Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


"Nhưng ai biết, bốn người chúng thế mà lại cho là ông đem vòng tay lưu trữ để lại cho con cháu đời sau, vì thế đã ra tay cướp đoạt trước.

"  
Tô Thương truyền âm giận dữ nói: "Sơn trang Y Vân, chính là địa bàn của con cháu ông, aiya, đáng tiếc hậu nhân của ông, thực lực không đủ, không có sức đánh trả.

"  
Advertisement
Đoan Mộc Hải nghe đến đó, liền nhìn quanh bọn người Trương Khổ Mộc, phát hiện những người này mạnh nhất cũng là Thiên tông, quả thực không chịu nổi một đòn.

"Ông nội Tô, vì sao ông không tự mình ra tay, hóa giải quy cơ của con cháu mình chứ?" Lúc này, Đoan Mộc Hải nói.

Advertisement
"Không được đâu, ông nội Tô đây, vì khí huyết khô cạn, thực lực đã giảm sút nghiêm trọng rồi, vì bảo vệ vòng tay lưu trữ, nên mới phải trốn ở bên ngoài ngàn dặm đây.

"  
"Thì ra là như thế.


"  
Đoan Mộc Hải gật đầu giống như hiểu được, sau đó cười khổ nói: "Ông nội Tô, ông gọi cháu tới, chắc là muốn giúp con cháu của ông à?"  
"Đúng vậy, tiểu Hải quả nhiên thông minh, chỉ nói một chút đã hiểu rõ rồi.

"  
"Ông nội Tô, nếu như một tên Thần tông, cháu ngược lại có thể đối phó được, nhưng chúng có 4 người, cháu không thể lấy một đấu 4 được.

"  
"Tiểu Hải, bốn người bọn họ, đã sinh ra tranh chấp, chia làm hai phái, cháu có thể lựa chọn trợ giúp một đối phương trong đó, trước hết giết hai người, còn lại hai người thì ông nội Tô có thể giải quyết được.

"  
Tô Thương nghĩ kế, sau đó dụ dỗ nói: "Tiểu Hải, 4 đồ đệ của ông đều không đáng tin, vì thế trước đó mới nói đem vòng tay lưu trữ tặng cho cháu, đầu tiên là vì quan hệ với ông nội của cháu, thứ hai là cảm thấy cháu là một đứa đáng tin cậy.

"  
"Ngày tháng của ông nội Tô đã không còn nhiều nữa rồi, sau khi làm xong chuyện này, vòng tay lưu trữ của ông nội Tô sẽ là của cháu.


"  
"Cái này! được!"  
Đoan Mộc Hải nghĩ đến vòng tay lưu trữ, chỉ một lời đồng ý ngay, sau đó dò hỏi: "Ông nội Tô, ông để cháu giúp bên nào?"  
"Cháu thấy bào lão kia, còn có người toàn thân phủ sương mù màu đen đó không, bọn chúng là một phe.

"  
Tô Thương truyền âm nói: "Nhất là kẻ xấu xa toàn thân phủ sương đen đó, đã giết mấy đời con cháu của ông, cháu trước tiên thay ông nội Tô giết nó đi!"  
"Không vấn đề gì, ông nội Tô, túi của cháu ở đây, ông giữ giúp cháu nha!"  
Đoan Mộc Hải gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn lên người Đỗ Minh Viễn, trong mắt lộ ra một sát ý nồng nặc!   
Ở trong sân vườn.

Đỗ Minh Viễn nhận thấy sát khí tỏa ra từ Đoan Mộc Hải, sắc mặt lập tức có chút thay đổi.

Tình huống gì vậy chứ?  
Lúc nãy không phải đều muốn đi rồi sao, sao giờ lại dừng lại rồi, còn nữa, nhìn bộ dáng như vậy, là đang muốn giết mình à?  
Đỗ Minh Viễn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, chắp tay lại hỏi: "Xin chào ông, dám hỏi ông tên họ là gì, đến đây có việc gì sao?"  
"Ha ha!"  
Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói: "Lúc đầu là muốn tìm người, nhưng bây giờ, tôi đã tìm thấy mục tiêu mới rồi, đó chính là giết tên phản bội sư môn, vong ân bội nghĩa là cậu!"  
Phản bội sư môn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận