Sau khi mọi người ăn xong, cả đám cùng đi bộ đến sân tập, ở trên sân đã có ba người đang đứng chờ sẵn.
Giang Nguyên nhìn qua một cái đã thấy người vắng mặt vài ngày gần đây là Hạ Xuyên.
Mấy ngày nay Hạ Xuyên không xuất hiện, Râu Rậm thay anh đến huấn luyện cho bọn cậu.
Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Râu Rậm khá phong phú, dạy rất có tâm, nhưng chiến thuật thì hơi kém một chút.
Ban đầu Hạ Xuyên không chú ý đến đám sinh viên vừa đến, anh đang thì thầm nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, quan hệ của họ có vẻ rất tốt, trò chuyện khá thân mật.
Trong trường bắn, một người đàn ông trông rất bình thường đứng đó, thân hình không cao lắm, thậm chí còn thấp hơn Giang Nguyên và những người khác nửa cái đầu, ngoại hình cũng bình thường, là kiểu người hễ lẫn trong đám đông là không nhìn ra được luôn.
Những người khác rõ là cũng không biết người đàn ông này, ai cũng ngơ ngác.
"Sao huấn luyện viên bắn súng chưa đến ạ?" Cyril mang đầy thắc mắc hỏi.
Mọi người cũng rất ngạc nhiên, bởi vì người dạy môn bắn súng cho họ chính là tay bắn tỉa mạnh nhất Thần Mặt Trời, nhưng hôm nay người này không đến.
Đang lúc mọi người đều thắc mắc, Hạ Xuyên chỉ vào người đàn ông bình thường kia, nói: "Giới thiệu một chút, đây là Eric, huấn luyện viên bắn súng mới của các em.
Sau này môn bắn súng của các em sẽ do anh ấy phụ trách.
Thầy phụ trách môn chiến thuật, Râu Rậm tiếp tục hướng dẫn mọi người rèn luyện thể lực và môn chiến đấu."
"Falcon Eric?" Cyril hỏi lại với khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.
"Đúng, chính là anh ấy." Hạ Xuyên cười nói: "Thầy tốn hơi bị nhiều công sức mới mời được Eric từ chỗ tướng quân Hứa đến đây, các em nhớ học hành nghiêm chỉnh đấy!."
Lưng Cyril thẳng tắp: "Vâng!"
Falcon Eric, tay bắn tỉa mà ngay cả bố cậu cũng phải ngưỡng mộ, thực lực cực mạnh, Cyril chưa bao giờ dám nghĩ giáo viên đến dạy tạm thời sẽ đổi thành Falcon!
Eric hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến việc có người biết mình, anh khẽ gật đầu.
Sau khi giới thiệu một lượt, mọi người cũng biết nhau rồi.
Trước tiên, Eric để bọn họ chạy vài vòng khởi động, sau đó nói: "Tôi không rõ trước đây các bạn luyện tập ra sao, bắt đầu từ bắn bia thử xem, để tôi xem trình độ tương ứng của từng người."
"Rõ!"
Vừa bắt đầu giơ súng lên bắn, mục tiêu đứng im, Giang Nguyên giơ súng bắn một phát trúng ngay hồng tâm, Kỷ Dung đứng cạnh Giang Nguyên cũng bắn trúng hồng tâm.
Cyril, người luôn chú ý đến Giang Nguyên và Kỷ Dung cũng không lấy làm lạ, dù sao cũng không phải là mục tiêu di động, ai trong số họ cũng có thể bắn trúng hồng tâm.
Đám người tiếp tục luyện tập, tầm 10 phút sau, mọi người bắt đầu chuyển sang mục tiêu di động, tốc độ của mục tiêu cũng tăng dần đều.
Cyril bắn phát này nối tiếp phát kua, đây là sở trường của cậu đó, ngay cả bia ngắm di động cũng dễ như ăn kẹo.
Cậu hếch cằm lên, trước giờ cậu vẫn biết trình độ của các bạn khác trong lớp, kém xa cậu luôn.
Sau khi Cyril bắn xong, cậu cười tủm tỉm liếc nhìn hai người Giang Nguyên và Kỷ Dung một cái, thấy cả hai cũng đều bắn trúng mục tiêu.
Cyril nhướng mày, cậu sẽ không thua ở môn bắn súng.
Cyril tiếp tục nâng súng lên bắn.
Huấn luyện bắn súng không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc trường bắn đã được vây ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi người đều kéo đến xem trò vui.
"Đây là đám sinh viên đang huấn luyện trên chiến hạm của bọn mình à?" Một người lính sờ sờ cằm, trầm giọng hỏi người bên cạnh.
Người bên cạnh anh lắc đầu: "Tôi mới lên chiến hạm, làm sao tôi biết được?"
"Tụi mình cược tí đi, xem đứa nào sẽ thắng đến cuối? Ai thua thì đưa cho người thắng một ngàn đồng." Một người đàn ông tóc nâu mỉm cười đi tới, nói với mấy người lính đứng đó.
Mấy người lính vừa quay lại vị trí mỉm cười: "Được đấy."
Người lính tóc nâu cười he he nói: "Tôi cá là nhóc tóc đỏ sẽ thắng, cậu thì sao?"
"Tôi cược cho cậu ta!" Một người lính chỉ vào Kỷ Dung.
"Tôi chọn số 7 đi." Người cuối cùng suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Giang Nguyên.
Mấy người vừa chọn xong, Râu Rậm đang rảnh rỗi đã bước tới bên cạnh, nói: "Mấy cậu bị lừa rồi.
Tên này không phải vừa trở về mà đã ở trên tàu một thời gian.
Cậu ta đã quan sát đám nhỏ từ lâu, sớm đã biết thành tích bắn súng của Cyril rồi.
Đến Monsey còn phải khen Cyril bắn súng rất cừ đó."
"Đù mé, thằng ranh này âm hiểm ghê!"
Hai người lính vừa cược với chàng trai tóc nâu sút ngay một cú vào mông anh ta, Monsey là tay súng bắn tỉa cừ khôi nhất trên Thần Mặt Trời, chính là giáo viên dạy bắn trước đây của đám sinh viên này.
Anh lính tóc nâu bị sút vào mông nhưng không hề khó chịu, mặt dày cười hề hề: "Sẵn lòng nhận thua luôn!"
Râu Rậm liếc nhìn mấy anh lính: "Tôi cũng muốn tham gia, thế nào?"
Tóc Nâu nhìn Râu Rậm, hỏi: "Sếp à anh đến đây để cướp tiền đấy hả?"
Râu Rậm cười cười: "Yên tâm, tôi không cược Cyril, tôi cược số 7, Giang Nguyên sẽ thắng."
"Ơ..." Tóc Nâu im lặng một lúc.
Bữa trước anh ta có xem tiết học bắn súng của Cyril, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, cắn răng lao theo, mặc kệ Râu Rậm có ý đồ gì: "Được, cược thì cược!"
Mấy người lính gần đó đi tới, thấy có đánh cược chơi chơi cũng có thêm ba bốn người tham gia.
Giang Nguyên đứng im một chỗ, mục tiêu di động mô phỏng tốc độ của con người, vận tốc có cao đến đâu cũng không thể vượt qua mức "nhân loại", cả tám người gồm cậu, Kỷ Dung, Cố Bạch, Cyril đều dễ dàng cùng lúc bắn trúng mục tiêu.
Rất nhanh, mục tiêu di chuyển một hướng đã chuyển thành di chuyển đa chiều, lúc này chỉ còn lại sáu người có thể bắn trúng hồng tâm.
Khi mục tiêu đa chiều đạt đến tốc độ tối đa, Râu Rậm hét lên: "Đổi sang đĩa bay đi, cứ bắn cái này chán vãi."
"Ừ." Eric đáp lại nhẹ nhàng, mục tiêu trong trường bắn nhanh chóng dừng lại, đĩa bay ào ào bắn ra.
Ngay khi đĩa bay vừa được bắn ra, cả sáu người có mặt đều giơ súng lên bắn vào chiếc đĩa bay đầy màu sắc trên không trung.
"Pằng!"
Một tiếng súng nổ, đĩa bay rơi xuống đất.
Giang Nguyên hành động gọn gàng, không hề luống cuống, cậu không phải là người đầu tiên nổ súng, mà đợi một chút mới bắn vào chiếc đĩa bay sặc sỡ trên không.
Pằng một tiếng, đĩa bay rơi.
Sau nhiều lần bắn, chỉ còn lại ba người Giang Nguyên, Kỷ Dung và Cyril có thể bắn trúng mục tiêu, những người còn lại đã đặt súng xuống.
"Ba sinh viên này mạnh thật sự, nhưng vẫn bất phân thắng bại."
"Đúng vậy, không biết phải đợi đến lúc nào mới bắn xong hết đây! Không hổ là những người được chọn, mạnh hơn bọn mình nhiều."
Râu Rậm cũng sốt ruột, anh còn đang muốn kiếm chút đỉnh từ đám lính này đó, nếu mãi không có kết quả thì nước cũng không có mà húp.
"Phóng nhiều đĩa bay cùng lúc đi! Ai bắn trúng nhiều hơn sẽ thắng!"
Eric liếc nhìn Râu Rậm, lắc đầu: "Tôi muốn bọn họ làm kiểm tra chứ không phải là thi đấu."
"Thế thì cũng phải xếp hạng nhất nhì ba chứ!" Râu Rậm mặt dày nói.
Dù sao thì quan hệ của anh và Eric cũng không tệ, nhờ có Hạ Xuyên làm cầu nối, bọn họ cũng đã đi uống rượu với nhau vài lần, khá là hợp cạ, anh cũng không sợ Eric tức giận.
Eric lắc đầu nhìn về phía ba sinh viên đang đứng trên sân.
Thú thật, những gì ba đứa nhỏ này làm được đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, bản thân anh thật ra cũng muốn biết trong ba đứa đứa nào mạnh hơn đứa nào.
"Các bạn nghe rồi đó, chúng ta sẽ phóng nhiều đĩa cùng lúc, xem các bạn ai có thể bắn trúng nhiều hơn." Eric nhẹ giọng nói.
Ba người đang đứng trên dân, bình thường Giang Nguyên sẽ đứng ở phía trước, súng chắc trong tay.
Lúc đĩa vừa được bắn ra, cậu sẽ không nổ súng ngay mà đợi khoảng nửa giây sau mới bóp cò.
"Pằng!"
Khoảnh khắc Giang Nguyên bóp cò, viên đạn lao ra từ họng súng đen ngòm.
"Choang!"
"Choang!"
"Choang!"
Sau tiếng súng, ba chiếc đĩa đồng thời rơi xuống!
Hành động của Giang Nguyên khiến tất cả mọi người choáng váng, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, Giang Nguyên đã bắn thêm một phát súng, lại có hai tiếng vang lên giòn giã, hai chiếc đĩa rơi xuống đất!.
Cyril đang rất tự tin sau hai phát súng của mình cũng sững sờ bàng hoàng, thậm chí cậu còn dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa Giang Nguyên bắn trúng trên sân.
Kỷ Dung dựa vào tốc độ khủng bố của mình nhanh chóng bắn rụng ba cái đĩa, thấy trên không trung đã không còn cái nào, anh nhìn về phía Giang Nguyên, trong mắt không có vẻ gì là kinh ngạc mà cảm giác thật bình tĩnh, hiển nhiên.
Anh biết rất rõ thực lực mạnh mẽ của Giang Nguyên.
Mỗi lần solo với Giang Nguyên trong Stars War, anh luôn bay màu dưới những phát súng tầm xa của Giang Nguyên.
Tài thiện xạ của cậu chính xác đến mức đáng sợ, giống hệt như tên lửa được định vị bởi siêu máy tính.
Lúc đánh solo với Giang Nguyên, anh chỉ có thể chiến thắng sau khi né được phát bắn của cậu, thành công áp sát rồi mới dựa vào sở trường tấn công bạo kích cường độ cao để hạ gục Giang Nguyên.
Sau khi thấy mọi người đều ngạc nhiên há hốc mồm, Kỷ Dung nhếch mép, không ngờ chứ gì, tài bắn của Giang Nguyên vượt xa các cậu mấy quả đồi! Vượt trên anh nửa ngọn đồi!
"Lùm má, hai phát súng năm cái đĩa? Làm người làm được thế à? Monsey có thể bắn nhiều như này không?"
"Thế quái nào mà nhóc này làm được vậy? Thời gian còn không đủ để nhắm bắn!"
"Thằng nhóc này...hơi mạnh quá rồi đấy?"
Ngay cả Eric cũng không ngờ Giang Nguyên có thể làm được chuyện này.
Hạ Xuyên đứng cạnh anh nhìn Giang Nguyên cười nói: "Eric, thế nào? Học trò tôi tìm cho cậu không tệ đúng không?"
Eric: "Quá đỉnh luôn, là một hạt giống tốt!"
Eric liếc nhìn Hạ Xuyên, hỏi: "Nhóc con cậu bắt cóc ở đâu ra đứa học trò giỏi thế? Không phải lúc trước cậu đã đưa hết sinh viên giỏi nhất của trường Quân Đội Đệ Nhất lên đây huấn luyện rồi à?"
Hạ Xuyên: "Bắt cái gì mà cóc? Hai đứa đều là sinh viên năm nhất, tự nguyện đến đây đấy"
Eric cụp mắt nhìn Hạ Xuyên: "Thế sinh viên trước đó thì sao? Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Xuyên nghe thấy thế nụ cười trên mặt vụt tắt, vẻ lo âu hiện lên trên khuôn mặt, hạ giọng nói: "Tôi sẽ nói với cậu chuyện này sau bữa tối."
Eric gật đầu: "Được."
Cùng lúc đó, Râu Rậm bước tới trước mặt nhà cái Tóc Nâu, xoa xoa tay: "Đưa tiền đây nào!"
Mấy người lính ngồi đó: "Sếp lừa tụi tui!"
Râu Rậm: "Sẵn lòng nhận thua đi!"
"Há há há há! Đáng đời, dám hố bọn tui này!"
"Vui mắt vui tai!"
Nhà cái Tóc Nâu cười như mếu: "Có thể trả góp được không...!cho tui giữ lại ít tiền ăn nha..."
"Biến biến, nhà ăn miễn phí cơ mà.
Không để cậu chết đói đâu!" Râu Rậm cười he he nói.
Tóc Nâu: Khi người đàn ông khóc QAQ
Ánh mắt rưng rưng của cậu ta nhìn chằm chằm về phía Giang Nguyên, vừa đáng thương vừa vô tôi, trong mắt cũng tràn đầy oán giận.
Giang Nguyên lúng túng né tránh ánh mắt của người lính.
Trên sân bắn, Cyril vẫn ngơ ngác nhìn những mảnh đĩa vỡ trên mặt đất.
Cậu biết bố mình có thể thực hiện được thao tác này, thậm chí có thể bắn được năm đĩa chỉ bằng một phát đạn, Đương nhiên việc này có xác suất nhất định liên quan đến quỹ đạo và vị trí bắn của những chiếc đĩa.
Không cần biết Giang Nguyên bắn mấy phát, chắc chắn giỏi hơn cậu ta!
Thằng nhóc này cực kỳ không khoa học.
"Giang Nguyên, kỹ năng bắn súng của em quá đỉnh rồi!" Cố Bạch đau khổ nói.
"Cậu muốn bọn anh sống sao đây? Cùng đội với cái tên Cyril kia chưa đủ đao khộ hay sao mà giờ lại thêm một tên biến thái như cậu nữa!"
"Em là tân sinh viên thật đấy à...Hay là huấn luyện viên không tìm được người nên nhặt trong quân đội ra đấy?" Lưu Sơn trêu chọc.
Giang Nguyên mỉm cười.
Có siêu quang não Alphonse ở đây, dù có muốn bắn hụt cũng không làm được!
...
Lớp buổi sáng kết thúc, đã đến giờ ăn trưa.
Hạ Xuyên, Râu Rậm, Eric, ba người đi cùng nhau tìm một bàn trong góc ngồi xuống.
Sau đó, Hạ Xuyên thấp giọng giải thích cho Eric biết nguyên nhân vì sao anh đưa Giang Nguyên và Kỷ Dung đến đây.
Eric nhướng mày: "Sinh viên đó biến mất, đến nay vẫn chưa có tin tức gì?"
"Không có." Hạ Xuyên lắc đầu.
"Cậu ấy như thể đột ngột tiêu biến, trong phạm vi toàn bộ Liên Bang không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào, ngay cả hệ thống nhận dạng khuôn mặt cũng không phát hiện ra cậu ấy ở bất kỳ đâu.
Gia đình cậu ấy đang tìm kiếm phát điên luôn, cảnh sát cũng vào cuộc, nhưng chẳng có chút manh mối nào hết!"
Giang Nguyên và Kỷ Dung bưng đĩa cơm đi ngang qua, mặc dù mấy người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng Giang Nguyên và Kỷ Dung vẫn nghe được loáng thoáng vài điều.
Hai người tìm đến bàn của đồng đội rồi ngồi xuống, không nhịn được hỏi về sinh viên mất tích mà Hạ Xuyên vừa nhắc đến.
"Milo mất tích trên đường về nhà." Cố Bạch đặt bộ dụng cụ ăn uống trong tay xuống, nụ cười biến mất trên khuôn măt.
"Kỳ nghỉ lễ ấy bọn anh ở lại huấn luyện chứ không về.
Vì quá mệt mỏi, bọn anh được nghỉ phép ba ngày liền.
Nhà Milo cách tàu Thần Mặt Trời không xa lắm nên cậu ấy quyết định về thăm nhà trong ba ngày nghỉ này."
"Kết quả cậu ấy vừa đi là chẳng thấy quay về luôn.
Sớm biết thế này, bọn anh đã đồng ý lời mời về nhà cùng cậu ấy...".