Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Ánh mắt Tô Thương run lên, rồi lập tức vung kiếm lên, trong đám đó tên mạnh nhất cũng chỉ là thiên tông trung kỳ, yếu nhất là địa tông sơ kỳ.

Đối mặt Tô Thương và Thương Khung kiếm, căn bản không hề có lực đánh trả nào, trong thời gian ngắn ngủi nửa phút đồng hồ, toàn bộ đều bị giết chết hết, không chừa lại một tên nào.

Advertisement
"Chuyện này! khủng khiếp quá!"  
"Chỉ vung kiếm thôi đó, mà trong thời gian ngắn ngủi đã giết được bao nhiêu người như vậy.

"  
Advertisement
"Thực lực của tiền bối Cổ, rồi toàn quân bị diệt sạch hết, ông chủ chắc chắn cũng sẽ không chống chọi lại được Dược Vương Điện, chúng ta nhanh trốn đi thôi.

"  
Các cao thủ của nhà họ Đỗ ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ bị dọa cho thất kinh hồn vía, chạy tán loạn khắp nơi.


"Trốn thoát được sao?"  
Tô Thương liên tục cười nhạo, mặt trầm như nước, chuyện đã tới nước này, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua một ai cả.

Khi bọn họ đến sơn trang Y Vân, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết chết đi chứ!  
Kiếm khí lưỡi liềm không ngừng được phóng ra, lại chỉ mất nửa phút thì toàn bộ cao thủ của nhà họ Đỗ cũng bị giết sạch.

"Không!"  
Đỗ Minh Viễn vẫn đang chiến đấu với Trương Trọng Ngu và Đoan Mộc Hải phát hiện ra tình hình chiến đấu bên này, lập tức trợn to mắt lên hét: "Tô Thương, tôi sẽ khiến cậu chết không yên lành!"  
"Người nên chết chính là ông!"  
Khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên cười, tay cầm Thương Khung kiếm, gia nhập vào cuộc chiến của ba người đó.

Vốn dĩ Đỗ Minh Viễn đã ở thế yếu, bây giờ lại có Tô Thương gia nhập vào, cục diện liền nghiêng hẳn về một bên.


Vút!  
Rất nhanh, Đỗ Minh Viễn đã bị Tô Thương chém một nhát ngay ngực, cơ thể cũng theo đó bay ngược ra phía sau, máu bắn đầy trời.

Hai phút sau.

Cơ thể của Đỗ Minh Viễn rơi ầm một cái trên mặt đất, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở yếu ớt dần.

Cùng lúc đó, đám sương mù đen vây quanh ông ta cũng thoát ly ra khỏi cơ thể, dần dần tiêu tán đi mất.

"Sớm đã nhận ra võ công của ông quỷ dị, nhưng không ngờ lại còn có thể dung hợp được cả hồn phách.

"  
"Cái hồn phách này lúc còn sống ít nhất cũng là thần tông trung kỳ nhỉ, hơn nữa bởi vì cái võ công đó mà ngưng tụ được thần hồn, bây giờ thất bại rồi lại muốn trở về lại cơ thể của ông sao, ha ha, tôi có đồng ý chưa hả?"  
Ánh mắt Tô Thương nhìn chăm chú vào đám sương mù màu đen, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó anh bỗng nhiên giơ tay lên, há miệng thốt ra hai chữ: "Câu hồn!"  
Vốn dĩ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận