đầy chân khí, thì cũng từ từ tiêu tán, rồi rút khỏi đan điền.

Đối mắt với linh khí, chân khí cấp cơ bản cũng không có chỗ để phản kháng lại, mà chỉ bị ăn mòn dần dần.


Quá trình này, Đoan Mộc Lưu không thể chịu đựng được, năng lực chiến đấu đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.

“Tiền bối.

”  
Lúc này, ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên người của Đoan Mộc Lưu, cười giễu cợt rồi nói: “Ông bị làm sao vậy, lẽ nào có em bé đang đạp bụng ông à, ông sắp sinh rồi sao?”  
“Tô Huyền Thiên!”  
“Đừng có lắm lời!”  
Đoan Mộc Lưu tức quá hóa giận, bởi vì cơn đau rất mãnh liệt, giọng nói cũng run rẩy, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu, cậu đã làm gì với tôi đây vậy?”  
“Ha ha.

”  
Tô Thương khẽ cười: “Đoan Mộc Lưu, ông một lòng muốn trở thành một chiến sĩ  luyện, khí, nhưng ông không hề biết, linh khí và chân khí không thể tồn tại cùng nhau được.

”  
“Một khi đã ở chung một cơ thể, thì sẽ xuất hiện hai loại năng lượng, chân khí là linh khí sẽ chém giết lẫn nhau trong cơ thể, đấy chính là một núi không thể có hai hổ đó.


”  
Tô Thương nói tiếp: “Nhưng mà, chân khí ở cấp thấp, đứng trước linh khí, thì chỉ bị linh khí nuốt chửng lấy mà thôi.

”  
“Lúc này, linh khí trong cơ thể ông, đang hút lấy chân khí dồi dào, đương nhiên ông sẽ đau đớn không thể chịu nổi rồi.

”  
Tô Thương tiếp tục nói: “Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ, thì tất cả chân khí của cảnh giới thần tông của ông, sẽ bị nuốt chửng hết sạch.

”   
“Đoan Mộc Lưu, giờ phút này, thực lực của ông đã suy giảm đi rất nhiều, tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi.

”  
Tô Thương nheo mắt lại, cười lạnh lùng: “Bây giờ, sự sống chết của ông, chỉ là một suy nghĩ nhất thời của tôi thôi.

”  
“Hèn hạ!”  
Đoan Mộc Lưu tức giận nói: “Tô Huyền Thiên, hừ, không ngờ rằng cậu lại là một kẻ nói một đằng làm một nẻo!”  
“??? “  
Tô Thương bỗng khựng lại, không nhịn được liền nói: “Đoan Mộc Lưu, ông không biết xấu hổ à, lẽ nào ông đã quên những hành động mà bản thân mình vừa làm lúc nãy rồi sao?”  
“M* ki*p, đến bản thân ông cũng không để ý là mình đã thề độc, không được ra tay với tôi, vậy mà giờ lại bảo tôi nói một đằng làm một nẻo sao?”  
Tô Thương cười nhạt nói: “Ông đúng là hữu đương hữu lập mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận