Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


Tô Thương thật sự đã cảm nhận được tình bạn một cách chân thật nhất, có một người anh em có thể gửi gắm tính mạng của mình, loại mùi vị này, vô cùng tuyệt vời.

“Tô đại thiếu gia, có phải cậu đã bị thân xác ngọc ngà này làm cho cảm động rồi không?”   
Lúc này, Vương Phú Quý tùy tiện cười một cái rồi nói: “Nếu cậu thật sự coi tôi là anh em, thì phải hỏi cô y tá của cậu một chút, cô ấy có anh chị em gì đó không.

”   
“Nếu có, hãy giới thiệu cho tôi, tôi muốn! He he, Tô đại thiếu gia, cậu cũng hiểu mà.

”  
“Tên khốn nhà cậu, mê gái vừa thôi.

”   
Tô Thương chửi tục một câu, rồi cười nói: “Chờ một chút, anh chị em… Chị em thì tôi có thể hiểu được, cậu muốn anh em của cô ấy làm gì?”   
“Vương đại thiếu gia, chẳng lẽ… cậu… Như vậy thật à?”  Nói đến đây, Tô Thương  không nhịn được rùng mình một cái.

“Khụ, nói nhầm, nói nhầm thôi.


”  
Vương Phú Quý vội vàng giải thích: “Tô đại thiếu gia, bất cứ cái gì cậu đều có thể nghi ngờ tôi, duy chỉ có giới tính của tôi, là thẳng đó.

”   
“Ha ha.

”  
Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Vương đại thiếu gia, lúc nãy cậu tự xưng vương quyền phú quý, cậu đổi tên lúc nào thế?”   
“Vương Phú Quý không phải dễ nghe hơn à, quá dài dòng, nghe xong như tên của thời đại 8X, 9X ấy, quê mùa quá đi mất.

”    
Khuôn mặt Vương Phú Quý tràn đầy sự khó chịu, sau đó cười nói: “Nhưng cái tên này, là ông nội tôi đặt cho tôi trước, ông nội tôi đã mất, tôi liền tự ý bỏ đi hai chữ “Phú Quý”, như vậy có chút không tôn trọng người ông đã mất của tôi, lỡ như ông tôi bò lên từ dưới đất để chọc tôi, vậy thì tiêu đời rồi.

”   
“Cho nên, tôi và Lưu Sở Điểm đã bàn bạc một chút, thế là giữ lại hai chữ “Phú Quý”, tên đệm ở giữa thì thêm một chữ “Quyền.


”   
“Vương Quyền Phú Quý!”  
Vương Phú Quý cười đắc ý nói: “Tô đại thiếu gia, thế nào, ngầu không, bá đạo không?”   
“Ngầu, bá đạo, cái tên này hay.

”   
Tô Thương phối hợp một chút, dù sao thì cái tên Vương Quyền Phú Quý, cũng rất dễ nghe.

Nghe xong giống như là tên của một cao thủ kiếm đạo, tài năng hơn người, vô cùng ngang ngược.

“Tô đại thiếu gia.

”  
Cuộc nói chuyện phiếm đã kết thúc, Vương Phú Quý nhìn về phía Tô Thương, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nói: “Không nói nhảm nhiều nữa, lần này tôi đến tìm cậu, là muốn chào tạm biệt cậu.

”  
Tô Thương có chút sững sờ, nghi ngờ nói: “Chào tạm biệt sao? Cậu muốn đi đâu?"  
“Võ Đang!”  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận