Thục Phân đáp lại, trong ánh mắt lóe lên tia sát ý, lạnh giọng nói: “Nếu như có ai khiến cho cậu chủ không hài lòng, cậu chủ cứ tận tình căn dặn Thục Phân, Thục Phân sẽ khiến cho người đó sống không bằng chế!”
“Ừm, chuyện ở Võ đang nhờ vào cô rồi.
” Tô Thương cười nói.
Chính ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
“Tô đại thiếu gia, anh có ở đó không, người anh em tốt của anh đến chào tạm biệt anh đây.
”
Người nói đó chính là Vương đại thiếu gia, Vương Phú Quý.
“Vương đại thiếu gia sao lại tới đây.
”
Tô Thương sững người một lát, sau đó cười nói: “Thục Phân, Vương đại thiếu gia chắc cô cũng không lạ gì nhỉ, cô đã từng ở trong trại nuôi chó của cậu ta một thời gian mà, đi, đi ra cùng với tôi đi.
”
“Ừm ạ.
” Thục Phân dịu dàng gật đầu.
Tiếp theo đó.
Tô Thương cùng với Thục Phân cùng nhau đi xuống lầu, rất nhanh đã gặp được Vương Phú Quý ở bên ngoài biệt thự ven sông.
“Tô đại thiếu gia, một ngày không gặp như cách ba mùa thu, tôi nhớ anh chết đi được!”
Nhìn thấy Tô Thương, Vương Phú Quý lập tức bổ nhào tới, ôm chặt lấy Tô Thương.
“Ha ha.
”
Tô Thương khẽ cười, sau đó cũng ôm ngược lại Vương Phú Quý, anh em tình thâm.
Nhưng mà.
Cảnh tượng này lại khiến cho Thục Phân vô cùng khó chịu, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng của cô ấy.
Mình ôm cậu chủ thì lại bị cậu chủ trực tiếp đẩy ra.
Nhưng Vương đại thiếu gia ôm cậu chủ, cậu chủ không những không đẩy ra mà còn ôm ngược lại Vương Phú Quý nữa chứ.
Lẽ nào, mình còn không hấp dẫn bằng một người đàn ông sao?
Thục Phân không phục mà!
Dựa vào cái gì chứ?
Anh ta là một người đàn ông, muốn ngực thì không có ngực, muốn body thì cũng không có body, dựa vào cái gì mà có thể ôm ôm ấp ấp cậu chủ chứ?
Thục Phân đứng ở phía sau Tô Thương, lạnh lùng như băng nhìn Vương Phú Quý, trong ánh mắt tràn đầy sự ghen tị.
“Tô đại thiếu gia, mấy ngày nay ở trên thành phố, tôi nhớ anh đến đau thắt cả ruột gan.
”
“Anh không biết đó thôi, vịt quay ở thành phố thơm ngon lắm, cái tổ ấm của Lưu Sở Điềm có ấm áp cỡ nào cũng không ngăn được nỗi nhớ của tôi dành cho anh đâu.
”
Vương Phú Quý vành mắt đỏ hoe nhìn Tô Thương, thâm tình, trìu mến nói: “Cho nên, cho dù thành phố và Giang Bắc xa cách nghìn trùng, cách nhau cả nửa vòng nước Hoa, tôi cũng phải đến gặp anh, không nhìn thấy anh, lòng tôi vô cùng hoang mang, lo lắng, anh chính là sức mạnh, là ‘cây xúc xích’* của tôi.
”
*命根子, nguyên văn tiếng Trung nghĩa là cây mạng sống, nhưng cũng có ý nghĩa là chỉ cái @"y của người đàn ông.
.