Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Được rồi, lần này lại có kịch hay để xem rồi.

"
Làm xong tất cả, Tô Thương khẽ cười, anh vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình làm ra.

"Nạp Lan Dịch, sao cậu lại tới đây, là cậu trói tôi tới đây sao, cậu muốn làm gì tôi!?'
Lúc này, Lý Nguyệt đã tỉnh dậy, cô đi khỏi sơn động thì nhìn thấy Tô Thương đã thay đổi dung mạo thành Nạp Lan Dịch, khuôn mặt đẹp như ngọc lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cùng là hậu bối của các gia tộc ỏ Giang Bắc, cho nên Lý Nguyệt đương nhiên biết Nạp Lan Dịch, giờ phút này trong lòng cô tức giận cũng có, hoảng loạn cũng có.

Tô Thương nhìn thấy như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, liền muốn trêu ghẹo Lý Nguyệt một chút, thế là anh chậm rãi bước lại gần, đồng thời cười đùa nói: "Ha ha, Lý Nguyệt, trong nơi rừng rú hoang dã này, trai đơn gái chiếc, cô nói xem tôi muốn làm cái gì, đương nhiên là làm những gì có thể làm được rồi, nào nào nào, chúng ta tiếp tục nào, tôi còn chưa đã nghiền đây.

"
"Đồ vô liêm sỉ nhà anh!"
Lý Nguyệt bị dọa cho sợ khóc luôn rồi, cô hoàn toàn sụp đổ, liền ngồi sụp xuống bật khóc nức nở.

Tô Thương ý thức được mình đã đùa giỡn quá trớn rồi, bèn vội vàng khôi phục lại hình dạng, sau đó an ủi nói: "Vợ ơi, đừng khóc, là anh đây.

"
"Tô! Tô Thương!"
Lý Nguyệt ngẩng đầu lên, trước mắt làm gì có Nạp Lan Dịch, người đang đứng trước mặt mình chính là Tô Thương mà.

Trong chốc lát, Lý Nguyệt đứng bật dậy bổ nhào vào lòng Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương, giống như đang bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng vậy.


"Được rồi, vợ à, đừng sợ, thật ra là anh mang em tới, Nạp Lan Dịch là do anh hóa trang đó, là anh không nên chọc em, để em hoảng sợ rồi.

" Tô Thương nhẹ nhàng xoa đầu Lý Nguyệt đồng thời an ủi nói.

Qua một lúc sau, Lý Nguyệt mới thôi khóc, đôi mắt đẹp nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh thật đáng ghét, làm gì mà đùa giỡn kiểu này chứ!"
Tô Thương thật sự làm sai rồi, bèn cười nói: "Đều trách anh không tốt, đừng tức giận nữa.

"
Lý Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Tô Thương, sau đó hỏi: "Lúc nãy làm sao anh biến thành Nạp Lan Dịch được vậy?"
"Chỉ là một thủ đoạn thay đổi hình dáng mà thôi.

" Tô Thương cười nói.

"Thay đổi hình dáng! Em cũng thường gặp Nạp Lan Dịch, mà cũng không nhận ra luôn, còn tưởng là anh ta thật, quá kì diệu rồi.

"
Lý Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, rồi lại hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, Tô Thương, không phải chúng ta đang đi dạo trong công viên sao, sao lại tới đây rồi?"
"Chuyện này nói ra hơi phức tạp.

"
Tô Thương giải thích: "Như thế này, lúc đó anh phát hiện ra có người đang theo dõi chúng ta, cho nên anh mới dùng một thủ đoạn nhỏ làm cho em ngủ thiếp đi, sau đó anh đánh nhau với người đó, liền phát hiện ra mình đánh không lại, thế là anh liền mang em chạy trốn đến chỗ này.

"
"Thì ra là như vậy.

"
Sau khi Lý Nguyệt nghe xong, lại trừng mắt nhìn Tô Thương, nói tiếp: "Có phải anh ngốc rồi không? Chỗ này cách chỗ chúng ta đi dạo mấy chục cây số lận, anh có thể chạy xa như vậy sao lại không chạy về nhà họ Tô nhờ ông nội giúp chứ, cho dù là đi đến nhà họ Lý cũng được mà, ông nội em cũng rất mạnh, ngớ ngẩn chạy đến nơi hoang vu này không phải là tạo cơ hội cho người đó giết anh sao?"
Vấn đề này, Tô Thương đã từng nghĩ qua.

Nếu như anh đi về trang viên nhà họ Tô thì Nạp Lan Tổ e sợ ông nội Tô Kiền Khôn chắc chắn sẽ không đuổi theo nữa, như vậy cũng đánh mất cơ hội để giết chết Nạp Lan Tổ rồi.

Mà Nạp Lan Tổ đã biết được thực lực của mình, đương nhiên không thể để ông ta sống tiếp.

Cho nên, Tô Thương mới cố ý chạy đến khu rừng Đông Sơn, đoán chắc Nạp Lan Tổ sẽ đuổi theo tới đây, đồng thời anh cũng có thể trốn ở đây mà luyện hóa sát khí, nâng cao thực lực, đến lúc đó có thể nhẹ nhàng giết chết Nạp Lan Tổ rồi.

Sự tình diễn ra đúng như anh dự tính, bản thân đã đạt tới luyện khí tầng ba thành công, cũng đã giết chết Nạp Lan Tổ.

"Ông ta chính là người theo dõi chúng ta mà anh nói sao?"
Lúc này, Lý Nguyệt chửi Tô Thương xong thì nhìn sang thi thể Nạp Lan Tổ, lập tức hết sức kinh sợ: "Nạp! Nạp Lan Tổ!"
"Em biết ông ta sao?" Tô Thương cười hỏi.

"Ừm, Nạp Lan Tổ lưng còng, ông ta là một tông sư võ đạo!" Lý Nguyệt nói: "Ở Giang Bắc, tên tuổi ông ta sánh ngang với ông nội Tô!"
"Giết.


.

giết rồi, anh giết Nạp Lan Tổ rồi!"
Lý Nguyệt kinh ngạc vô cùng, sau khi chắc chắn là Nạp Lan Tổ đã chết, trên mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nhìn Tô Thương, trong ánh mắt có khiếp sợ, nhưng hiếu kỳ và tán thưởng thì nhiều hơn.

Người đàn ông này, quá thần bí rồi!
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không lên tiếng thì thôi, một khi đã gáy thì ai nấy đều kinh ngạc, thực lực mạnh mẽ đáng sợ, khiến cho người ta nhìn không thấu mà.

"Anh và nhà Nạp Lan có chút ân oán, anh có thể giải quyết được, còn cụ thể thế nào thì không thể nói nhiều cho em biết được.

"
Lúc này, Tô Thương mỉm cười, dịu dàng nói: "Vợ à, chúng ta đã ở đây một ngày một đêm rồi, nên về nhà thôi.

"
"Ừm, được!"
Lý Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng cô đầy mối nghi ngờ nhưng cũng không truy hỏi.

Vẫn là câu nói đó, cô là một người phụ nữ thông minh, có chừng mực, Tô Thương không chủ động nói, truy hỏi hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Bây giờ, cảm tình của Lý Nguyệt đối với Tô Thương đã đạt đến tám mươi phần trăm trở lên rồi, có lẽ sau này gả cho Tô Thương cũng là một lựa chọn không tồi.

Thực lực người đàn ông này cao siêu như vậy nhưng lại không khoa trương, làm việc thì thận trọng, mặc dù thỉnh thoảng có chút ngứa miệng, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, quan trọng là anh ấy đối với mình rất tốt.

"Vợ à, đường ban đêm không dễ đi, anh cõng em nhé.

" Lúc này, Tô Thương cười nói.

"Không, không cần, nam nữ thụ thụ bất thân, em tự có thể! "
Vừa nói, Lý Nguyệt đã ửng đỏ mặt vừa đi được hai bước thì dẫm phải hòn đá quẹo cả chân, xém chút là té, cũng may được Tô Thương đỡ kịp.


"Nhìn đi, anh đã nói là không dễ đi mà, vẫn nên để anh cõng em nhé.

"
Sau đó, Tô Thương mặc kệ Lý Nguyệt có đồng ý hay không, trực tiếp cõng cô lên lưng rồi đi.

"Tô Thương, em còn chưa đồng ý gả cho anh, anh thả em xuống đi, như vậy bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu!"
Lý Nguyệt thử giãy giụa mấy cái nhưng đáng tiếc cũng không ăn thua gì, sau đó cô đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn để Tô Thương cõng.

Tối hôm nay, ánh trăng trong và sáng như nước.

Rừng cây Đông Sơn yên tĩnh lạ thường, gió đêm pha chút mát lạnh thổi lá cây xào xạc.

Năm tháng tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.

Cảnh tượng này, Lý Nguyệt đã từng nằm mơ vô số lần rồi, nhưng cô không ngờ tới người cõng mình sẽ là Tô đại thiếu gia ăn chơi nhất của Giang Bắc.

Nhưng nếu như đổi lại là người khác thì cô cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Gương mặt tuyệt đẹp như ngọc của Lý Nguyệt đỏ bừng, gò má áp chặt vào lưng của Tô Thương, ngửi thấy mùi trên cơ thể của anh ấy, con nai nhỏ ở trong lòng xao động rồi.

Tất cả những thứ này giống như sự sắp đặt của ông trời vậy, quá đẹp đẽ, chỉ là!
"Tô Thương, tay của anh đừng sờ mó lung tung được không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận