Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

" Sớm biết thế này, bọn anh đã đồng ý lời mời, về nhà cùng cậu ấy..."

Nghe Cố Bạch nói đến đây, đôi mắt của mấy Alpha đều hơi đỏ lên, vẻ mặt buồn bã, rõ ràng đều đang hối hận vì đã không nhận lời mời của người sinh viên mất tích kia, tâm trạng đi xuống thấy rõ.

"Nếu có chuyện gì thì cũng đã qua tận một tháng rồi, phải có tin tức gì chứ..." Cyril nói đến đây vẻ mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng hiển nhiên rất lo lắng cho đồng đội của mình.

Mất tích?

Milo là một Alpha, còn được chọn lên đặc huấn ở đây chứng tỏ sức chiến đấu của cậu ấy không hề yếu, cho dù có là kẻ bắt cóc thì hầu như chẳng ai chọn bắt Alpha cả. Huống chi gia đình Milo chưa hề nhận được bất kỳ cuộc gọi lạ nào từ khi cậu ấy mất tích đến nay.

Nếu muốn bắt cóc người để bán ở chợ đen thì cũng không ai bắt Alpha làm gì cả, thường người ta sẽ chọn những kẻ yếu như Omega hay Beta.

Giang Nguyên suy nghĩ một chút, nhưng không đưa ra ý kiến gì.

Sau bữa trưa, Eric tiếp tục cho bọn họ luyện tập. Có lẽ do đột nhiên nhắc đến Milo trưa nay, tất cả các sinh viên đều vây quanh Hạ Xuyên.

"Huấn luyện viên, gần đây có thêm tin gì về Milo không?" Cyril căng thẳng đứng trước mặt Hạ Xuyên, hỏi.

"Đúng rồi, mãi mà chúng ta không có thêm thông tin gì, phía cảnh sát nói sao vậy ạ?"

"Rốt cuộc cậu ấy đi đâu rồi..."

Mấy sinh viên hỏi Hạ Xuyên tiến triển của vụ việc, nhưng Hạ Xuyên không dám nói ra sự thật, vì có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ sự mất tích của Milo rất bất thường. Anh chỉ có thể an ủi: "Đừng lo lắng, cả quân đội và cảnh sát địa phương đều đang tiến hành điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi, chúng ta nhất định sẽ tìm được cậu ấy."

Hạ Xuyên nói thế khiến mấy sinh viên càng thêm lo lắng. Thế nhưng bọn họ biết mình lo lắng cũng chẳng được gì, hệ thống an ninh quốc gia còn không tìm được, để bọn họ đi tìm cũng là mò kim đáy bể thôi.

Chỉ cần nghĩ đến người bạn hiền lành luôn trò chuyện, cười đùa và quan tâm đến họ giờ đã không còn nữa, trong lòng mọi người đều cảm thấy rất buồn, đặc biệt là Cyril. Cyril là người bạn thân nhất với Milo, khi cậu ấy vừa có tin mất tích, Cyril đã lo lắng đến mức bật khóc.

Sau vài ngày huấn luyện tập thể, nhóm Giang Nguyên bắt được bước vào giai đoạn tập huấn chiến đấu theo đội. Do hạn chế về địa điểm, chiến đấu theo đội được tổ chức trong Stars War, sử dụng cabin điều khiển và chế độ mô phỏng lại hoàn toàn thao tác điều khiển cơ giáp ở hiện thực.

Hôm nay Râu Rậm cũng lên Stars War, còn rủ thêm mấy ông bạn thân tới hóng hớt cổ vũ.

Nhóm Giang Nguyên vừa lập team trong game xong đã nghe thấy tiếng Râu Rậm vang lên trong kênh chat: "Các bạn nhỏ cố lên!"

Với tư cách là huấn luyện viên chiến đấu của đội, Râu Rậm cổ vũ là chuyện đương nhiên, thế nhưng cùng là người đến xem huấn luyện, Hạ Xuyên lại không nói câu nào. Vì anh đã biết trước kết quả rồi.

Lần này, Thần Mặt Trời cử ra đội ngũ chiến đấu mạnh nhất đấu với bọn nhỏ. Trước khi diễn tập bắt đầu, mỗi đứa đã chọn một đối thủ tương ứng để đánh luyện thử, trong trận đấu solo, đám nhóc Giang Nguyên đều nhanh chóng hạ được đối phương. Ngay cả Giang Nguyên cũng cảm thấy quân nhân trên Thần Mặt Trời...hơi yếu.

Đương nhiên, đây chỉ là đấu solo, không phải đánh theo team cần sự phối hợp với đồng đội. Ngay khi bước vào trận đấu đoàn đội, team Thần Mặt Trời đã cho đám Giang Nguyên biết thế nào là lễ hội!

Cho dù Giang Nguyên và Kỷ Dung gồng hết sức cầm cự được đến cuối cùng, hai người cũng bất lực hoàn toàn trước sự phối hợp hoàn hảo của bảy người phe địch.

Có thể trong thao tác điều khiển cơ giáp người nào trong đội của họ cũng không có trình độ cao như Giang Nguyên, nhưng bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn với nhau, có hệ thống chiến thuật vô cùng hoàn chỉnh, chỉ cần người chỉ huy hạ lệnh, họ có thể hoàn thành chiến lược hợp tác trong nháy mắt. Team Thần Mặt Trời đã khai sáng cho đám nhóc con này biết sức chiến đấu của một đoàn đội mạnh mẽ đến nhường nào!

Vừa bắt đầu trận chiến, bảy người team Thần Mặt Trời nhanh chóng tản ra, tiến vào chiến trường. Không lâu sau đó, dưới sự phối hợp của hai người trong số họ, chỉ trong nháy mắt, Lưu San đã bay màu, không tốn bao nhiêu công sức.

Giang Nguyên và Kỷ Dung cũng tìm được sơ hở và tấn công một thành viên trong đội Thần Mặt Trời, thế nhưng đã bị một phát đạn xuyên giáp của lính bắn tỉa từ cách đó khá xa chặn đứng hướng tấn công! Giang Nguyên không thể không từ bỏ việc truy sát đối phương.

Sau đó, một viên đạn bắn thẳng vào cơ giáp của Cố Bạch, phá hủy phần lớn thân cơ giáp.

Bảy người team đối phương phối hợp với nhau, trận chiến chẳng mấy chốc đã biến thành 7 vs 4. Ngay cả Cyril, một tay súng bắn tỉa có kỹ năng cực tốt cũng bị giết ngay lập tức. Cuối cùng chỉ còn lại Giang Nguyên và Kỷ Dung, hai người hợp tác với nhau giết được 1 người team địch trước khi cùng đếm số với anh em trong team.

Đây là nỗi kinh hoàng thực sự mà một team có sự phối hợp ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau mang đến trong một trận chiến đoàn đội. Ở võ đài solo, cả Giang Nguyên và Kỷ Dung, thậm chí Cyril đều dễ dàng hạ gục được đối thủ của mình. Thế nhưng khi những "kẻ bại" dưới tay bọn họ hợp tác lại với nhau, người lên thớt và bị giết dễ dàng chính là đám Giang Nguyên.

Giang Nguyên thua, nhưng cậu thực sự mong chờ đợt huấn luyện này. Trước đó, mọi thứ với cậu diễn ra quá thuận lợi, đối thủ gần như chỉ có Kỷ Dung. Thế nhưng hôm nay, cậu đã hiểu được tầm quan trọng của một đội ngũ. Chiến đấu không phải là việc của một người, mà là của một đội hoàn chỉnh!


Một đội ngũ muốn trở nên mạnh mẽ nhất định phải trải qua thời gian dài huấn luyện hợp tác với nhau, sức mạnh của một người đứng trước một đội thì chẳng là gì cả.

Trong trận đấu luyện thứ hai, hai đội lại cùng tiến vào một bản đồ Stars War khác. Lần này, đám Giang Nguyên đã bắt đầu thảo luận với nhau, tổng kết lại các điểm chưa đạt, muốn lấy lại chút mặt mũi.

Tiếc là ngay khi trận đấu bắt đầu, Cố Bạch đang loay hoay tìm người trên bản đồ rộng lớn, người chưa thấy đâu cơ giáp của cậu đã ăn trọn ba viên đạn xuyên giáp, rời sân với ba lỗ thủng trên người.

Ba viên đạn này đến từ ba hướng khác nhau, và điều đặc biệt là cả ba người này đã cùng lúc chọn mục tiêu giống nhau, sau đó nổ súng trong cùng một thời điểm. Đây chính là điểm đáng sợ nhất của những người đã có kinh nghiệm chiến đấu thực tế cùng với nhau trong một thời gian dài, đạt đến sự hiểu ngầm ăn ý rất cao!

Đám Giang Nguyên thậm chí có thực lực mạnh hơn những quân nhân này rất nhiều, nhưng vẫn thua thảm hại.

Mấy người đội Thần Mặt Trời dựa vào sự hợp tác ăn ý mà giã nát team Giang Nguyên.

Huấn luyện kết thúc, Hạ Xuyên, người vẫn theo dõi các trận đấu trực tiếp nói trên kênh chat: "Hôm nay tôi tin rằng các em đều hiểu rõ thực lực của mình, các em đúng là những người giỏi nhất, với điều kiện đối thủ của các em không phải là một đội giỏi nhất."

"Cơ Giáp Đại Chiến có hai loại hình thi đấu, thứ nhất là solo, ai trong các em cũng có thể đăng ký tham gia, cũng được xếp hạng riêng lẻ, mảng này tôi không yêu cầu cao. Thứ hai là đánh team, mỗi team sẽ có bảy người tham gia thi đấu. Đánh team yêu cầu rất cao về hợp tác với đồng đôi, năng lực cá nhân của các em đều không có vấn đề gì, nhưng phối hợp trong team còn cần rèn luyện rất nhiều. Tôi tin các em đều hiểu được tầm quan trọng của trận đánh team này!"

Hạ Xuyên nói rất nghiêm túc: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói ngắn gọn về việc sắp xếp huấn luyện. Trong thời gian huấn luyện tháng tới, buổi chiều sẽ tiến hành đánh team, tăng cường khả năng phối hợp của các em, trong đó bao gồm cả huấn luyện về chiến thuật. Chỉ cần các em nỗ lực tập luyện chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn. Buổi sáng các em vẫn tiến hành huấn luyện cá nhân như bình thường."

Nghe được lời này của Hạ Xuyên, Cố Bạch đã bị đấm cả ngày suýt thì bị đánh phát khóc: "Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, này thì tui biết sống sao?"

Hạ Xuyên cũng sắp xếp luôn nội dung huấn luyện của từng người mỗi ngày. Tám người cùng đánh team vào buổi chiều. Buổi sáng sẽ tiến hành huấn luyện thêm những mảng còn yếu của từng người, ví dụ như Cố Bạch phải tập bắn súng, Lưu San tập cận chiến vào bắn súng, Cyril tập cận chiến, gần như mỗi người đều có hạng mục cần cải thiện, riêng hạng mục của Giang Nguyên là đặc biệt nhất...

Thể dục thể thao, nâng cao thể lực.

Không thể phủ nhận mắt nhìn của Hạ Xuyên cực kỳ chuẩn, anh vừa xem đã biết thể lực của Giang Nguyên yếu hơn so với mọi người.

"Giang Nguyên, thể lực của em yếu hơn so với các bạn, tuy chạy bộ nghe có vẻ khá là nhàm chán, nhưng có tác dụng lớn nhất với em. Chỉ cần tăng cường thể lực lên, các mảng khác của em nhất định sẽ mạnh hơn trước!"

Giang Nguyên: "Em hiểu rồi, cảm ơn thầy!"

Hạ Xuyên bố trí cho Giang Nguyên xong, quay lại nhìn Kỷ Dung, hơi trầm ngâm...Nói thật là Kỷ Dung mạnh toàn diện, anh không biết nên sắp xếp cho Kỷ Dung huấn luyện mảng nào. Cũng không thể để Kỷ Dung một mình chơi dài cả buổi sáng đợi đến chiều mới tham gia đánh team cùng các bạn đúng không?

Hạ Xuyên hơi khó nghĩ, bắn súng? Không không không, thằng nhóc này bắn súng giỏi lắm rồi! Mặc dù không bằng Giang Nguyên, nhưng yêu cầu về trình độ bắn súng cũng không khắt khe đến mức đó...

Cận chiến? Đừng có nói đùa đi? Nhóc này còn đấm được cả anh đấy. Nếu xếp lịch tập cận chiến cho cậu thì không phải là đám huấn luyện viên còn phải tập luyện trước đã à?

Hạ Xuyên đang nghĩ mãi không biết nên để Kỷ Dung tham gia lớp huấn luyện nào, suy nghĩ của anh liền bị cắt ngang, anh nghe thấy Kỷ Dung nhẹ giọng nói: "Thầy Hạ, em thấy thể lực của em không được tốt lắm. Em sẽ luyện tập với Giang Nguyên."

"Thế, thế cũng được." Hạ Xuyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Bởi vì nội dung huấn luyện khác nhau, huấn luyện viên của mỗi người cũng sẽ khác nhau. Ngoại trừ Giang Nguyên và Kỷ Dung không có huấn luyện viên, những người khác đều bắt đầu tiến vào chuỗi huấn luyện địa ngục.

Buổi sáng, theo chỉ đạo của Hạ Xuyên, Giang Nguyên dậy từ rất sớm để chạy bộ, chạy cùng với cậu còn có Kỷ Dung. Giang Nguyên liếc nhìn Kỷ Dung, nói đùa: "Tôi không biết là thể lực của cậu cần rèn luyện gì nữa đấy. Sao cậu không đi tập bắn súng? Không muốn thấy tôi chạy một mình, sợ tôi chán quá à?"

Kỷ Dung: "Ừ."

Kỷ Dung nghiêm túc giải thích: "Bọn họ tập luyện mỗi hạng mục đều có ít nhất hai người, chỉ có cậu là chạy một mình, còn chẳng có huấn luyện viên."

Giang Nguyên: "..."

Nhìn vẻ mặt Kỷ Dung, Giang Nguyên cảm thấy anh đang không nói đùa chút nào, cậu cười rộ lên, khóe miệng cong cong thàng hình vòng cung rất đẹp.

Kỷ Dung đúng là người anh em tốt, cậu công nhận!


Sau khi kết thúc rèn luyện thể chất, Giang Nguyên cười nhìn Kỷ Dung nói: "Kết thúc buổi tập này, tôi với cậu đi tập bắn nhé?"

Kỷ Dung sửng sốt, Giang Nguyên đề nghị đi tập bắn súng với anh, anh cũng không ngờ tới, lập tức gật đầu luôn: "Được!"

Đến trường bắn, Giang Nguyên mở máy, chọn bật chế độ phóng đĩa bay.

Giang Nguyên giảng giải thật kỹ cho Kỷ Dung nghe về kỹ thuật bắn xuyên ba, thậm chí xuyên năm đĩa bay cùng một lúc, còn biểu diễn cho Kỷ Dung xem nữa.

Giang Nguyên không cài khuy áo trên cùng, cổ áo hé mở lộ ra đường cong viền cổ xinh đẹp, trên xương quai xanh tô điểm một nốt ruồi nhỏ màu đen, nhìn thấy cảnh này, trái tim Kỷ Dung đập tưng bừng loạn xạ, nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng tăng cao, ngay cả khẩu súng trong tay cũng nóng lên, cảm giác như nó sắp tan chảy dưới hơi nóng của bàn tay anh vậy.

"Cậu hiểu chưa?" Giang Nguyên giải thích kỹ năng xong, nhìn Kỷ Dung, nghiêm túc hỏi.

Kỷ Dung lắc đầu, nãy giờ anh cũng không để tâm lắng nghe, ánh mắt đều rơi hết vào người Giang Nguyên, bị hỏi cái là khuôn mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ.

Giang Nguyên nhướng mày, cậu hơi ngạc nhiên vì Kỷ Dung nói không hiểu... Thấy khuôn mặt Kỷ Dung tự dưng đỏ lên, Giang Nguyên nghĩ rằng Kỷ Dung xấu hổ vì không hiểu, lập tức nói: "Để tôi cầm tay cậu hướng dẫn thử xem, thử thêm hai lần nữa cậu sẽ hiểu thôi!"

Kỷ Dung nghe thấy thế, lỗ tai càng đỏ hơn. Anh thật sự có lỗi với Giang Nguyên. Giang Nguyên hướng dẫn anh rất nghiêm túc, tận tâm, nhưng trong đầu anh tràn ngập những hình ảnh cấm trẻ em cần được làm mờ.

Uhuhu, anh rất rất muốn bày tỏ với Giang Nguyên là anh thích cậu lắm, nhưng Giang Nguyên vừa bị cắm sừng xong, trước đó cậu còn nói là không yêu đương gì với Alpha, bây giờ mà anh cứ thế tỏ tình nhất định sẽ bị từ chối.

Những tháng ngày phải dậy sớm giặt quần lót này không thể sống nổi nữa rồi, khổ tâm lắm lắm!

Anh quá là khổ tâm luôn!

Giang Nguyên đứng sau lưng Kỷ Dung, từ phía sau đưa tay nắm lấy tay Kỷ Dung, hai người dựa sát vào nhau, Giang Nguyên ngửi thấy mùi pheromone Alpha nồng nặc.

"Kỷ Dung..." Giang Nguyên đang nói thì dừng lại.

Kỷ Dung nghe thấy tiếng nói của Giang Nguyên, sửng sốt một chút rồi hỏi lại đầy vẻ kinh ngạc và ngây thơ: "Sao, sao thế?"

Thấy đôi mày Giang Nguyên cau lại, Kỷ Dung càng thấy khộ tâm hơn!

Giang Nguyên ghét mùi pheromone của anh!

Anh khổ quá trời quá đất luôn!

Rõ ràng mùi pheromone của anh rất thơm, tại sao Giang Nguyên lại không thích? Omega nào cũng khen thơm, còn mạnh mẽ đến mức khiến cho bất kỳ Omega nào cũng phải nhũn cả người. Chỉ có Alpha mới ghét pheromone của anh vì sự hung hãn mạnh mẽ của nó khiến bọn họ cảm thấy bị đe dọa. Theo lý mà nói, một Beta nhưng Giang Nguyên chẳng có lý do gì mà ghét pheromone của anh đến thế!

Hu hu hu!

"Ừ, tôi sẽ chú ý." Kỷ Dung trầm giọng, cổ họng khàn khàn, nhọc nhằn quay mặt đi, đặt sự chú ý lên súng trong tay.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cyril và Cố Bạch đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng nước từ nhà tắm truyền ra, hai người nhìn nhau cười đầy đểu cáng: "Kỷ Dung "nắng" ghê thật, sáng nào cũng dậy giặt quần lót, nghĩ là đóng cửa rồi thì bọn mình không biết gì hay sao?"

Cố Bạch: "Há há, thôi thôi, để cho Kỷ Dung tí mặt mũi đi."

Nghe thấy động tĩnh của người trong nhà tắm, Cố Bạch nói: "Rồi rồi, nhanh giả vờ ngủ đi!"


Cyril le le lưỡi: "He he he, ok."

Giặt xong quần lót, Kỷ Dung rón rén về phòng, âm thầm nhìn hai người bạn cùng phòng vẫn đang ngủ say, thở một hơi dài lặng lẽ.

Nếu Giang Nguyên biết sáng nào anh cũng phải giặt quần lót chắc sẽ càng ghét anh hơn.

Kỷ Dung nằm ngửa trên giường, cầm máy liên lạc đặt cạnh gối lên, bấm vào trình duyệt, nhìn mấy dòng lịch sử tìm kiếm được lưu lại:

Làm thế nào để xác định được pheromone của mình có mùi thơm hay thối?

Pheromone mùi tuyết tùng thật sự khó ngửi lắm à?

Beta ngửi mùi pheromone cảm thấy thế nào? Có ghét không?

Mùi pheromone của tôi nồng quá, làm sao giờ? Có cách nào để nó nhạt hơn không?

Nếu người tôi yêu không thích mùi pheromone của tôi, có cách nào thay đổi mùi của pheromone không? Phẫu thuật được không?

Kỷ Dung âm thầm xóa lịch sử duyệt web. Anh tìm kiếm rất lâu rồi, mùi pheromone không thể thay đổi được, có dùng nước hoa đặc biệt của Alpha cũng không được.

Cứ nghĩ đến việc Giang Nguyên không thích mùi pheromone của mình, Kỷ Dung lại nghi ngờ cuộc đời này!

Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ anh đều bị lừa à?

Thật ra mùi pheromone của anh chẳng thơm tho gì?

Làm sao giờ!!!

Anh phải kiếm một Beta đến ngửi thử xem!

Không, cho dù người khác không ghét mùi của anh, Giang Nguyên vẫn ghét!

Khổ quá đi mất thôi!

Kỷ Dung nghĩ đến đây bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Huhuhu, phải làm sao phải làm sao phải làm sao! Anh cũng không thể rút tuyến thể ra!

Quá là đau lòng luôn!

Sau một tháng huấn luyện như thế, Kỷ Dung đã hoàn toàn thành thạo các kỹ năng bắn súng, có thể bắn rơi hai đĩa bay cùng một lúc, có khi còn hẳn ba chiếc!

Nhóm Giang Nguyên đã huấn luyện ở đây gần hai tháng, sau khi kết thúc huấn luyện cơ sở, bọn họ tập trung rèn luyện những hạng mục còn yếu, buổi chiều tiến hành huấn luyện thực chiến, cả đội đều có tiến bộ nhanh chóng!

Đặc biệt trong chiến đấu đoàn đội bọn họ tiến bộ cực ấn tượng. Sau một thời gian huấn luyện thể chất, kết quả học tập của Giang Nguyên cũng được cải thiện đáng kể. Cậu đã có thể đánh tay đôi với Kỷ Dung trong thời gian dài hơn.

Giai đoạn huấn luyện này đã giúp đám Giang Nguyên tiến vào guồng quay, trình độ nâng cao rõ rệt. Từ những ngày đầu bị đội Thần Mặt Trời đồ sát toàn bộ, đến hiện tại, mặc dù vẫn bị giết sạch, nhưng trước khi bay màu bọn họ đã có thể tiêu diệt tới bốn, năm thành viên bên kia.

Sau đó, đội tám người bọn họ bắt đầu manh nha có những trận thắng đầu tiên trước đội Thần Mặt Trời. Trong những ngày huấn luyện cuối cùng, bọn họ có những đột phá lớn về chất, nhiều lần giành chiến thắng, liên tiếp trong vài ngày.

Hai ngày cuối cùng, dựa vào bảng thành tích, người có thành tích kém nhất đành nói vài lời tạm biệt với những đồng đội của mình, dọa họ nhất định phải mang thành tích về, xong xuôi mới bị Râu Rậm đưa rời khỏi căn cứ huấn luyện.

Bảy người đủ tư cách tham gia Cơ Giáp Đại Chiến gồm có: Giang Nguyên, Kỷ Dung, Cố Bạch, Cyril, Lưu Sơn, Angus và Ivan.

Hai ngày sau...

"Kỳ đặc huấn kết thúc, một tuần sau gặp lại ở Trái Đất." Hạ Xuyên nhẹ hết cả người, nhìn bảy sinh viên trước mặt, nói.

Giang Nguyên thu dọn hành lí. Vì sự cố của Milo trước đó, lần này bọn họ vẫn được chiến hạm đưa về tận nơi chứ không tự mình đi như trước.

Trên chiến hạm chỉ có mấy người bọn họ, qua thời gian dài huấn luyện cùng nhau nên mọi người đều quen thuộc, Kỷ Dung được chọn làm đội trưởng, Giang Nguyên là xạ thủ bắn tỉa tầm xa, để cậu chỉ huy thì không ổn lắm. Thế nên cuối cùng người có khả năng cận chiến mạnh vê lù là Kỷ Dung đảm nhiệm vị trí đội trưởng.

Sau khi điền thông tin tham gia Cơ Giáp Đại Chiến, đăng ký danh sách thi đấu solo và đoàn đội, nộp báo cáo xong, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Mấy người ngồi cạnh đang bàn bạc xem sau khi về sẽ đi chơi những đâu!

"Về trường nhất định phải nghỉ ngơi cái đã, mấy ngày nay tui mệt gần chết luôn!" Cỗ Bạch vươn vai duỗi người, cười hihi nói.


Cyril bên cạnh nhìn Giang Nguyên, nói: "Giang Nguyên, sau này có cơ hội lại so bắn tiếp nhé!"

Giang Nguyên: "...ok."

Cyril đúng là hết lòng vì bắn súng, Giang Nguyên bất đắc dĩ mỉm cười. Suốt tháng vừa rồi, hầu như ngày nào cũng tìm cậu để thi bắn.

Kỷ Dung ngồi cạnh cũng cười nói: "Cyril, anh cố chấp thật, nhưng mà thế nào thì anh cũng không thắng Giang Nguyên đâu."

Cyril liếc Kỷ Dung, cười đểu: "Hờ, Alpha cùi bắp còn không kiểm soát được pheromone của mình xin đừng phát biểu, cảm ơn!"

Kỷ Dung: "..."

Vì ở cùng Giang Nguyên, có những lúc anh không thể khống chế được pheromone của mình. Giang Nguyên đã gọi anh như vậy mấy lần, đám người này thấy thế cũng bắt đầu a dua gọi theo!

...

Trái Đất.

Một người đàn ông trẻ đẹp nhanh chân bước xuống phi thuyền, sau đó lập tức lên xe, tiến thẳng đến tòa nhà Quân Bộ.

Kỷ Sùng hờ hững nhìn xung quanh, không khí trầm lắng.

Quân bộ muốn ông trở lại, ông đã từ chối suốt một tháng. Hiện tại ông không thể từ chối nổi, phải trở về báo cáo nhiệm vụ. Thẩm Tứ còn một câu không dám nói ra, lần này về ông chắc chắn phải đi xem mắt.

Cho dù ông không muốn, đám người trong Quân bộ cũng sẽ luôn tìm lý do mời anh một bữa tối và cho anh gặp con cháu của họ.

Một người già cả như ông...

Ờm, con trai mười tám tuổi rồi, chắc có thể tự xưng là người già nhỉ?

Nghĩ đến đây, đột nhiên tâm trí gọi về ký ức từ mười chín năm trước...

"Đúng là không nhìn ra anh lớn hơn em nhiều tuổi thế đấy? Nhưng mà em vẫn thích anh nha!" Thiếu niên trắng nõn nà cười ha ha sau khi nghe Kỷ Sùng lạnh lùng nói ra số tuổi của mình.

Kỷ Sùng hơi ngạc nhiên. Không ngờ mình lại bị người ta chê bôi, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự không biết anh là ai, hay là có ý đồ gì?

Được thiếu niên theo đuổi, Kỷ Sùng hoàn toàn không ngờ mình lại bị chinh phục sớm thế, bị chinh phục hoàn toàn, nhanh chóng và triệt để. Thậm chí anh đã từng nghĩ đến việc nếu người yêu không thích Sao North, anh sẽ cân nhắc đến việc chuyển khỏi đây, không đóng quân quanh năm ở hành tinh lạnh lẽo này nữa.

Thế mà chỉ vỏn vẹn hai tháng sau khi yêu, anh đã bị đá với lí do..."Ciu quá to, kỹ thuật kém, mùi pheromone thúi hoắc...".

Kỷ Sùng thề rằng đây hoàn toàn không phải sự thât!

Nếu thực sự không yêu ông, sao nhóc khốn đó có thể sinh Kỷ Dung ra sau đó còn đưa thằng bé lên Sao North?

Khi vừa bị đá, ông đã buồn bã một thời gian rất dài, nhưng vì Kỷ Dung xuất hiện nên ông tin rằng nhóc khốn đó thật sự yêu mình, ông chẳng suy nghĩ gì mà đi khắp nơi tìm cậu ấy...

Sau đó ông phát hiện nhóc khốn ấy biến mất từ lâu rồi, tất cả những thông tin trước đó cậu ấy nói đều là bốc phét, ngay cả tên cũng giả!

Ông đi tìm khắp cả đất nước, nhưng chẳng có chút tin tức nào. Dường như cậu ấy đột nhiên biến mất mà chẳng để lại chút dấu vết gì cả. Ngay cả một nguyên soái Liên Bang như ông, dùng quyền hạn cao nhất của mình để kiểm tra dữ liệu dân số Liên Bang cũng chẳng tìm thấy được người ông muốn tìm.

Có nghĩ là ngay cả quốc tịch của mình nhóc đó cũng nói dối ông!

Chết tiệt nhất là...ông cứ luôn nghĩ đến nhóc ấy trong vô thức! Ông cứ sợ đến khi nhóc ấy quay lại thấy ông đã kết hôn với người khác thì sẽ đau lòng, sẽ khổ sở. Ông chẳng hề muốn một thiếu niên thích cười đến thế phải buồn bã, vì thế, suốt bao năm qua ông từ chối tất cả mọi người, hết lần này đến lần khác.

- -----

Ối chà lịch sử lặp lại mùi thúi trên người anh Dung hóa ra là dớp từ bố anh à =)))

Đúng là cha truyền con nối.

Dạo này tui có tiết học buổi tối nên thời gian làm khum có nhìu, truyện lên sẽ nhỏ giọt hơn xíu nha mấy bồ:')


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận