Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Ha ha ha, chính là hai người bọn họ, đúng là điếc không sợ súng mà.

"  
"Lần trước chính là lão già này, cứ tự cho mình là vô địch thiên hạ, vô cùng kiêu ngạo, kết quả là bị hai cao thủ do nhà Trương kêu tới đánh cho chạy trối chết.

"  
"Vừa rồi còn nghe nói lão già này mang theo một thanh niên đi cùng, tôi còn tưởng người thanh niên đó là một cao thủ gì chứ, ai ngờ lại là một người bình thường không có chân khí, ha ha ha, cái này không phải là đi nạp mạng hay sao?"  
Advertisement
!   
Đám đông khách khứa vây quanh xem đều nhận ra Hứa Sơn Cư, rồi lại thấy Tô Thương chỉ là một người bình thường, liền nhao nhao lên cười chế nhạo.

Trận chiến ở biên giới phía Nam mấy ngày trước, bởi vì khung cảnh có Tô Thương không có xuất hiện nhiều trong video.

Lại thêm những người này cũng không phải văn võ bá quan, cho nên đương nhiên không biết Tô Thương.

Nhưng Long Từ Hành lại khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy nhìn Tô Thương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được là ai.


"Lão già đáng chết kia, lần trước để ông trốn thoát, ông không biết thân biết phận, mà còn chạy tới đây để nạp mạng nữa hả!"  
"Ha ha, nếu như ông đã muốn chết thì ông chủ tôi đây cũng sẽ thành toàn cho ông, tiễn ông xuống địa ngục!"  
Lúc này, Trương Hồng Lĩnh tức giận nhìn chăm chú Hứa Sơn Cư, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, sau đó khách sáo nói: "Chiến thần Lôi Đình, ra tay đi, gi3t chết lão già đó đi!"  
Hứa Sơn Cư thấy vậy, hoàn toàn không có chút hoang mang nào, mà lại nở một nụ cười, giống như thằng ngốc nhìn Trương Hồng Lĩnh.

Là đầy tớ của Tô Thương cho nên ông ta đương nhiên cũng biết Tiêu Đình cùng với các thành viên Huyết đồ rồi.

Hơn nữa, Hứa Sơn Cư cũng biết rõ, Huyết đồ giống như mình, toàn bộ đã bị trói chặt cùng với cậu chủ bằng khế ước chủ tớ.

Bây giờ nghe thấy ông chủ Trương kêu Huyết đồ ra tay với cậu chủ, Hứa Sơn Cư không nhịn được mà bật cười.

"Lão già kia, ông cười cái gì!"  
Trương Hồng Lĩnh thẹn quá hóa giận, sau đó nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi, tự tiện xông vào nhà họ Trương, là vì cứu Vương Phú Quý nhỉ!"  
"Hừ, đáng tiếc, tối nay các ngươi đều phải chết, nhưng mà mạng của Vương Phú Quý còn phải giữ lại.


"  
Trương Hồng Lĩnh lạnh lùng cười nói: "Dù sao, tôi vẫn chưa tra tấn cậu ta đủ, ha ha ha.

"  
Tô Thương nghe vậy, mặt trầm như nước, chất vấn nói: "Vết thương của cậu ta đều là do ông làm?"  
"Không sai.

"  
Trương Hồng Lĩnh cười châm chọc nói: "Thậm chí cánh tay của cậu ta cũng là do tôi chặt đứt đó.

"  
"Ha ha, tên nhóc này thật sự sợ đau mà, kêu la thảm thiết không ngừng.

"  
Trương Hồng Lĩnh cười nhạo nói: "Đợi chút nữa, mặc dù tôi không giết cậu ta, nhưng tôi sẽ cắt cái lưỡi của cậu ta đi, tránh để lần sau tra tấn cậu ta, thì cậu ta lại kêu la thảm thiết, nghe mà nhức cả đầu, ha ha.

"  
"Tốt!"  
"Rất tốt!"  
Tô Thương tức đến run người, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Tiêu Đình, chặt đứt hai cánh tay của ông ta, rồi cắt hết nửa cái lưỡi, tôi muốn để cho ông ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"  
"Tiêu Đình?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận