Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Dực Cân kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ tới những chuyện em trai mình đã làm thì cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, mà mừng rỡ cười nói: "Lúc đó chị có một cảm giác, luôn cảm thấy Tô Huyền Thiên kia vô cùng thân quen.

"  
"Trên người cậu ta có hình bóng của em, nhưng Tô Huyền Thiên quá lợi hại rồi nên chị không dám nghĩ đến khả năng này.

"  
Advertisement
"Ha ha, em trai, chuyện biên giới phía Đông, cám ơn em nhé, là em đã cứu chị một mạng.

" Tô Dực Cân cảm kính vỗ vỗ vai Tô Thương.

"Chị, chị quá khách sáo rồi, em là em trai của chị, em không cứu chị thì ai cứu chứ.

"  
Advertisement
Tô Thương mỉm cười nói: "Lại nói, bao nhiêu năm nay nếu như không có chị bảo bọc em thì em còn phải chịu khổ nhiều nhiều nữa.

"  
"Ấy đừng nói vậy, em ẩn giấu thực lực, cho dù không có chị thì em cũng sẽ không xảy ra chuyện j đâu.


"  
Nhớ lại những chuyện trước kia, Tô Dực Cân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau cùng chỉ mỉm cười một cái.

Dừng lại khoảng mấy giấy, Tô Dực Cân mới hiếu kỳ hỏi tiếp: "Em trai, ông nội và Tô Thần Binh có biết thực lực của em không?"  
"Bọn họ! "  
Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó nói: "Chắc là không biết đâu, sau khi trở về em sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng mà, chị, đến lúc đó chắc cha và ông nội sẽ đánh em một trận cho mà coi, chị nhớ bảo vệ em nha.

"  
"Ý gì vậy, chuyện tốt như vậy, ông nội và Tô Thần Binh sao lại đánh em chứ?" Tô Dực Cân hiếu kỳ nói.

"Khụ khụ.

"  
Tô Thương ho khan vài tiếng, rồi nói: "Bởi vì, lúc trước em không muốn để lộ ra thực lực cho nên mới dịch dung thành Tô Huyền Thiên, ở chợ đen Cửu môn của Giang Bắc có dây dưa với ông nội! kết nghĩa anh em rồi.

"  
"! "  
Kết nghĩa anh em với ông nội?  

Tô Dực Cân nghe thấy lời này, nhất thời đen sầm mặt lại!   
"Bây giờ.

"  
"Em còn có một thân phận khác, chính là thanh niên trẻ tuổi Tô Huyền Thiên, là em trai kết nghĩa của ông nội, đồng thời là chú Huyền Thiên của cha.

"  
Tô Thương cười khổ nói: "Chuyện này! khụ khụ, xưng hô có chút loạn xạ, nhưng đại khái là như vậy đó.

"  
"Em trai, em có chút hổ báo rồi nha, chuyện này mà cũng làm ra được nữa.

" Tô Dực Cân tối sầm mặt lại nói.

"Em cũng là bất đắc dĩ thôi.

"  
Tô Thương nói: "Chị, chị không biết đâu, lúc đó ông nội cứ nắm chặt lấy tay em, không để em đi, bắt em phải kết nghĩa với ông ấy.

"  
"Lúc đầu em còn cự tuyệt, nhưng ông nội cứ quấn lấy em, nhất mực đòi kết nghĩa, em cũng thật sự hết cách rồi, đành phải đồng ý với ông ấy.

"  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận