Tôi Phải Đào Hôn

Ôn Kỳ đối với sự phối hợp của Hạ Lăng Hiên, hết sức hài lòng.

Ôm một hồi liền buông ra, nắm chặt lấy tay anh: "Đi, mình mau đi ăn thôi."

Xưa nay Hạ Lăng Hiên rất am hiểu khống chế cảm xúc, mà lúc này lại báo hỏng trầm trọng, mãi đến khi cùng cậu đi năm, sáu bước, hồn anh đang phiêu ngoài gió mới vội vàng bay trở về, nhìn người bên cạnh một chút, nhớ đến cuộc trò chuyện đêm qua, nhanh chóng đoán được ý đồ của Ôn Kỳ.

Trong lúc nhất thời, trong lòng anh lại nổ liên tiếp vài đợt pháo hoa, thiếu chút nữa là nhịn không được cười ra tiếng.

Anh miễn cưỡng kéo căng biểu tình, cùng Ôn Kỳ đến bãi đỗ xe ven đường, cảm thấy giác quan toàn thân đều tập trung vào bàn tay đang nắm chặt lấy mình, cảm xúc như muốn khuếch đại trăm lần

Ôn Kỳ nhìn anh, ân cần hỏi: "Lăng Hiên, bữa trưa anh muốn ăn gì?"

Hạ Lăng Hiên thản nhiên nói: "Tùy em."

Ôn Kỳ đột nhiên cảm thấy người này cũng rất thuận mắt, cùng người nào đó lên xe, thấy anh muốn cài dây an toàn, liền giữ tay lại, cúi người vươn tới, quay đầu lại, dán sát mặt vào môi anh.

Hạ Lăng Hiên nhất thời bị kích thích đến choáng váng rụt lại con ngươi, hai mắt không hề chớp mà nhìn cậu chằm chằm, hoàn toàn quên mất hô hấp.

Môi Ôn Kỳ dừng lại, cách mặt anh chỉ khoảng hai ngón tay, duy trì ba giây, mỉm cười với anh, lui về chỗ ngồi, tiện tay cài dây an toàn cho người nào đó.

Hạ Lăng Hiên: "......"

Tại sao không hôn?

Vì cái gì lại không hôn??!!

Hạ Lăng Hiên biết với quần chúng bên ngoài kia, bọn họ chính là đã hôn môi, biết chắc tiểu tử này là cố ý, buông xuống bất mãn trong lòng mà nắm chặt tay người bên cạnh, nửa ngày sau mới chặn được cảm giác xúc động muốn xông lên, thấy cậu khởi động xe, hậu tri hậu giác mới phát hiện trong xe còn có một người, liền quay đầu lại nhìn lướt qua.

Vân Thu giờ mới hiểu được vì sao trước khi xuất phát anh họ kêu mình ngồi ở ghế sau rồi.

Y cảm giác bầu không khí vừa rồi đầy ái muội, làm y muốn đào hố chôn mình, lúc này Hạ Lăng Hiên nhìn y, y thực sự cười không nổi, mặt đỏ bừng, câu nệ cười cười với anh.

Hạ Lăng Hiên lại càng bất mãn.

Anh cùng bảo bối nhà anh hẹn hò, bên cạnh có một cái bóng đèn phát sáng là sao?

Vân Thu thấy thần sắc anh đầy băng lãnh, mất hai giây phản ứng, thừa dịp anh họ mình còn đang chuyển hướng, thức thời hô dừng, mở cửa xe tranh thủ thời gian tháo chạy.

Fan não tàn vây xem trơ mắt nhìn theo hướng hai người bọn họ, trong lòng bị kích thích không hề nhẹ.

Bọn họ đến xem nam thần của họ anh dũng oai hùng, không ngờ lại đột ngột trở thành tú ân ái, nhận một chiêu bạo kích, cả người đều không ổn.

Ôn Kỳ thấy được ánh mắt giết người của bọn họ phản chiếu qua gương, cười cười mà "chậc" một tiếng, hỏi: "Không còn ai, cho anh thêm một cơ hội, muốn ăn cái gì?"

Hạ Lăng Hiên trong lòng đầy vui vẻ, lãnh đạm nói: "Cậu quyết định đi."

Vì vậy mà Ôn Kỳ không khách khí với anh nữa, trực tiếp đi đến một nơi được hoan nghênh nhất ở phố mỹ thực, tay trong tay tiến vào bên trong cửa tiệm đông khách nhất, đặt một phòng tình nhân, phảng phất như muốn tuyên bố với cả thiên hạ rằng tao cùng anh ấy đang hẹn hò.

Cho đến khi đóng lại cửa phòng, cậu mới hạ thấp giọng nói, hài lòng: "Xem ra lời tôi nói hôm qua, anh nghe lọt được."

Hạ Lăng Hiên hỏi: "Sau đó thì sao?"

Ôn Kỳ cười nói: "Anh cứ xem đi thì biết."

Hạ Lăng Hiên suy nghĩ nửa giây, hỏi: "Cậu không nghĩ xem tại sao hắn lại chọn lúc đó để động thủ?"

Ôn Kỳ đương nhiên muốn biết.

Mà bốn năm nữa nguyên chủ mới 22 tuổi, trước đó cậu cùng đám fan não tàn kia không có gì khác nhau cả, cùng lắm thì có Hạ phu nhân tạo nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạ Lăng Hiên hơn đám fan não tàn một chút, nhưng tám phần đều bị Hạ Lăng Hiên bơ đẹp, chả có cái quái gì đặc sắc cả, không hiểu vì cái quỷ gì mà khiến tên kia gây khó dễ.

Hạ Lăng Hiên nói: "Bởi vì mẹ tôi muốn đợi đến khi cậu 18 tuổi liền cho chúng ta về một nhà."

Ôn Kỳ giật mình trong lòng: "Việc này có những ai biết?"

"Giới quý tộc thượng lưu đều biết." Hạ Lăng Hiên giải thích đơn giải một chút.

Ở Thiên Gia, Hạ gia xếp vị trí thứ ba, không ít nhà muốn đánh chủ ý lên người anh.

Hạ gia cùng Ôn gia thông gia từ bé, các nàng cũng không thật sự để ý tới, bởi vậy không ít vị phu nhân đều chờ đợi hôn ước của họ thất bại, đương nhiên mẹ anh cũng biết rõ, thế là nhân cơ hội tụ tập này liền đưa ra ý tưởng đó.

Chuyện này anh biết được sau khi tra được có thế lực khác nhúng tay vào, liền hỏi qua mẹ anh, biết được kết quả như vậy, phạm vi quá lớn, không dễ dàng tra ra được.

Ôn Kỳ gật đầu, thầm nghĩ đám fan cuồng kia không chừng đều biết đến việc này, bởi vậy mới có thể đoàn kết như chưa bao giờ đoàn kết bắt cóc nguyên chủ đi.

Hạ Lăng Hiên hai mắt quan sát, liền tối tăm mà chờ đợi, thấy cậu không nói thêm gì, liền biết cậu đối với chuyện "Ở chung" không quá hứng thú, không khỏi có chút mất hứng.

Ôn Kỳ hoàn toàn không rõ dụng ý khó dò của người nào đó, chỉ coi

Hạ Lăng Hiên nói việc này để cậu biết nguyên nhân đối phương động thủ, liền cùng anh ăn xong bữa trưa, sau đó đưa người về trường học, nửa đường đi ngang qua tiệm hoa còn mua một bó hoa hồng siêu to khổng lồ, vô cùng thân sĩ tặng cho anh.

Thế là Hạ Lăng Hiên vô cùng nghiêm túc mặc quân trang, trên mặt vẫn cứ là biểu tình cấm dục vạn năm không đổi, trên tay cầm một bó hoa hồng siêu to, ở trong hàng vạn ánh mắt khác nhau, lạnh lùng đi vào trong phòng hội học sinh.

Miên Phong đương nhiên cũng biết tin này, vào lúc Ôn Kỳ rời khỏi trường học kịp thời liên lạc cho cậu, hẹn cậu gặp nhau tại quán cà phê gần trường học, nhìn cái người khí chất đại biến này, trầm mặc nửa ngày mới hỏi: "Mình nghe nói cậu cùng Hạ học trưởng...."

Ôn Kỳ nói: "Ừ, mình cùng anh ấy ở chung trong bệnh viện được vài ngày, cảm thấy anh ấy cũng tốt lắm, cho nên muốn thử một chút."

Cậu dừng lại một chút, nói: "Cậu có thể bởi vì mình lật lọng chuyện giải trừ hôn ước, cảm thấy nhân phẩm mình có vấn đề hay không?"

Miên Phong nghiêng đầu, đầy cứng nhắc nhưng kiêu ngạo, nói: "Không."

Đêm đó, hắn uống đến say khướt, bấm số đại ca gào khóc tố cáo, oán trách tại sao đại ca lại lôi kéo hắn đi du lịch, nếu như hắn không đi, sao người ta lại có cơ hội được chứ!!!!

Đại ca hắn ở bên kia lạnh mặt: "Tình lại đi, người Hạ Lăng Hiên coi trọng mày có thể mơ tưởng sao, gặp quỷ hả, nếu anh không lôi mày đi, mày sớm bị hắn ta phế rồi."

Miên Phong say đến mơ hồ không nghe rõ lời anh, nghẹn ngào một trận, nói: "Đều tại anh!!"

Đại ca Miên Phong nói: "...Rồi rồi rồi, cứ oán anh đi, nghe anh nói đừng có đi cướp người của Hạ Lăng Hiên, em đoạt không nổi đâu, nếu em thật sự giành lấy, đời này của em coi như xong."

Miên Phong nghiên người sang một bên, ngủ say như chết.

"......" Đại ca Miên Phong bó tay một hồi, cắt đứt trò chuyện, liên hệ những người khác, để họ đưa tiểu đệ nằm lên trên giường ngủ, đồng thời ở trong lòng nghi hoặc Ôn Kỳ đến tột cùng là trúng độc gì hả, làm sao đột nhiên trở thành lam nhan họa thủy, ngay cả Hạ Lăng Hiên cũng không đỡ được!

Đêm nay định trước là một đêm không yên ổn

Nhóm fan cuồng từ giữa trưa đến giờ đều kêu than khắp trời đất.Mà kẻ cầm đầu sau khi trở về thì tiêu tiêu sái sái viết một phong thư, gửi đến trang chủ diễn đàn trường, đem câu chuyện "Tiểu Phong" xúi giục cậu bỏ trốn gì gì đó nói hết một lần, thuận tiện cũng phanh phui lịch sự trò chuyện ra.

Cậu cho cái đám fan cuồng kia mặt mũi, toàn bộ tên tuổi đều xóa hết, chỉ chừa lại một cái tên "Tiểu Phong", tỏ ý người tên "Tiểu Phong" chủ mưu, sau đó đối với "Tiểu Phong" này cảm tạ một lần, dù sao không có chuyện này, cậu cùng với người yêu cũng không có cơ hội ở cùng nhau, cùng nhau hẹn hò.

Tiếp theo, cậu nói với "Tiểu Phong" rằng lần này coi như đã xong, tốt nhất là đừng có lần thứ hai, hy vọng đối phương sau này có thể hạnh phúc.

Nhờ hai sự kiện lớn mà nhân khí cậu tăng mạnh, fan hâm mộ tăng thêm một lượng lớn, trong chớp mắt bài viết đó được một đống lượt chia sẻ.

Nhóm fan não tàn đọc xong, mới biết nguyên nhân vì sao sau khi Ôn Kỳ rời khỏi thủ đô liền xảy ra một loạt biến cố, sâu sắc cảm thấy mình bị lừa rồi, thấy Ôn Kỳ có cả ghi chép trò chuyện với bọn họ, sợ cậu không vui liền tung id của họ ra, hoặc cho Hạ Lăng Hiên nhìn một cái, rốt cục sợ không dám chửi mắng cậu nữa.

Lúc này Hạ Lăng Hiên cũng xem xong, không khỏi cười ra tiếng.

Ôn Kỳ chính là sử dụng kế khinh bỉ mày, không đem chuyện mày làm là chuyện gì đó đáng kể, gần như tao là má thiên hạ dụ dỗ tiểu hài tử còn ngây thơ, chỉ chưa thẳng thừng ra mà nói "Con còn ngây thơ lắm, để ba ba đại nhân phổ cập cho con ít kiến thức."

Ban ngày bị châm một ngọn lửa, ban đêm lại xách thêm một bó đuốc, Hạ Lăng Hiên quả thực muốn băm chết tên nhãi này, cầm bó hoa hồng kia hít hà hít hà một lát, nghe thấy tiếng thông tấn khí vang lên, là Hoàng lão bản gọi đến, liền thay đổi hình dạng, ấn nghe.

Mục địch Hoàng lão bản tìm anh rất đơn giản, chính là muốn người.Hạ Lăng Hiên hỏi: "Ngươi muốn tổ chức hội nghị giao lưu nghệ thuật?"

Hoàng lão bàn nói: "Đúng, ngài có biết Thiên Gia gần đây xuất hiện một thiên tài họa sĩ thiếu niên không? Tôi cho ngài xem video, vô cùng lợi hại."

Hạ Lăng Hiên nhếch miệng: "Tôi không xem, ngươi nói thẳng đi, tổ chức ở đâu, cần bao nhiêu người."

Hoàng lão bản nói: "Tôi muốn đến Thiên Gia xử lý, mời thiếu niên đó đến giao lưu, ngài còn nhớ Khương tiên sinh đã từng gặp trước đây không? Cũng là một nghệ thuật gia lợi hại vô cùng, ngài còn tiện đường đưa cậu ấy đến Mạn Tinh Điển."

Hạ Lăng Hiên giả vờ giả vịt suy nghĩ vài giây, nói: "Có nhớ."

Hoàng lão bản nói: "Ừm, Khương tiên sinh có quen biết người này, cậu ấy nói có thể mời được người đến, cho nên tôi dự định trực tiếp đi đến Thiên Gia, ngài cho tôi một nhóm người làm hộ vệ, phòng trừ bất trắc."

Hạ Lăng Hiên vừa nghe liền khẳng định Ôn Kỳ muốn lừa lão già này, âm thầm suy nghĩ đến kế hoạch của Ôn Kỳ, rốt cuộc tiếp nhận giao dịch lần này với Hoàng lão bản.

Anh ngồi trên ghế sa lon trầm tư một lát, vô thức muốn gọi cho Ôn Kỳ, nhưng nhớ đến buổi hẹn hò hôm nay, cảm giác trong lòng ngưa ngứa một chút, liền yên lặng chờ đến đêm khuya, ngựa quen đường cũ vào trong Ôn gia đại trạch.

Ôn Kỳ lần thứ ba bị đột kích ban đêm, tâm tình vui vẻ lập tức biến mất, hỏi: "Không phải anh đã đi rồi sao?"

Hạ Lăng Hiên quen thuộc ngồi xuống, cười nói: "Đúng là đi, nhưng tôi cảm thấy bên cậu hẳn là có kịch vui để xem..."

Anh vừa nói vừa mở đèn ngủ, đột nhiên thấy rõ người trên giường, lời trong miệng lập tức ngừng lại.

Ôn Kỳ kinh ngạc: "Sao vậy?"

Hạ Lăng Hiên không đáp, yên lặng nhìn cậu.

Ôn Kỳ cúi đầu nhìn lại mình một chút, đã hiểu.

Thời tiết càng ngày càng nóng, gần đây cậu lười mặc đồ ngủ, cứ thế chỉ mặc cái quần lót, nhưng không đến mức khiến Trác Vượng Tài dùng ánh mắt này nhìn mình sao?

Mắt cậu liếc qua liếc lại, vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó, liền thấy tên hỗn đản này cúi người lại gần, một tay chống bên cạnh cậu, cười cười liếm một chút khóe môi cậu.

Ôn Kỳ: "......"

_Hết chương 26_

Mấy nay rãnh rỗi nhiều, mọi người cho mình ít động lực mình lên đồng cố hết tuần này có thêm 2 chương nhaaaa:3

Update 16/08: Hoho tuần này rảnh thật, nhưng mà có vẻ giời không độ mình, tạm thời không có chương mới đâu, đợi mình tầm hai ba tuần gì đó nhaaaa:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui