Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên


“Thả?”  
Tô Thương híp mắt lại, cười nhạo nói: “Em là đi cứu mẹ, chứ không phải đi cầu xin bọn họ thả người!”  
Advertisement
“Đương nhiên, nếu như bọn họ biết điều, thì cũng có thể tránh được một cuộc chiến.

”  
Giọng nói của Tô Thương trầm xuống: “Nếu như bọn họ chấp mê bất ngộ, vậy thì đừng trách em không khách sáo nữa, em sẽ san bằng cả Thái sơn, lật tung từng mảnh đất, khiến cho tất cả mọi người ở vùng đất tế trời đều không dám ngăn cản em lại!”  
Advertisement
“Em trai, đừng có mà làm loạn!”  
Tô Dực Cân nghe đến đây, vội vàng nói: “Núi Thái sơn đã tồn tại hàng ngàn năm rồi, cao thủ nhiều như mây, thần tông cũng không chỉ có một người, thiên tông cả hai bàn tay cũng đếm không hết.

”  
“Nếu như em đi gây náo loạn ở núi Thái Sơn thì kết quả không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối đừng có làm càn.

” Tô Dực Cân có ý tốt nhắc nhở.

“Chị, chị yên tâm đi, em tự có chừng mực.


”  
Tô Thương nhìn Tô Dực Cân, khẽ cười nói: “Bối cảnh nhà họ Tô, em đã biết rồi, nếu như em dám đi tham gia đại hội võ thuật, dám bộc lộ trước mặt bàn dân thiên hạ, thì lẽ nào lại không có át chủ bài chứ?”  
“Em nói thật với chị biết vậy, bây giờ, cả giới luyện võ đã không có ai qua mặt được em!”  
Tô Thương cười nhạo nói: “Chỉ vỏn vẹn một vùng đất tế trời, em còn không thèm để vào trong tròng mắt.

”  
“Không chỉ như vậy, sau khi cứu mẹ ra xong, em còn phải đi một chuyến lên núi Côn Luân, tắm máu hết gia tộc Tây Môn, lấy lại núi Côn Luân, xây dựng lại thời kỳ vinh quang của ông cố!”  
Nói đến sau cùng, toàn thân Tô Thương liền toả ra một uy thế vô cùng lớn mạnh, coi thường tất cả sinh linh trong thiên hạ.

“Em trai, em…”  
Tô Dực Cân nhìn Tô Thương lập tức bị uy thế tản ra từ người Tô Thương làm cho ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Nhưng mà sau đó Tô Dực Cân lại nở một nụ cười: “Em trai, em nhẫn nhịn bao nhiêu năm, chị tin em sẽ không làm những chuyện mà em không nắm chắc trong tay.

”  
“Nếu em đã quyết định rồi, vậy thì đi đi, chị không ngăn cản em nữa.


”  
Tô Dực Cân nhắc nhở nói: “Nhưng em cũng đừng miễn cưỡng mình quá, nếu như tình hình có thay đổi thì phải bảo vệ mạng sống mình trước.

”  
“Thạch Hạo Hãn của vùng đất tế trời, mặc dù không công nhận nhà họ Tô chúng ta nhưng dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của chúng ta.

”  
Tô Dực Cân nói tiếp: “Bất kể là đại hội võ thuật hay là đi đến vùng đất tế trời, nếu như đến trường hợp bất đắc dĩ rồi thì em cứ gọi một tiếng ông ngoại.

”  
“Cho dù Thạch Hạo Hãn có vô tình đến đâu nữa, thì ắt hẳn cũng sẽ không trơ mắt ra nhìn cháu ngoại mình chết trước mặt mình đâu.

”  
Gọi ông ngoại sao?  
Ha ha!  
Thạch Hạo Hãn giam lỏng mẹ mình, còn muốn nhận được sự tôn kính của mình sao?  
Ngông cuồng vọng tưởng!  
Trong lòng Tô Thương thầm cười nhạo, nhưng để cho chị gái yên tâm, anh bèn khẽ gật đầu nói: “Ừm, chị, em hiểu rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận