Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ

Horis nhíu chặt chân mày, để ý thấy ngón tay Kỷ Sùng siết chặt cổ tay mình, hơi thở nóng hổi thổi qua mặt anh, lòng bàn tay Kỷ Sùng giống như ngọn lửa hừng hực khiến làn da anh như bị bỏng, thực sự không muốn buông anh ra chút nào.

Không phải là Horis chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó có thể gặp lại Kỷ Sùng, anh cũng từng tưởng tượng xem mình sẽ bày ra vẻ mặt gì khi đối mặt với người đàn ông này, với tư cách một vị vua, lẽ ra anh phải lạnh lùng vô cảm và xa cách, thế nhưng khi thực sự gặp lại, trái tim anh lại run rẩy từng đợt, rung động mãnh liệt tựa như lần đầu tiên anh gặp Kỷ Sùng vậy.

Ký ức về lần gặp gỡ đầu tiên ùa về trong tâm trí.

Sao Djokovic.

Một ngôi sao thắng cảnh cực kỳ nổi tiếng.

Anh gặp được Kỷ Sùng trên đường đến sao Djokovic.

Từ nhỏ, Horis đã được xác định là một Alpha. Nhưng trong lần kiểm tra đầu tiên, kết quả phát hiện hóa ra anh là một Omega. Chính xác mà nói, anh là Omega ngụy trang Alpha. Lịch sử hoàng gia Hoyt đã từng có tiền lệ về hiện tượng này.

Vấn đề nằm ở chỗ tất cả những kẻ yếu hơn đều cho rằng anh là Alpha, và sức mạnh di truyền của anh là mạnh nhất trong tất cả. Vì vậy, trước khi gặp được Kỷ Sùng, chưa từng có người nào ngửi thấy hương vị "omega" của anh! Lúc đó anh và Kỷ Sùng xảy ra hiểu lần, cố tình phóng pheromone ra để khiêu khích trấn áp đối phương, đây cũng là một hành vi phô bày sức mạnh thường thấy của đám Alpha. Chỉ là khi anh phóng pheromone về phía Kỷ Sùng, Kỷ Sùng lại ngửi được hương vị của Omega, anh vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ của Kỷ Sùng khi ấy.

Lúc đó, khuôn mặt Kỷ Sùng lạnh lùng, lông mày bên trái nhướng lên: "Cậu đang làm cái gì đấy? Cố tình phóng pheromone để dụ dỗ Alpha phạm pháp?"

Ai biết lúc đó anh đã bối rối đến mức nào, người đàn ông này thế mà lại ngửi được mùi pheromone Omega...

...

Rời khỏi vườn hoa, rảo bước trên hành lang cung điện, Kỷ Dung bước chậm lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong đầu nhớ lại vẻ mặt muốn ăn thịt người của bố mình khiến anh cảm thấy hơi xót xa, trong lòng đau nhói.

Đây mới là lần đầu tiên gặp gỡ mẹ kế đã trừng anh như thế, nếu không phải anh xách dép chạy nhanh, khéo mà bố đánh anh thật mất!

Bố ghẻ!

Giang Nguyên nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Kỷ Dung, nghĩ là Kỷ Dung sợ bị Kỷ Sùng phạt nên vòng tay qua quàng vai Kỷ Dung, an ủi: "Nguyên soái sẽ không giận vì một chuyện nhỏ nhặt thế đâu."

Bị Giang Nguyên dựa sát sàn sạt, cả người Kỷ Dung cứng đờ ra, mọi thứ liên quan đến Kỷ Sùng mẹ kế gì gì đó đều bị anh ném ra sau đầu.

Trên người Giang Nguyên không có mùi pheromone, chỉ có mùi sữa tắm thôi. Rõ ràng không phải mùi pheromone, nhưng với anh, đây chính là mùi hương đặc trưng của Giang Nguyên, dây thần kinh sau lưng Kỷ Dung căng chặt.

Hơi thở của Giang Nguyên vờn quanh ve vuốt gò má anh, khiến toàn thân anh nóng lên như bị bỏng, trái tim nhỏ bé của Kỷ Dung đập bình bịch.

Giang Nguyên đang bá lấy cổ Kỷ Dung, nửa người trên của họ dựa sát vào nhau, tất nhiên cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim Kỷ Dung đang đập tăng dần. Giang Nguyên nhìn Kỷ Dung, tay vỗ nhẹ vào vai anh, nói: "Được rồi, không phải là còn có tôi ở đây sao? Tôi với cậu đi cùng nhau, muốn phạt thì cùng nhau chịu phạt."

Kỷ Dung: "Tôi biết."

Giang Nguyên chạm chạm đầu ngón tay vào vành tai Kỷ Dung: "Tai cậu đỏ hết lên rồi."

Theo từng cái chạm nhẹ của Giang Nguyên, trong nháy mắt Kỷ Dung như bị kích thích, cả thể xác lẫn linh hồn đều run rẩy, vành tai bị Giang Nguyên chạm vào nóng bừng đỏ rực.

"Đừng lo lắng, mình quay về thôi. Đám Cố Bạch còn đang đợi tin chúng ta đấy." Giang Nguyên cười, nhéo nhéo cổ tay Kỷ Dung, kéo Kỷ Dung về phía đại sảnh.

Ánh mắt Kỷ Dung rơi vào người Giang Nguyên, ấp úng "ờm" một tiếng, tui cũng không lo lắng gì chuyện vừa nãy đâu, tui là tui đang lo mình sắp phạm tội rùi nè.

...

Bước vào đại sảnh, Giang Nguyên nhìn quanh không thấy Cố Bạch hay những người khác đâu, mọi người đều đang đeo mặt nạ, lúc nãy tách ra giờ khó mà tìm ra nhau ngay, Giang Nguyên và Kỷ Dung nhất trí tìm một góc ngồi xuống đã. Ngồi yên rồi thì nhắn tin cho Cố Bạch và những người khác sau.

Chỗ ngồi ở góc trong cùng không làm phiền đến ai, nhưng bàn tiệc đó đã có hai chàng trai ngồi sẵn. Cậu chàng tóc đỏ ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Nguyên và Kỷ Dung đi về hướng này liền dùng khuỷu tay đụng vào bạn mình ngồi cạnh, nói: "Anh, em cược với anh 10.000 đồng là hai người này đến để bắt chuyện với anh luôn!"

Loren liếc nhìn tóc đỏ, lật sang một trang sách khác, không thèm để ý đến lời nói của tên kia.

Nhìn hai người đang đi về phía mình, anh hơi cụp mắt xuống, trong lòng có chút bực bội, mỗi lần tham gia tiệc khiêu vũ kiểu này lúc nào cũng có cả đám Omega đến săn đón muốn trò chuyện với anh, không đếm hết được anh đã từ chối bao nhiêu Omega rồi. Thế nhưng đêm nay anh biết danh sách đó sẽ lại thêm hai cái tên bị từ chối nữa.

Cứ nghĩ đêm tiệc hôm nay sẽ thoải mái hơn một chút, dù sao cũng là dạ tiệc hóa trang, đeo mặt nạ vào thì sẽ không bị nhận ra nữa. Ai mà ngờ em trai anh lại nhất định đòi nhuộm quả đầu đỏ rực rỡ kia, xong còn đòi bám theo anh đi dự tiệc.

"Em không thể tránh xa anh ra tí được à?" Loren hơi bất đắc dĩ nói.

"Anh, anh nói thế người ta buồn lắm đó."

Tóc đỏ nói xong còn dùng tay dụi dụi mắt giả vờ khóc, Loren ở cạnh trừng mắt lên nhìn cậu ta, ngứa hết cả mắt.

"Có ai ngồi đây chưa?" Một giọng nói trong trẻo rõ ràng vang lên cắt đứt cơn cáu kỉnh của Loren.

Loren ngẩng đầu lên, nhận ra chính là hai người vừa đi tới, cả hai đều khá là cao...

Là một Omega thì phải nói là cao vkl.

Chẳng lẽ là hai Alpha à?

Loren vừa nghĩ đến đây thì ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, anh hơi giật mình, nhạy bén phát hiện ra mùi hương đến từ hai người trước mặt.

Ặc.

Đúng là Omega thật.

Nhưng thật sự là cao phết, gần bằng anh, thậm chí Omega có đôi tai hồng hồng kia còn cao hơn anh vài centimet.

Hai Omega này chắc khó mà tìm được Alpha, hầu hết Alpha đều không chấp nhận được một Omega lại cao hơn họ, không biết hai Omega này đã phải chịu đựng sự phân biệt đối xử đến mức nào từ đám Alpha chỉ vì chiều cao của mình.

Loren suy nghĩ một chút, sau đó anh bắt đầu nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, đó là làm sao để từ chối lời tỏ tình của hai Omega này mà không làm tổn thương đến trái tim mỏng manh của họ đây?

Khó thật đấy.

Ài dà, dù khó đến đâu cũng phải cố mà nghĩ ra cách.

Loren nhìn chằm chằm vào sách điện tử trước mặt một lúc lâu cũng không thấy lật sang trang mới.

"Ở đây đã có ai ngồi chưa?" Giang Nguyên hơi nhướng mày, thắc mắc tại sao mãi mà người trước mặt không nói chuyện.

"Không có ai đâu, các cậu ngồi đi." Tóc đỏ tiếp lời trò chuyện, mỉm cười nói với Giang Nguyên và Kỷ Dung.

Hai người vừa ngồi xuống, Giang Nguyên liền lấy thiết bị liên lạc ra gửi tin nhắn cho đám Cố Bạch: "Em và Kỷ Dung về rồi, các anh đang ở đâu đó?"

Đợi một lúc sau, Kỷ Dung hỏi: "Không ai trả lời à?"

Giang Nguyên lắc đầu: "Không có ai."

Kỷ Dung cũng không để ý, anh chỉ hỏi chơi choi thôi, nếu mấy người đó không ở bên cạnh thì càng tốt hơn chứ sao, anh có thể ở một mình với Giang Nguyên.

"Ăn chút gì nhé, tối nay còn chưa ăn gì, hơi đói rồi." Giang Nguyên nói.

"Để tôi đi lấy." Kỷ Dung đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Một lúc sau, anh mang một khay đồ ăn trở về.

Giang Nguyên thở dài nói: "Tôi mới nhận ra tôi với cậu có khẩu vị giống nhau ghê, đồ ăn cậu lấy toàn là loại tôi thích, đúng là người anh em tốt, sở thích cũng giống nhau."

Kỷ Dung: "..."

Kỷ Dùng: "Ừm."

Sự thật chỉ là vì tôi luôn biết em thích ăn gì thôi.

Kỷ Dung âm thầm bổ sung trong lòng.

Thực ra Kỷ Dung vẫn luôn muốn nói với Giang Nguyên, nhưng lại lo sẽ dọa Giang Nguyên sợ. Dù sao thì Giang Nguyên cũng rất phản cảm với việc tìm bạn trai là Alpha, anh không muốn Giang Nguyên tuyên anh án tử hình.

Loren hơi giật mình khi nghe Giang Nguyên nói, khóe miệng giật giật: Omega các cậu không phải là thích xưng hô kiểu "chị em tốt" à?

Hai cậu đi cùng nhau không phải là vì chiều cao bị vượt trội so với Omega thông thường à? Sự thật chẳng phải vì mấy Omega bình thường khác không chơi với các cậu hay sao?

Loren thở dài, cố gắng cắt đứt mấy suy nghĩ viển vông của mình, bắt đầu tập trung nghĩ cách để sau đó từ chối đối phương. Trong lúc anh miên man suy nghĩ, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên máy liên lạc.

Louis: Anh, anh đoán xem bọn họ đợi bao lâu rồi mới tỏ tình nè? *dễ thương*

Loren: Xàm vừa.

Louis: Chúng ta cược một ván đi! Em cá là mười lăm phút! Hai Omega này chắc chắn sẽ tỏ tình với anh trong vòng mười lăm phút nữa! Nếu em thắng anh phải khao em một bữa tối!

Loren: Khác gì em bảo anh đưa em đi ăn tối luôn.

Loius: Ha ha ha, anh ơi anh đúng là tự luyến thật đấy. Lỡ người ta chỉ muốn đến đây ngồi thôi thì sao?

"...Ừm." Loren hít một hơi thật sâu, điều chỉnh suy nghĩ, lại quay về việc nghĩ lời an ủi hai Omega có chiều cao vượt trội này.

Anh cũng chẳng phải mới được tỏ tình một hai lần, vẻ ngoài và sức mạnh vượt trội của anh gây được ấn tượng với rất nhiều Omega, gia thế và xuất thân đầy kiêu hãnh cũng khiến anh thu hút được rất nhiều sự chú ý. Kinh nghiệm từ chối người khác của anh rất là phong phú, sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của bất kỳ ai!

Ài, năm nay ra sân với tư cách là đội trưởng đội thi đấu hoàng gia của đế quốc Hoyt, chỉ cần nghĩ đến số lượng Omega theo đuổi tăng lên chóng mặt sau khi kết thúc thi đấu, Loren lại thấy cái đầu rức rức là.

Giang Nguyên nhìn đồng hồ, cậu và Kỷ Dung đã ngồi ở đây hơn mười phút rồi.

Loren cũng nhìn chằm chằm vào thời gian trên máy liên lạc, cau mày, mười bốn phút trôi qua rồi mà hai người này vẫn chưa tỏ tình với mình, xem ra hai người này cũng không phải loại người nóng vội gì.

Loren nghĩ thầm.

Lúc này, máy liên lạc của Giang Nguyên vang lên.

Rốt cuộc Cố Bạch cũng trả lời tin nhắn, hóa ra Lưu Sơn gặp một Omega, sau khi khiêu vũ với người ta xong thì có ý với đối phương, đi cùng Omega đó còn một vài Beta và Omega khác, vì thế họ xin phép nguyên soái Alfonso rời đi cùng nhau. Hiện giờ một đám ABO đang tổ chức giao lưu với nhau ở bên ngoài.

Cố Bạch: Các em đến không?

Giang Nguyên đưa máy liên lạc sang cho Kỷ Dung nhìn, hỏi: "Đi không?"

Kỷ Dung: "Không." Biết thêm vài Beta để tự dưng nhiều thêm vài tình địch à?

Nghe vậy, Giang Nguyên gật đầu, trả lời Cố Bạch luôn: Bọn em không đi, các anh chơi vui vẻ nhé.

Thấy Giang Nguyên đứng dậy, trong lòng Loren giật một cái, lưng dựng lên thẳng tắp, đến rồi đến rồi, quả nhiên là không thể quá nổi mười lăm phút.

Mười bốn phút năm lăm giây cũng kiên nhẫn phết rồi.

Trong lúc Loren đang nghĩ cách từ chối thì hai người đối diện đã nhẹ nhàng uyển chuyển xoay người rời khỏi chỗ ngồi, đi luôn!

Loren:...

Đợi đã, hai vị, có quên gì không đó! Quên phải nói lời tỏ tình à? Diễn văn của tui soạn xong rồi này! Tui đã phải vắt óc mới nghĩ được cách an ủi sao cho các cậu không thấy tự ti vì chiều cao của mình đó!

- ---------

Chương sau dài gấp 4 lần chương này nên các bồ chịu khó đợi nhé:">


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui