Tôi Phải Đào Hôn

"Gọi lão công."

Ngữ khí Ôn Kỳ vô cùng tự nhiên, "Hắn tên Lao, là một kĩ sư, thường xuyên bị kêu "lao công lao công", cho nên mọi người đều trực tiếp vui đùa gọi là "lão công" ".

Xạo chó, lúc này Ôn gia đang chuẩn bị vượt qua cửa ải "từ hôn", cậu không thể để kẻ thứ ba nào đó chui ra.

Cậu muốn đem chuyện này đổ hết lên đầu thế lức thần bí, bản thân mình là một tiểu bạch hoa đáng thương, yếu ớt, bị bọn bắt cóc tổn thương sâu sắc, khiến mọi người bên ngoài đều biết cậu bởi vì trạng thái tinh thần quá kém, bất đắc dĩ mới phải hủy bỏ hôn ước, chứ không phải là "Ngoại CMN tình" nha.

Hạ Lăng Hiên không có mở miệng.

Đây là một gian phòng ở giữa, không có cửa sổ.Vừa đóng cửa, cả gian phòng đều chìm trong bóng đêm vô hạn.Ôn Kỳ bỗng nhiên có chút buồn bực, muốn tránh khỏi anh ra ngoài thông khí, lại phát hiện anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay mình, nhíu mày nói: "Hạ Lăng Hiên?"

Hạ Lăng Hiên vẫn như cũ không mở miệng, như đinh đóng cột đứng im một chỗ.

Anh cảm giác trong phút chốc, sát ý trong lồng ngực như khói mà tản ra, nhưng vẫn còn một vài tia, đi dạo một vòng quanh thân thể, thiếu đốt huyết dịch toàn thân anh đều muốn sôi trào.Anh chậm chạp thở ra một hơi, đem lửa giận vọt tới đỉnh đầu đè xuống, cố gắng không thèm để tâm đến lời nói hươu nói vượn của tên hỗn đản này, hỏi: "Cậu từ khi nào quen biết một kẻ như vậy?"

"Trên đường trở về," Ôn Kỳ nói, "Hắn từng giúp tôi một vài chuyện, người cũng không tệ lắm."Người, cũng, không, tệ.

(Gốc là Nhân, hoàn, bất, thác 人, 还, 不, 错.)

Bốn chữ này giống như một ngọn lửa phách lối, đốt cháy toàn bộ huyết dịch trong anh, nhanh như chớp mà bùng cháy.

Huyệt Thái Dương của Hạ Lăng Hiên thình thịch nhảy, mạnh mẽ nhắm mắt lại, cảm giác tốc độ lý trí mất kiểm soát nhanh chưa từng có, anh cơ hồ muốn đem Ôn Kỳ đè xuống đất nuốt sống, làm cho người này không thể nói những nam nhân khác "người cũng không tệ lắm".Nhưng chỉ có chút thần trí còn sót lại cố gắng lôi kéo anh, cùng anh treo bên vách núi, gắt gao kéo lấy sợi dây đã muốn đứt, phẫn nộ gào thét: Mày không được khuất phục!

Anh là Hạ Lăng Hiên.

Anh không thể, cũng không thể phát điên, càng không thể cứ như vậy cúi đầu chịu thua.Cho nên anh nhíu lông mày lại, vẫn như cũ đứng không nhúc nhích.

Ôn Kỳ mơ hồ lại cảm nhận được nguy hiểm, tăng thêm ngữ khí lần nữa nói: "Hạ Lăng Hiên?"

Lưng Hạ Lăng Hiên đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, hao hết toàn bộ khí lực mới buông tay Ôn Kỳ ra, tận lực làm âm thanh mình trở nên bình thường: "Lần sau đừng gọi loạn, miễn cho người khác nghe thấy, cậu..."

Anh dừng lại một chút, cuối cùng nhịn không được bỏ thêm một câu, "Tốt nhất đừng để tôi biết cậu lừa tôi."

Ôn Kỳ trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy bóng người này, bất khả tư nghị trừng mắt: "Anh đang ghen sao?"

Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nói: "Không có."

Ôn Kỳ cảm nhận hai từ này cùng ngữ khí băng lãnh một phen, càng nhạy bén cảm giác ra một tia thẹn quá hóa giận cực kì nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên muốn trêu chọc vài câu, nhưng lời chưa ra khỏi miệng liền tự động ngậm lại.

Chuyện này vô cùng không thích hợp.

Nếu làm rõ việc này, chỉ sợ hôn ước sẽ gặp phải rắc rối lớn, đối với cậu vô cùng "có" lợi.

Huống chi ngoại trừ lần trước tại quán cà phê thẩm vấn giống như tán gẫu, cậu và Hạ Lăng Hiên lần này mới xem như lần đầu tiên thực sự tiếp xúc, Hạ Lăng Hiên dù thế nào cũng sẽ không coi trọng cậu, có thể là do nghe thấy người nào đó mà anh ta tin rằng sẽ theo đuổi anh ta đột nhiên gọi người khác là "lão công", cảm thấy giống như đội nón xanh chăng?

Chắc rồi, đây đúng là chuyện có thể chọc giận một nam nhân bình thường mà.

Xem ra cục băng này cũng không có ngoại lệ, cũng có thất tình lục dục.

(thất tình lục dục: bao gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)

Cậu trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nói: "Có chuyện gì ra ngoài nói, anh không cảm thấy nơi này rất ngột ngạt khó chịu sao?"

"Không cảm thấy," thanh âm Hạ Lăng Hiên không hề có tình cảm, "Đó là ảo giác của cậu."

Ôn Kỳ vừa muốn phản bác, Hạ Lăng Hiên liền mở cửa, không khí lẫn náo nhiệt ồn ào đồng thời đập vào mặt, căn phòng từ tĩnh mịch nháy mắt trở nên tươi sống.

Cậu hít vào một hơi, bỗng nhiên khẽ giật mình, phát hiện vừa rồi một chút âm thanh cũng không nghe thấy, là bởi vì cách âm quá tốt, hay là cậu không quá chú ý đến?

Hạ Lăng Hiên quay đầu lại: "Không đi sao?"

"Đi." Ôn Kỳ không có xoắn xuýt quá lâu, rất nhanh liền đuổi theo anh, đầu tiên dò xét vài lần, phát hiện khối băng này vẫn mang bộ dáng bình thường, liền cảm thấy yên tâm, bắt đầu vừa đi vừa suy nghĩ, rất nhanh đến gian phòng nhỏ kia.

Trong phòng đang có khách, Ôn Kỳ vừa mới để nhân viên phục vụ cùng bọn họ thương lượng một chút, dùng tiền để đuổi bọn họ đi, bây giờ họ mới dọn đi, căn phòng vẫn rất bừa bộn.

Cậu không chút nào để ý, tắt đèn, mở rộng cửa, đem ghế dựa đến yên lặng ngồi chờ trong bóng đêm, thấy hội mỹ nữ kia thay đổi lễ phục dạ hội tiến vào trong toilet, liền kết nối thông tấn khí, chọn tính năng hình thức camera ẩn hình, cười nói: "Chú ý."

Tinh lực Hạ Lăng Hiên phần lớn đều cùng lí trí giằng co với tình cảm, cơ bản không có tâm tư xem kịch vui, nghe vậy liền quét mắt một vòng, thấy bên ngoài toilet có tấm bảng "Tạm ngưng sử dụng", hỏi:" Cậu làm sao mà thuyết phục được bọn họ?"

Gia thế của Mông Kỳ mặc dù không bằng Ôn Kỳ, nhưng dù sao cũng là tiểu thiếu gia của gia tộc. Mà người trong quán này luôn luôn có thái độ không đắc tội người khác, không thể có chuyện sẽ về phe với Ôn Kỳ.

Ôn Kỳ nói: "Rất đơn giản, quản lý biết lão đại bọn họ muốn mua bức họa kia của tôi. Hắn muốn làm lão đại hắn vui lòng, đương nhiên phải lấy lòng tôi, lại nói tôi cùng bạn bè ở đây chỉ là vui đùa, không ảnh hưởng đến toàn cục, Mông Kỳ lại say thành dạng này, tuyệt đối nhìn không ra hội quán cũng góp phần giúp đỡ nha."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy phía bên kia bỗng vang lên vài tiếng hét kinh hoàng, tiếp đó liền thấy Mông Kỳ mặt đầy sợ hãi, toàn thân xích lõa chạy như điên.

Gã đại khái cho rằng mình bị đưa vào toilet nữ, quay đầu liền chạy vào toilet bên cạnh đó, sau đó lại nghe thấy một trận oanh tạc nữa, gã chạy đến lần nữa, vừa vặn gặp được nhóm mỹ nhân số một, màng nhĩ lần nữa bị bạo kích.

Những mỹ nhân này đều ăn mặc phong cách cao quý, khắc sâu vào trong xương Mông Kỳ có giáo dục tốt rằng mình không thể thất lễ, cho nên với tình trạng phía dưới như vậy (xích lõa toàn thân), phản ứng đầu tiên của gã vẫn là chạy đi, thấy phụ cận có gian phòng mở cửa, bên trong là một mảnh tối đen, liền không chút nghĩ ngợi đi vào.

Vài giây sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, gã chạy ra ngoài cùng với tiếng mắng chửi, đi vào căn phòng đối diện, sau đó lại ăn đập một trận mà chạy ra, che cái bộ vị trọng điểm, giống như con gà bị trụi lông, mờ mịt hoảng sợ đứng trong hành lang nhìn hai bên phòng, cảm giác như đang nằm mơ, bất luận chạy đến đâu cũng như nhảy xuống chảo dầu nóng.

Gã tựa như mộng du mà đi hai bước, thấy người trên hành lang càng lúc càng đông, càng thêm kích thích, liều mạng mà kêu "Gào gào", chạy như điên về phía trước, vọt vào trong phòng của Ôn Kỳ.Vào thời khắc tiến vào kia, Ôn Kỳ thấp giọng quát lên: "Ai?"

Mông Kỳ quả thật có bóng ma, vừa nghe liền biết bên trong có người, sợ bị đánh, lại vừa chạy vừa khóc thét đi ra.

Ôn Kỳ đưa mắt nhìn gã ngoặt một cái, thân ảnh trong tầm mắt dần biến mất, không khỏi vui vẻ mà cười cười.

Thanh âm này cũng không phải là đắc ý, mà mang theo vài phần hờ hững, tựa như tiếp cận mèo nhỏ, lại tựa như đang trêu đùa một tiểu sủng vật không đáng nhắc tới. Hạ Lăng Hiên trong lòng bị cào nhẹ một chút, chỉ cảm thấy cực kì hợp khẩu vị của mình, đầu lưỡi đảo qua khóe môi, rũ mắt xuống nhìn người bên cạnh.

Lúc này Ôn Kỳ nhìn thấy nhân viên phục vụ, đứng lên cười: "Được rồi, kết thúc."

Hạ Lăng Hiên nhìn cậu rời đi, một mình ở trong phòng đứng lại một hồi rồi mới đi ra, nhìn Ôn Kỳ tiến lên cùng quản lý tán gẫu, cảm giác lý trí lung lay sắp sụp đổ lại trong vực sâu trượt một đoạn dài.

Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt vô cùng tò mò chuyện của hai người này, quyết định thà rằng bị Hạ Lăng Hiên phun khí lạnh cũng muốn tới coi một chút, kết quả vừa vặn nghe thấy Mông Kỳ đang gào khóc thảm thiết, liền lần theo âm thanh tìm tới, nhưng mà lại đến muộn, chỉ nhìn thấy một cái đuôi.

Họ đi về phía Hạ Lăng Hiên, vừa muốn hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, lại thấy rõ ánh mắt Hạ Lăng Hiên nhìn về phía Ôn Kỳ đầy tính xâm lược, đồng thời ngẩn ra.

Tây Hằng Kiệt quan sát một chút, nói: "... A Hiên?"

Hạ Lăng Hiên thu hồi ánh mắt nhìn một vòng vẻ mặt bọn họ, rõ ràng chính mình đêm nay là muốn đến cực hạn, nhàn nhạt nói:" Tôi đi, mọi người tiếp tục chơi." Anh dứt lời liền đi, căn bản không để ý tới phản ứng của bọn họ.

Ôn Kỳ xua tay đuổi quản lý, quay người liền nghe thấy câu này, hỏi: "Hắn muốn về nhà hả? Không chơi nữa sao?"

"Học đệ," Phó Tiêu vỗ vỗ vai cậu, vạn phần bội phục mà nhìn cậu, "Có thể nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Có thể." Ôn Kỳ đi theo bọn họ trở về, đem quá trình tường thuật lại một lần.

Phó Tiêu nghe xong cảm thấy buồn cười, nói thầm một tiếng có tài.

Bất quá bản thân vẫn không thể từ trong đó phát hiện nguyên nhân khiến A Hiên mất khống chế, cũng không thể nào A Hiên nhìn thấy Ôn Kỳ chỉnh người ta, liền thích người ta luôn sao? Có thể hả?

Hắn không muốn nói toạc ra, hỏi:" Cậu làm sao gặp được Mông Kỳ?"

"Vận khí tốt," Ôn Kỳ nói, "Tôi đi tìm quản lý muốn lấy thuốc giải rượu, được nửa đường vừa vặn thấy hắn lắc lắc lư lư ung dung từ phòng đi ra, liền kéo người đi."

Phó Tiêu nói: "Hắn có nhận ra cậu không?"

"Mặc kệ hắn có thể nhận hay không nhận ra, chỉ cần hắn tra một chút, khẳng định liền biết là do tôi làm," Ôn Kỳ cười, không có chút áp lực nào, "Cái này không quan trọng, nếu như hắn thấy bất mãn thì có thể tới chỉnh tôi, điều kiện tiên quyết là hắn có thể thành công..."

Mấy người vừa đi vừa nói, vào trong phòng riêng.

Hạ Lăng Hiên đi ngược hướng các cậu, giờ phút này đã lên xe.

Anh mặt lạnh trở về nhà, nghe thấy người làm nói Hạ phu nhân muốn anh trở về thì đến thư phòng, liền nhẫn nại lên lầu.

Mới vừa vào cửa, liền nghe thấy Hạ phu nhân nói: "Đừng nói nữa cha."

Thanh âm của nàng mang theo điểm khẩn cầu cùng nghẹn ngào, Hạ Lăng Hiên ngẩng đầu, thấy cha mẹ cùng gia gia đều ở bên trong.

Hạ phu nhân nói:" Tiểu Nhã khi còn sống, chuyện cuối cùng cô ấy nói với con chính là chuyện này, ai biết được trong chớp mắt nàng liền không còn... Cho nên cha, dù có như thế nào con cũng không thể nuốt lời, trừ khi là Ôn gia giải trừ hôn ước trước, nếu không hôn ước này, con sẽ không giải trừ."

"Vậy con có nghĩ tới tiểu Hiên không?" Hạ gia gia nói, "Nếu nó có người yêu thì sao?"

"Con có nghĩ đến, nếu nó thật sự có người trong lòng, con sẽ không ngăn cản," Hạ phu nhân nói, "Từ khi nó lên đại học, con vẫn luôn để ý đến chuyện giao hữu của nó, con có thể khẳng định rằng, nó không có."

Hạ gia gia nghẹn lại.

Hạ phu nhân nhìn về phía con trai: "Con lần trước hỏi mẹ, mẹ nói cho con biết, nhà ta sẽ không giải trừ hôn ước trước, tiểu Kỳ còn mới xảy ra chuyện, càng không thể kích thích nó, biết chưa?"

Hạ Lăng Hiên gật đầu, thấy trong mắt mẹ mình có chút không cao hứng, suy đoán là nàng cảm thấy anh đến nói với lão gia tử chuyện này, bởi vậy mới để anh đến thư phòng bàng thính(*).

(bàng thính: tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết)

Anh nhìn gia gia một cái, vốn cho rằng lão gia tử ra mặt là có thể xong, ai ngờ cũng không xong.

Hạ Lăng Hiên tâm lý thăng bằng, dùng ngữ khí bình thường không có cảm xúc gì, nghiêm túc mà bán đứng người nào đó, biểu thị chủ ý này không phải của anh, mà là lão gia tử khư khư cố chấp, anh nói: "Ôn Kỳ lần này bị bắt cóc cùng hôn ước giữa hai nhà có quan hệ với nhau, gia gia chắc là không muốn cậu ấy lại bị tổn thương nữa."Hạ gia gia: "......"

Đồ khốn vô liêm sỉ!

Quả nhiên lát sau, Hạ phu nhân liền không tán thành nói: " Vậy lại càng không thể giải trừ, không được cho đối phương cảm thấy là chúng ta sợ bọn họ."

Hạ gia chủ nhịn không được cũng phụ họa một câu, cảm thấy cha không thể làm như vậy, ảnh hưởng đến danh dự của Hạ gia đó.

Hạ gia gia tức đến sôi ruột không thể nói lên lời, nhìn thấy thằng cháu trai lành lạnh ở bên cạnh nghe, nhất thời tìm được chỗ phát tiết: "Ngày mai tập huấn, con mau trở về thu thập một chút, sớm mai xuất phát." =)))

Ý là, dù hôn ước này tạm thời không giải trừ được, ta cũng phải cho mày sớm cút khỏi thủ đô!

Hạ Lăng Hiên mâu sắc lạnh lùng, quay người đi khỏi thư phòng."Lại muốn tập huấn sao?" Hạ phu nhân thở dài.

Nàng kỳ thực càng hi vọng Tiểu Hiên có thể dành thời gian tới chăm sóc Tiểu Kỳ, mà Tiểu Hiên từ thời niên thiếu đến giờ đều do gia gia bồi dưỡng, là muốn vào quân đội, mà chuyện đó nàng cũng không tiện lắm miệng, chỉ có thể cảm khái thở dài một tiếng.

Hạ gia gia đương nhiên sẽ không giải thích, tùy tiện ứng phó đôi câu liền đi tìm cháu, hỏi: "Con vừa mới đi đâu?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Sinh nhật đồng học."

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, Hạ gia gia cảm thấy tâm tình anh không ổn liền ra ngoài đi dạo, không nhắc đến bất kỳ chủ đề gì liên quan tới Ôn Kỳ, ra hiệu anh ngủ sớm một chút, rời đi.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, trên sàn nhà nổi bật hai sắc màu xám trắng, vườn hoa truyền đến tiếng côn trùng mua hạ râm ran, nối đuôi nhau rồi biến mất, căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Hạ Lăng Hiên ngồi trên ghế salon, cả người đều chìm trong bóng tối, theo thói quen cầm lấy ly rượu đỏ, nhưng ma xui quỷ khiến nhớ lại hình ảnh đêm nay, duỗi tay ra rồi dừng lại, thu hồi.

Nếu nói lúc trước bị gia gia đâm thủng tình cảm, sau đó anh còn có chút do dự, nhưng chuyện hôm nay làm cho anh triệt để xác định rằng bản thân mình đã ngã xuống, lần đầu tiên anh nếm trải tư vị gần như là mất khống chế, phi thường không dễ chịu.

Anh nhắm mắt lại, nỗ lực xóa bỏ hình ảnh người đó trong đầu, một lúc sau phát hiện càng lúc càng trở nên khó khống chế, liền lên lầu tiêm cho mình một liều thuốc, nở nụ cười lạnh băng tàn khốc, buông lỏng thân mình nằm xuống thảm, cảm thụ được đau đớn quen thuộc bao phủ toàn thân, hàn khí từ trong xương bốc ra bên ngoài, lúc này mới khôi phục tỉnh táo.

Anh đơn giản tắm qua loa, mang mặt nạ tầng sinh vật cùng máy biến thanh, ngồi trong phòng đến nửa đêm, đứng dậy ra khỏi cửa.

Màn đêm dần buông xuống.

Ngoại trừ trung tâm thành phố, các khu vực đều trở nên tĩnh lặng.

Ôn Kỳ cùng bọn Phó Tiêu sau khi về phòng cũng không ở lại chơi quá lâu, bởi vì cha Ôn đã phát hiện tiểu nhi tử thần-kinh-có-vấn-đề không có ở nhà, liền điên cuồng gọi đến cho cậu năm lần, thúc giục cậu trở về.

Thế là cậu thành thành thật thật trở về, đầu tiên là ngâm mình tắm nước nóng, sau đó mới liên hệ Hoắc Hạo Cường, đem chuyện bị cắt đứt vừa nãy nói cho xong.

Hoắc Hạo Cường mặt không cảm xúc hỏi: "Cậu không phải muốn giải trừ hôn ước sao, còn ra ngoài cùng hắn ta làm gì?"

Ôn Kỳ cười nói: "Tôi muốn bắt nạt anh ta đó."

Hoắc Hạo Cường nói: "Vậy khi nào cậu với hắn ta mới đoạn tuyệt quan hệ?"

"Một tháng sau khi có kết quả Diệu Lâm Bôi," Ôn Kỳ nhíu mày, "Anh rất quan tâm?"

Hoắc Hạo Cường nói: "Cậu là phu nhân của tôi, chờ tôi xử lý xong chuyện bên này, liền đến đón em." =))))

Ôn Kỳ nói: "Anh còn muốn xương cụt nữa không?"

(Chú thích thân thiện: coi lại mấy chương đầu để biết phi vụ xương cụt nha)

"......" Hoắc Hạo Cường trầm mặc một lúc, phản ứng đầu tiên là, "Quả nhiên lần đó là cậu làm."

Ôn Kỳ cười cười, chuyển tới chuyện chính sự, dò hỏi tiến triển bên kia, cùng hắn thương lượng xong bước kế tiếp, liền cúp máy, thoải mái nằm trên giường lớn, cảm giác chất cồn trong người chậm rãi phát huy tác dụng, rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ. Cho đến khi nghe thấy âm thanh "Răng rắc" đầy quen thuộc truyền đến, cậu mới đột nhiên thanh tỉnh.

Cậu bỗng bật dậy, sau đó liền phát hiện bả vai bị ai đó đè lại, nhìn cái người gần mình trong gang tấc, cười ra một hơi: "Anh không thấy buồn ngủ hả?"

Hạ Lăng Hiên cười khẽ một tiếng, vẫn là giọng điệu của Không Ảnh.

Anh ngồi xuống bên giường, nói rằng: "Đến cùng em nói lời tạm biệt, tôi phải đi."

Ôn Kỳ nói: "Về công ty lính đánh thuê sao?"

Hạ Lăng Hiên gật đầu, cười đề nghị: "Muốn đi cùng tôi không? Lần trước cậu trốn đi, tôi thấy nhóm cao tầng kia đối với em vạn phần tưởng niệm."

Ôn Kỳ không dấu vết lùi lại, cười nói: "Tôi chỉ là học sinh thôi, chuyện chém giết gì gì đó đó thật sự không hợp với tôi. Nếu không anh để bọn họ tới đây tìm anh, tôi đưa các anh hảo hảo dạo một vòng?"

"Bảo bối...." Hạ Lăng Hiên cười than một tiếng, ngữ khí mang theo tán thưởng cùng tia cảm xúc ẩn giấu, Ôn Kỳ còn chưa kịp phân biệt, lại nghe thấy anh nói, "Em nhảy cảm như thế, đôi khi thật muốn trói chặt em lại. Nhưng mà em yên tâm, đêm nay tôi đến đây không phải muốn cưỡng ép mang em đi."

Ôn Kỳ cũng không có hoàn toàn tin tưởng, hỏi: "Ồ, vậy trừ đến nói lời tạm biệt, anh còn muốn làm gì?"

"Làm ăn phải biết giữ chữ tín," Hạ Lăng Hiên lấy một cái máy truyền tin đưa cho cậu, "Đồ cậu muốn lần trước, nếu ngày nào đó cậu muốn ra ngoài chơi, lại không muốn dùng thân phận hiện giờ, có thể dùng nó."

Ôn Kỳ có chút bất ngờ, đưa tay nhận lấy.

Trong nháy mắt khi đụng tới, Hạ Lăng Hiên đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, ôm người vào trong ngực.

Ôn Kỳ từ lâu đã sớm tăng cường cảnh giác, lập tức nhấc cánh tay lên chặn lại đối phương, tiếp đó muốn đứng dậy chế trụ người này, nhưng không ngờ tới khí lực Trác Vượng Tài lớn đến kinh người, cậu chưa kịp phản kháng liền cảm thấy phía sau đau nhói, lập tức bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết.

Hạ Lăng Hiên tiếp được cậu, đưa tay ôm cậu vào trong lòng, cảm giác tim đột nhiên đập nhanh, dòng điện nhỏ xíu từ nơi tiếp xúc xông thẳng lên đại não, lại có dấu hiệu mất khống chế, liền đem người đặt trên giường, lấy lại bình tĩnh, dùng xilanh lấy một ống huyết của cậu, rồi đè lại vị trí lỗ kim cầm máu, tay kia mở đèn ngủ.

Ôn Kỳ nằm nghiêng đầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, hiển nhiên trước đó thật không cao hứng.

Hạ Lăng Hiên buông tay ra, lùi lại mấy bước tại bên giường đánh giá cậu, nỗ lực khống chế tâm tình, đem hình ảnh hai người gặp nhau nhớ lại một lần, khách quan mà cảm nhận tình cảm hung hăng to lớn của mình, tỉnh tảo nghĩ: Rốt cuộc mình thích cậu ta ở điểm quái nào?

Ôn Kỳ không phát giác chuyện gì mà ngủ, hoàn toàn không thấy anh đơn phương nghi hoặc.

Hạ Lăng Hiên nghĩ nửa ngày đều không tìm được lý do, ngược lại càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, hết lần này đến lần khác đều muốn lại gần làm gì đó.

Anh nhẫn nhịn không nhúc nhích, bắt đầu suy nghĩ chuyện khác: Nếu như không thể đến được với cậu ấy, mình sẽ chết sao?

Vấn đề này quá dễ trả lời.

Anh trực tiếp móc súng hướng về đầu Ôn Kỳ, thầm nói người đã chết anh muốn cũng không có được, kết quả chỉ cần đem nòng súng hướng về phía Ôn Kỳ, trong ngực liền cảm thấy hoảng hốt, thật giống như thứ di chuyển không phải súng, mà là tâm của anh vậy.

Anh trầm mặc mấy giây, thu khẩu súng lại, không tiếp tục nhìn người trên giường nữa, tắt đèn rời đi.

Ra khỏi nội thành, đi ra phía ngoài hai mươi km là đến rừng rậm rộng lớn, sau rừng là dãy núi kéo dài, giữa đêm hôm khuya khoắt ở sườn núi phác họa ra bóng đen. Hạ Lăng Hiên mở phi hành khí, trong chớp mắt liền tiến vào vùng núi sâu, dừng lại trên một khối đất bằng phẳng chậm rãi hạ xuống, sau đó chìm trong lòng đất.

Dưới lòng đất là một bãi đỗ nhỏ, phía cuối có một cánh cửa, thông về phía viện nghiên cứu.

Trên đường anh đã gỡ mặt nạ Không Ảnh ra, bỏ máy biến thanh, giờ phút này liền mở cửa đi vào, theo hành lang đi qua mấy ngã rẽ, đi vào một căn phòng thí nghiệm.

Đêm đã khuya, mà nơi này vẫn như cũ có người, đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng thí nghiệm sáng sủa, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang lắc lư một đống dụng cụ, tóc của người này hơi xoăn, sỗng mũi mang một cái kính đen, vừa nhìn liền biết là loại hình bác sĩ tinh anh. Cậu ta nhìn Hạ Lăng Hiên, một lần nữa cúi đầu, nói: "Muộn như vậy rồi, ngọn gió nào đưa cậu tới đây?"

Hạ Lăng Hiên lấy một ống máu ném cho cậu ta: "Kiểm tra xem trong đó có thuốc thử R hay không?"

Bác sĩ nam trong phút chốc đứng thẳng lên, suýt thì rớt luôn cả kính mắt: "Cái gì?"

Hạ Lăng Hiên không đáp, đi đến trước mặt cậu ta ngồi xuống nhìn chằm chằm người này.

Người này không tiếp tục hỏi, vội vã đi đo lường. Hai người nhất thời đều im lặng, cả gian phòng thí nghiệm chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc phát ra tiếng tít tít, cũng không biết là vật gì truyền ra tiếng gầm thét, một tiếng so với một tiếng lại càng phẫn nộ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra xé xác.

Nửa giờ sau, bác sĩ đó lắc đầu: "Không có."

Trong lòng anh thấy thả lỏng, nói: "Ừ."

Nam nhân đem máy móc thu dọn sạch sẽ, hỏi: "Này là máu của ai? Làm sao cậu loại hoài nghi trong đó có thuốc thử R?"

"Cậu ấy thay đổi quá mức..." Hạ Lăng Hiên nói được một nửa, đem câu "Tôi không yên lòng" im lặng nuốt trở về, đổi chủ đề, "Đó là tiếng gì?"

"Thời gian trước bọn họ từ trên biển trở về tìm được gì đó, thân thể cùng máy móc kết hợp, lại dùng rất nhiều thuốc thử loạn thất bát tao tăng lên tốc độ cùng sức mạnh, hiệu quả rất khủng bố," bác sĩ chỉ vào một nơi, "Nếu có hứng thú thì cậu cứ đi nhìn xem."

Hạ Lăng Hiên nói: "Nước nào?"

Bác sĩ nọ nói: "Tạm thời chưa tra được, mấy kẻ liên quan đến chuyện này đều dùng thân phận giả, hơn nữa đã chết, không biết bọn họ đem đống đồ chơi này chuyển tới đây làm gì, đây giống như vật thí nghiệm vậy, dùng một lần liền bỏ, khả năng đến ám sát..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng gầm thét ở xa bỗng nhiên tăng lớn, mặt đất cũng theo đó mà run rẩy. Hạ Lăng Hiên liếc một vòng quanh cánh cửa kia, hỏi: "Tại sao còn không xử lý?"

Bác sĩ nam nói: "Bọn họ muốn thử xem có thể khôi phục lại ý thức được không, nhưng hiệu quả không lớn, nghe nói hai ngày nay liền xử lý."

Hạ Lăng Hiên nói: "Động tĩnh huyên náo lớn như vậy, Văn Tích có phải chưa ngủ không?"

Bác sĩ nam gật đầu: "Cô ấy cũng ở bên kia."

Hạ Lăng Hiên liền đứng dậy mở cánh cửa kia ra, đi qua một cái hành lang, liền tiến vào một gian phòng khác còn rộng rãi hơn phòng thí nghiệm.

Chỉ thấy trong lồng ở trung ương giam giữ nam nhân chỉ mặc một chiếc quần lót, chiều cao bình quân bằng người trưởng thành, đùi phải và cánh tay trái đều làm từ máy móc, phía trên pha tạo khối cơ bắp, đan xen lẫn nhau, phi thường "đẹp". Hai mắt gã hỗn loạn, không hề có thần trí, giống như một dã thú bị vây nhốt, không ngừng gào thét, lôi kéo xiềng xích trên người, nện sàn nhà vang loảng xoảng không ngừng.

Mấy nhân viên công tác đứng ngoài đó, đang điều chỉnh máy móc, cúi đầu thương lượng gì đó, lúc này nhìn thấy Hạ Lăng Hiên, bọn họ liền dừng lại lên tiếng chào hỏi.

Hạ Lăng Hiên hai tay đút túi, đứng ở trước cái lồng thưởng thức một hồi, hỏi: "Lúc mấy người bắt hắn, hắn đã như vậy sao?"

Nhân viên công tác nói: "Không phải, ở trên người gã có Chip để tiếp thu mệnh lệnh, nhưng chỉ hữu hiệu với những người đặc biệt, lúc không nhận được mệnh lệnh gã rất nghe lời, cho cơm liền ăn, đưa nước liền nước, về sau chúng tôi muốn khôi phục thần trí gã, liền thử gỡ bỏ chip xuống, sau đó liền phát cuồng, còn vừa vặn giẫm nát con chip đó, cuối cùng phải nhờ Văn Tích tiểu thư hỗ trợ chế trụ gã."

Hạ Lăng Hiên nhìn chằm chằm máu trên người kia, hỏi: "Phát cuồng mấy ngày?"

Nhân viên công tác nói: "Tám ngày."

Hạ Lăng Hiên nói: "Văn Tích ở đâu?"

"Ở căn phòng nhỏ trong kia, đang đọc sách..." Nhân viên công tác nói xong, giật mình thấy người trong lồng đã ngừng gào thét, bỗng nhiên nhìn sang, chỉ thấy nam nhân phẫn nộ kia biểu tình cứng đờ, sau đó đập đầu xuống đất, tiếp theo toàn thân như bốc hơi nước, hô hấp và nhịp tim nhanh chóng đình chỉ.

Nhân viên công tác ngơ ngác quay đầu: "Hạ thiếu..."

"Tôi giúp các cậu xử lý," Hạ Lăng Hiên nhìn về phía cậu ta, cười đến vạn phần ôn nhu, "Thuận tiện phát huy một chút tinh thần nhân đạo, không cần cảm ơn."

Nhân viên công tác trong nháy mắt cảm thấy vị thiếu gia này vô cùng mất hứng, sắc mặt trắng bệch.

Mấy nghiên cứu viên bên phụ cận cũng hoảng sợ mà nhìn Hạ Lăng Hiên, da đầu tê dại, không dám nhúc nhích.

Hạ Lăng Hiên trong lúc tịch mịch bổ sung nói: "Đúng rồi, trước khi hỏa táng nhớ thanh tẩy cho gã một chút, mặc quần áo vào."

Mấy người này điên cuồng gật gật đầu, phát giác hô hấp dần dần trở nên khó khăn, sắc mặt càng lúc càng trắng, run giọng nói: "Hạ, hạ thiếu!"

Đúng lúc này, cánh cửa nhỏ bên cạnh đã mở, một cô gái trẻ bước ra, cười nói: "Hiên ca, đừng hù dọa bọn họ."

Hạ Lăng Hiên vứt bọn họ ở phía sau, cùng cô gái đồng thời đi vào trong phòng nhỏ.

Mấy nhân viên công tác lập tức có thể bình ổn hô hấp, vội vã tham lam hít sâu mấy ngụm không khí, hai chân mềm nhũn ra kém điểm ngồi bệt xuống đất.

Hai mặt nhìn nhau một hồi, có người thấp giọng hỏi:" Hạ thiếu làm sao vậy?"

"Có thể là trông thấy gã, nhớ tới hồi ức không tốt chăng?" Một người khác thăm dò chỉ vào thi thể bên trong lồng, "Tôi nghe nói năm đó Hạ thiếu bọn họ bị đám người Tri quốc cứu lên bờ, sau đó bị kéo vào trong phòng thí nghiệm, mặc dù đám người đó đều bị Hạ thiếu làm thịt, nhưng bọn họ đều ăn không ít khổ... A?"

"Không giống nha," người trước tiếp lời, "Trước đây chúng ta cũng từng nghiên cứu qua không ít quái vật, Hạ thiếu trông thấy cũng có nói gì đâu?"

"Vậy là tâm tình hắn ta không tốt đi? Hơn nữa nguyên nhân khiến tâm tình hắn không tốt hẳn là có liên quan đến thân thể đặc thù của hắn, khiến hắn nhìn thấy cái này liền mất hứng chăng?"

"Có lẽ... có lẽ vậy, ĐM làm tôi sợ muốn chết, chỉ lo hắn không vui một cái liền giết chết chúng ta."

"Đừng nói nữa, mau làm việc đi."

Lúc này,Văn Tích rót cho Hạ Lăng Hiên một ly cà phê, hỏi: "Tâm tình không tốt sao?"

Hạ Lăng Hiên uống một ngụm cà phê, ngước mắt lên nhìn nàng.Văn Tích không phải người có thể khiến người ta cảm thấy kinh diễm, mà là có gia giáo học thức lễ nghĩa, một thục nữ chính hiệu, tóc dài mềm mại, mặc một bộ váy màu lam nhạt liền thân, khiến người xem nghĩ đến "Tuế nguyệt tĩnh tốt"(*) bốn chữ.

(Tuế nguyệt tĩnh tốt 岁月静好: Năm tháng yên bình, tĩnh lặng??, cảm giác là nam edit khúc tả nữ nó cứ sao sao:))

Anh hỏi: "Em ở nơi này có được không?"

Văn Tích cười nói: "Rất tốt."

Hạ Lăng Hiên nói: "Em không nghĩ nếu ra ngoài, sẽ sống tốt hơn sao?"

"Không nhìn thấy anh ấy, em có thể sống tốt sao?" Văn Tích thấy anh muốn mở miệng, cười đánh gãy, "Chuyện này đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta cũng đừng nói nữa đi? Ngược lại em cảm thấy ở nơi này nhìn thấy anh ấy là việc rất tốt đẹp."

Hạ Lăng Hiên trầm mặc một chút, nói: "Lúc trước kết cục của bọn Tiểu Bắc ra sao em cũng biết, không nghĩ muốn tránh khỏi sao?"

"Sao lại không nghĩ tới?" Văn Tích cười thở dài, "Nhưng không làm được."

Hạ Lăng Hiên nói: "Nói chi tiết đi."

Văn Tích khẽ giật mình, cấp tốc ngẫm lại, có chút giật mình ngẩng đầu lên: "Lẽ nào anh....?"

Hạ Lăng Hiên nhìn cô, không trả lời.

"... Em thất sự muốn biết hạng người gì mới khiến cho anh động tâm," Văn Tích vẫn như cũ giật mình, thấy anh không muốn nhiều lời, định thần một chút, nói, "Ban đầu em chẳng qua chỉ thấy anh ấy đối với công việc rất nghiêm túc chân thành, liền muốn giúp anh ấy một chút, tiếp đó càng ngày càng muốn được ở cùng với anh ấy, thẳng đến khi bản thân phát giác được tình cảm của mình, khi đó em rất muốn chạy trốn, sau đó em thật sự chạy trốn, nhưng sau khi rời ra, em cũng không thể nào quên được, tình cảm dành cho anh ấy trái lại còn mãnh liệt hơn, đến lúc đó cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể nhận mệnh."

Cô nhấp một ngụm cà phê, cười khổ bổ sung: "Sau đó em nghĩ, chúng ta rất khó có cảm giác với một người, từ khi bắt đầu chú ý đến một người, liền muốn hãm sâu vào nó."

Hạ Lăng Hiên nghĩ đến tình cảnh của chính mình, không phản đối quan điểm của cô, hỏi: "Em không nghĩ tới kết quả sẽ giống với tiểu Bắc sao?"

"Từng nghĩ qua," Văn Tích rũ mắt nói, "Nhưng tình cảm của bản thân không sai, chỉ là chúng ta có chút đặc thù thôi."

Khóe miệng Hạ Lăng Hiên giật một chút: "Anh không thể chịu đựng được."

Văn Tích im lặng.

Người càng bình tĩnh, lại càng không muốn bản thân mất khống chế, huống chi Hạ Lăng Hiên là người mạnh mẽ như vậy, anh đương nhiên không thể chịu được bản thân không thể khống chế cục diện, mà đã động tâm, mạng của mình như đặt vào tay của người khác, điểm này không có cách nào thay đổi.

Cô hỏi: "Anh tính thế nào?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Vẫn đang suy nghĩ."

Anh kỳ thật không biết nên đối với Ôn Kỳ sao.

Buông tay đi, không thể, có trời mới biết đêm nay khi nghe thấy Ôn Kỳ gọi người khác là "lão công", anh đã muốn làm thịt người đó thành trăm mảnh, hơn nữa vào một lúc Ôn Kỳ đang ngủ say, anh thật sự rất muốn đem người bắt đi.

Có thể không buông tay, anh không xác định rằng bản thân mình sau khi mất khống chế sẽ làm ra những gì.

Văn Tích hỏi: "Hạ nguyên soái có biết không?"

Hạ Lăng Hiên gật đầu: "Ông ấy chỉ cho rằng anh vừa mới động tâm, còn chưa vạn kiếp bất phục."

Văn Tích nghĩ nghĩ: "Nếu không anh có thể thử xem? Anh tự chủ mạnh như vậy, nếu như anh không gặp được người kia có lẽ sẽ chịu đựng được, nhưng tốt nhất đừng nghe bất cứ tin tức gì liên quan đến người ấy, vạn nhất người đó và kẻ khác nói chuyện tình yêu..."

Hạ Lăng Hiên lập tức nói: "Cậu ta dám."

Văn Tích ngậm miệng.

Lời vừa nói ra liền rõ ràng đáp án, Hạ Lăng Hiên ra hiệu cô đi ngủ sớm một chút, rồi rời khỏi viện nghiên cứu, sau đó về nhà nằm nghỉ một hồi, trời cũng sáng.

Ôn Kỳ ngủ cũng không được an ổn.

Suy nghĩ của cậu dừng lại lúc đang bị người phía trên đánh ngất xỉu, bởi vậy tiềm thức vẫn luôn luôn giãy dụa.

Đại khái là tâm tình bất an ảnh hưởng đến mộng cảnh, bỗng nhiên cậu trông thấy "chính mình" đang thấp thỏm nhìn Hạ Lăng Hiên trong tiểu lâu, do dự nửa ngày nhịn không được bước vào, thấy Hạ Lăng Hiên đang ở trước cửa sổ sát đất vẽ tranh, Hạ Lăng Hiên phát giác cậu bước vào, liền lãnh đạm quét mắt nhìn một cái, ném hai chữ: "Ra ngoài."

Cậu tự biết mình quấy rầy người ta, sợ bị chán ghét, tranh thủ thời gian chạy, kết quả trong lúc hoảng hốt bị vấp ngã trên thạch lộ ở hoa viên.

Ôn Kỳ đột ngột mở mắt, ngồi dậy xoa xoa trán mình.

Hai giây sau, cậu nhanh chóng nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, vội vàng xem xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện vẫn ở trong phòng ngủ, không khỏi kinh ngạc một chút, tiếp đến liền thấy tin nhắn của Trác Vượng Tài gửi đến lúc hừng đông, đại ý là hoài nghi cậu thay đổi khuôn mặt, liền xin ít máu của cậu đi xét nghiệm, chúng thực cậu đúng là Ôn thiếu gia, thế là tỏ ý củng cậu là hảo hữu, bỏ đi ý định làm địch nhân của cậu, cuối cùng còn nói khi cậu rảnh có thế đến công ty của hắn chơi.

Ôn Kỳ thấy một cái thông tấn khí khác ở trên bàn, là Trác Vượng Tài cho cậu, khẽ cười một tiếng, lắc đầu xuống giường rửa mặt, vừa đi vừa hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, biết là mơ thấy trí nhớ lúc trước của nguyên chủ, nhưng cậu làm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cậu vào phòng tắm bóp xong tuýp kem đánh răng, vừa mới hướng vào trong miệng, lập tức ý thức được không đúng chỗ nào —— bức họa kia của Hạ Lăng Hiên, phong cách nhìn quá quen mắt nha!

Cho nên, người động tay động chân vào bức họa của cậu là Hạ Lăng Hiên sao?

Khối băng kia có ý gì? Chẳng lẽ lại coi trọng cậu thật sao hả hả hả?

Ôn Kỳ nhớ tối hôm qua người nào đó ghen, có chút ngồi không yên, nhẫn nại tính tình ăn xong điểm tâm, liền lấy cớ cùng Miên Phong đi xem triển lãm, vội vã ra ngoài, tìm địa điểm gửi tin nhắn cho Hạ Lăng Hiên, gọi hắn ra ngoài uống cà phê.

Hạ Lăng Hiên lúc này đang chuẩn bị rời khỏi thủ đô đi ra ngoài tỉnh táo một đoạn thời gian thử một chút, thấy tin nhắn của cậu, trong lòng bộp một cái, nhất thời tâm trạng vui sướng dâng lên.

Anh cong khóe miệng, trả lời: Có việc?

Ôn Kỳ nói: Liên quan đến việc bắt cóc, tôi nhớ đến một manh mối rất rất quan trọng, muốn cùng anh trò chuyện, anh có rảnh không?

Hạ Lăng Hiên vừa trả lời một câu có rảnh, Hạ gia gia lại tới, hỏi: "Sao mày còn chưa đi..."

Ông nói được một nửa, liếc mắt thấy khung trò chuyện, biến sắc, đè tay cháu trai lại nhìn tin nhắn, nói, "Ta sẽ phái người đến gặp thằng bé, việc này con không cần để ý đến, ta sẽ tìm người khác điều tra."

Hạ Lăng Hiên nói: "Em ấy nhìn thấy người khác, chưa chắc sẽ nói ra."

Hạ gia gia nói: "Ta tự mình đi."

Hạ Lăng Hiên nói: "Người là con làm mất, vẫn là con đến điều tra đi."

"Hạ Lăng Hiên!" sắc mặt Ha gia gia đột nhiên trầm xuống, "Con đừng có lấy cớ gặp thằng bé, ta cho con biết, việc này không thương lượng! Bây giờ con lập tức xuất phát cho ta!"

Hạ Lăng Hiên nhìn ông: "Gia gia, con sẽ rời khỏi thủ đô, nhưng sẽ không buông tay."

"Mày ——" Hạ gia gia tức muốn nổ phổi, một lúc sau mới mở miệng, hỏa khí cơ hồ có thể san bằng tòa nhà hai tầng phía sau kia, "Mày nói cái gì hả?!"

"Chuyện gì vậy?"

Hạ gia chủ cùng Hạ phu nhân đến đây để tiễn con trai, lại thấy tình huống có gì đó không đúng, nhịn không được tiến lên hỏi.

Hạ gia gia còn chưa trả lời, chỉ thấy Hạ Lăng Hiên hời hợt nói: "Ôn Kỳ tìm con tới uống cà phê, con muốn đi, nhưng gia gia không cho."

Hạ gia gia: "....."

Được, tên hỗn đản mày thật sự có tiền đồ!

Hạ gia chủ cùng Hạ phu nhân đồng loạt đưa ánh mặt đặt trên người Hạ gia gia, người sau nói: "Cha?"

"Quân đội cũng có quy củ của quân đội," Hạ gia gia cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu, nghiêm mặt nói, "Sáng sớm phải tập huấn, ai cũng không thể xin phép nghỉ."

Điều này cũng đúng, bất quá con trai nhỏ thật vất vả mới nguyện ý cùng Tiểu Kỳ hẹn hò, Hạ phu nhân thực sự có chút không nỡ bỏ qua cơ hội này, nói: "Tiểu Hiên, nếu không khi trở về con cùng thằng bé đi ra ngoài chơi đi?"

Hạ Lăng Hiện đáp ứng, cùng mọi người nói lời tạm biệt, xoay người lên phi hành khí. Hạ gia gia vừa nhìn liền biết thằng nhóc này sẽ không chịu nghe lời mà quay lại, liền đi lên cùng anh, dự định làm bộ tự mình tiễn anh đi. Hạ Lăng Hiên biết nghe lời phải nhường ghế điều khiển cho ông, chống cằm nói: "Gia gia, ngài cũng biết mà, con vẫn sẽ vụng trộm trở về đó gặp cậu ta."

Hạ gia gia lần thứ hai nuốt xuống một ngụm máu, đem phi hành khí mở bản đồ trung tâm thành phố ra tìm vùng ngoại ô dừng lại, dự định cùng thằng nhóc hỗn xược này đàm đạo chuyện nhân sinh, cả giận nói: "Mày còn muốn cái mạng mày nữa không!"

Ôn Kỳ chọn một quán cà phê thật yên tĩnh, đem địa chỉ gửi cho Hạ Lăng Hiên, thấy đối phương đáp lại là sẽ đến muộn một chút, liền kiên nhẫn mà chờ, thuận tiện suy nghĩ một hồi xem dùng cách nào để biết ý nghĩ thật lòng của Hạ Lăng Hiên, đừng để tạo trở ngại cho việc giải trừ hôn ước.

Cậu chậm rãi uống nửa cốc cà phê, đột nhiên phát hiện phía trước có người, người này tuy rằng không tệ, nhưng trên mặt không hề có huyết sắc, hai mắt vô thần, giống như đang mộng du.

Ngay lúc cậu nhìn sang, đối phương cũng đang chuyển hướng về phía cậu.

Ôn Kỳ thấy gã yên lặng nhìn mình một cái, tiện đà nhanh chân đi về phía cậu, không khỏi sinh lòng cảnh giác, tiếp theo thấy gã cấp tốc xông đến, vai phải lại giơ lên, liền không chút nghĩ ngợi nghiêng người trốn, sau đó "Ầm" một tiếng, chỗ ngồi vừa nãy của cậu bị một quyền của gã đánh xuyên qua, ghế ngồi ngay lập tức liền biến thành đống rẻ rách văng tung tóe.

Tiếng thét tức thì vang lên bốn phía, Ôn Kỳ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, thấy đối phương thẳng đứng quay người, hai chân khẽ động lại một lần nữa phóng về phía cậu, tốc độ nhanh đến không tưởng, bản năng lập tức lóe lên tức thì tránh né, biết được người này là muốn giết mình, thấy gã tới chỗ ngồi bên cạnh, trong phút chốc liền đạp bay chiếc ghế sô pha xuyên qua cả bức tưởng phía sau cậu.

Trong lòng cậu nhảy loạn xạ, thứ quỷ gì đây?

"A a a a!"

Tiếng thét càng thêm chói tai, có mấy vị khách điên cuồng hướng về phía bên ngoài chạy.

Ôn Kỳ cũng lui lại mấy bước, thấy người kia ở trong đống bụi bặm cùng bã vụn bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía cậu, nhất thời híp mắt: Thứ đồ chơi này.... Là được phái tới để giết cậu đó.

《Hết chương 22》

Lời editor: Chương này bản raw dài tới hơn 8k từ. Coi như bình quân từ C1 - 21 chỉ có tầm 3k từ thì nó gần x3 luôn vl. Làm người lười như mình cảm thấy thật hãi hùng.

Ở đây tác giả có đề cập muốn chút chuyện quá khứ của Hạ Lăng Hiên, mạn phép suy đoán tóm tắt lại (editor vừa đọc vừa edit nên không biết trước tương lai mà spoil, sai đừng chê quê):

1. Hạ Lăng Hiên từng cùng một nhóm bạn hoặc nhóm người nào đó ra ngoài biển khơi, ở trong khu vực ổn định nhưng có thể gần khu vực từ trường quỷ dị, xảy ra chuyện, được đám người ở Tri quốc cứu rồi tống vào phòng thí nghiệm rồi chẳng may xảy ra đột biến.

2. Tính cách Hạ Lăng Hiên từ đó có thể thay đổi rất lớn. Vì vậy mới lo sợ cho Ôn Kỳ mà xét nghiệm máu.

3. Ông gì đó ở Tri Quốc chắc chắn liên quan đến vụ ngày xưa của Hạ Lăng Hiên, vì vậy mới bị Không Ảnh tiêu diệt.

4. Tiểu Bắc được nhắc đến khả năng lớn là yêu một người rồi sau đó kết cục méo thể tốt nổi. Vì vậy thành bóng ma tâm lý trong lòng.

Cuối cùng, dù Hạ Lăng Hiên có đột biến, thay đổi trở nên không giống con người, khác người giống như cái đứa tấn công Ôn Kỳ ở đoạn cuối thì anh vẫn giữ được lý trí, vẫn biết đối nhân xử thế dù thi thoảng chập mạch thần kinh, đương nhiên vẫn biết yêu. Phát dục đầy đủ, sinh lý khỏe 100%, đảm bảo làm chết Ôn Kỳ:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui